Tống Tiền Tiến cùng Lạc Thiên Viễn đều nhìn thấy phản ứng của Lạc Thư Nhan, nhất là Lạc Thiên Viễn, anh cau mày tiến lên một bước, lo lắng hỏi: “Thư Nhan, sao thế?”

Mặc dù cảm thấy sợ hãi, nhưng lúc Lạc Thư Nhan nghe thấy tiếng ba ba lại tựa như đang ôm Định Hải Thần Châm*, vội vàng đi đến bên cạnh ba ba, muốn nhìn chú lạ mặt kia nhưng lại không dám nhìn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, đó là ai thế ạ?”

Cô cũng rất tò mò, cô rất chắc chắn từ trước tới giờ cô chưa từng thấy chú này. Vậy tại sao khi cô nhìn thấy chú ấy sẽ sợ hãi, muốn trốn chứ?

Loại sợ hãi kia không phải giả, nó khiến cô còn sợ hãi hơn lúc mặt quỷ trong phim kinh dị đột nhiên xuất hiện nhiều!

Lúc đầu Lạc Thiên Viễn nghĩ có lẽ do con gái nhìn thấy người lạ nên mới vậy. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không phải, con gái của anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ sợ người lạ, sao có thể vừa gặp Vi Tuấn đã sợ như vậy được? Đương nhiên, anh giấu tất cả nghi vấn trong lòng không biểu hiện ra ngoài. Nếu hôm nay con gái mới chỉ bốn năm tuổi, điều đầu tiên anh làm nhất định là bế con bé lên dỗ, những người khác chuyện khác xếp hết ra phía sau. 

Nhưng bây giờ không giống, con gái đã mười mấy tuổi, qua một thời gian nữa sẽ lên cấp ba. Trong nhà có khách, cảm xúc của con gái rất quan trọng, nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là tiếp đón khách khứa, chờ sau khi tiễn khách về rồi anh hỏi con bé cũng không muộn. Bé gái bốn năm tuổi có thể làm bất cứ thứ gì, nhưng con gái mười mấy tuổi phải học cách lễ phép.

Suy nghĩ của Lạc Thiên Viễn, cũng là suy nghĩ của Lạc Thư Nhan. Truyện được làm bởi Aplisevi, chỉ đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden, những nơi khác đều là ăn cắp

Mặc dù cô rất sợ, rất muốn trốn, nhưng đồng thời cô cũng biết, người được ba ba đưa về nhà nhất định có quan hệ bạn bè rất tốt. Tuy cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này cô vẫn phải lễ phép một chút, chờ sau khi khách về rồi cô mới nói với ba ba.

Không cần ba ba nói, cô cũng biết làm người phải hiểu lễ phép.

Lạc Thiên Viễn đi đến bên cạnh Lạc Thư Nhan, tay khoác lên trên vai con bé, giọng dịu dàng nói: “Ba ba không cần phải giới thiệu chú Tống nữa nhỉ, lần này chú ấy về có mua một cái máy nhảy với một bộ hát karaoke tại nhà cho con. Nếu con rảnh có thể dẫn bạn về nhà chơi.”

Ánh mắt Lạc Thư Nhan nhanh chóng lướt qua trên người Vi Tuấn, nhìn thấy chú Tống đang cười tít cả mắt, tâm trạng cô càng ổn định hơn.

“Cám ơn chú Tống!”

Tống Tiền Tiến vui vẻ: “Cảm ơn gì chứ, thế không phải đang khách sáo với bố nuôi à?”

Lạc Thiên Viễn: “Chú ý xưng hô.”

Anh lại chỉ về phía Vi Tuấn: “Vi Tuấn, đây là con gái của tôi Thư Nhan.”

Trong lòng Vi Tuấn vẫn còn đang buồn bực, sao con gái Thiên Viễn nhìn thấy mình lại cứ như nhìn thấy quỷ. Nhưng anh ta cũng chỉ nghi ngờ buồn bực, chứ không biểu hiện ra ngoài, cười nói với Lạc Thư Nhan: “Thư Nhan, chào cháu, chú từng nghe bố cháu nhắc tới cháu rồi.”

Lạc Thư Nhan cố gắng muốn bản thân bình tĩnh một chút, nhưng khi nghe thấy người này nói chuyện, cô lại muốn co cẳng chạy.

“Thư Nhan, đây là bạn học thời đại học của ba ba, con có thể gọi là chú Vi.”

Lạc Thư Nhan kiên trì, chịu đựng cảm giác rét run đến nổi da gà kia, gọi một tiếng: “Chào chú Vi ạ.”

Vi Tuấn có chút xấu hổ: “Chào cháu.”

Tống Tiền Tiến cười lên ha hả: “Thư Nhan, có phải cháu sợ chú Vi không thế?”

Sao Lạc Thư Nhan có thể gật đầu thừa nhận được: “Không có, chỉ là cháu chưa từng thấy chú ấy bao giờ...”

“Vậy à.” Tống Tiền Tiến nói: “Chú Vi sau khi tốt nghiệp đại học đã đi học thạc sĩ tiến sĩ ở phương nam. Sau này lại bị công ty nước ngoài đào đi, cho nên cháu mới chưa từng thấy chú ấy.”

“Thư Nhan, lần đầu tiên chú Vi tới Xích Thành, ba ba mời chú ấy đi ăn cơm, chuẩn bị đi ăn hải sản, con với Tiểu Yến có muốn đi cùng không?”

Nếu như không có chuyện vừa nãy, nhất định Lạc Thiên Viễn sẽ dẫn hai đứa bé đi theo bọn họ, nhưng bây giờ anh có thể cảm thấy rõ ràng con gái đang sợ Vi Tuấn. Nên anh quyết định nghe theo ý kiến của con gái, nếu như con bé không muốn đi, anh sẽ không miễn cưỡng.

Lạc Thư Nhan đã sợ đến mức sắp không thở nổi, ngày nắng to mà phía sau lưng chảy toàn mồ hôi lạnh, đây đã là cực hạn của cô, nào dám ăn cơm cùng chú Vi. Cô lập tức lắc đầu, cũng không quên tìm một lý do tốt: “Hôm nay dì làm chân gà cho bọn con, với lại hôm nay lên lớp mệt mỏi quá, con muốn cơm nước xong xuôi rồi đi ngủ, hơn nữa con còn chưa tắm rửa.”

Tống Tiền Tiến muốn nói gì, Lạc Thiên Viễn mở miệng trước: “Vậy được rồi, hôm nay có hơi nóng thật, bố nấu tổ yến cho con, để trong tủ lạnh ấy, nhớ uống.”

Giá trị của tổ yến có đúng như quảng cáo hay không thì vẫn phải chờ được xác định. Nhưng Lạc Thư Nhan thật sự thích uống cái này, không biết có phải do tác dụng của tâm lý không, sau khi cô uống tổ yến xong, cô thật sự cảm thấy da tốt hơn đôi chút. Từ đó về sau, cứ cách mấy ngày Lạc Thiên Viễn lại hầm một lần tổ yến cho cô.

“Vâng ạ.”

Lạc Thiên Viễn cũng sợ con gái suy nghĩ nhiều, trước khi ra khỏi nhà còn nhắc nhở con bé: “Hôm nay ba ba đi với chú Tống cả chú Vi một lúc, có thể muốn tối nay mới về.  Nếu có chuyện gì, thì nhớ cho ba ba gọi điện thoại, đúng rồi, Tiểu Yến cũng trong nhà, có việc cũng có thể đi tìm thằng bé.”

“Con biết rồi ạ.”

Lạc Thiên Viễn lại nhỏ giọng nói: “Buổi tối ba ba sẽ về sớm một chút, con chờ ba ba, rồi chúng ta tâm sự.”

Trong lòng Lạc Thư Nhan ấm áp, liền vội vàng gật đầu: “Vâng ạ!”

Lạc Thiên Viễn đi xuống tầng với Tống Tiền Tiến còn có Vi Tuấn, mới vừa lên xe, Tống Tiền Tiến đã nói với Vi Tuấn đang ngồi ghế sau: “Thế nào, tôi không có nói quá chứ, bây giờ trung tâm thế giới của cậu ấy chỉ có con gái của cậu ấy thôi. Nhưng cũng bình thường, Thư Nhan của chúng ta thực sự xinh đẹp đáng yêu lại thông minh hiểu chuyện, tôi còn đang nghĩ sao vận may của cậu ta lại tốt như vậy, sinh ra được một đứa con gái tốt.”

Vi Tuấn cười cười, lại chần chờ nói: “Có phải đứa bé kia sợ tôi không?”

Nói tới chỗ này, anh ta lại sờ sờ mặt, nghi ngờ hỏi: “Do vẻ ngoài của tôi đáng sợ quá à?”

Đương nhiên vẻ ngoài của Vi Tuấn không đáng sợ.

Lúc còn học đại học, anh ta cũng thuộc loại hình nhã nhặn tuấn tú, mặc dù anh ta không ta không nổi tiếng trong nhóm nữ sinh như Lạc Thiên Viễn, nhưng cho tới bây giờ cũng không thiếu người thích.

Mấy năm này ở nước ngoài khiến anh ta trông càng trưởng thành hơn, trong lúc giơ tay nhấc chân có thêm khí chất du học về, dễ dàng lấy được không ít tần suất quay đầu nhìn.

Tống Tiền Tiến buồn cười: “Có thể là do Thư Nhan cho thấy cậu bao giờ, nhìn cậu lại giống giáo viên nên mới vậy. Cuối cùng cũng tìm được chút an ủi, Thiên Viễn, cậu không biết đâu, tên này còn có mấy người theo đuổi đấy.”

Lạc Thiên Viễn ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nghiêng đầu nhìn Vi Tuấn một chút, lấy giọng áy náy nói: “Vi Tuấn, con gái tôi chưa thấy cậu bao giờ, đột nhiên nhìn thấy trong nhà có người lạ cho nên có chút sợ hãi, cậu đừng để ở trong lòng.”

Vi Tuấn không đến mức so đo với một cô bé, liền nới lỏng cà vạt, cười nói: “Không sao, lúc còn bé tôi cũng không thích nhìn thấy người lạ trong nhà, đều từng đi qua tuổi này rồi, có thể hiểu được.”

“Thiên Viễn, lần này mình gặp được Vi Tuấn cứ y như diễn phim truyền hình ấy. Không phải Vi Tuấn làm giám đốc điều hành một công ty ở Hồng Kông sao, công ty sắp xếp cho cậu ta một căn hộ ở chung cư cao cấp. Cậu nói xem có khéo không, vừa hay lại ở chung một tòa với Tô Tuyết, mình cũng chỉ ngẫu nhiên đụng phải, còn tưởng hoa mắt nhìn lầm.”

Mặt Lạc Thiên Viễn lộ vẻ kinh ngạc: “Trùng hợp như vậy?”

Anh chưa từng nghe Tô Tuyết nhắc tới.

Vi Tuấn cũng nói: “Lúc đầu, tôi định chờ ổn định rồi liên lạc với mấy cậu, nào biết được mới đi làm được mấy ngày đã gặp phải Tiền Tiến. Lúc đầu, tôi đã tự hỏi tại sao tôi luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm từ bụi cỏ, lúc ấy vẫn không nhận ra. Kết quả, sau này có một lần đụng phải Tô Tuyết trong thang máy, mới biết có một đại minh tinh ở chỗ này.”

Tống Tiền Tiến liền nói: “Tô Tuyết đã sớm kiếm được đầy bồn đầy bát, không biết sao lại không chịu chuyển đến chỗ nào an toàn riêng tư hơn, cứ phải ở lại trong một căn hộ.”

Lạc Thiên Viễn: “...”

Anh đã từng nói chuyện này với Tô Tuyết, chỉ là Tô Tuyết lại có cảm tình với căn hộ kia, nghe nói đó là căn hộ mà bố cô đã hứa sẽ cố gắng hết sức để mua.

Ba người từ chung cư lại nói tới giá nhà ở Hồng Kông, nói tới nhà đương nhiên không thể tránh né việc thảo luận thị trường chứng khoán. Chỉ không nhắc tới chuyện hôm nay Lạc Thư Nhan sợ hãi Vi Tuấn, Tống Tiền Tiến cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn, dù sao thì vẻ ngoài anh cũng rất dữ, cháu trai nhà anh nhìn thấy còn sợ, anh tưởng Lạc Thư Nhan sợ người lạ. Mà Vi Tuấn thì sao, mặc dù trong lòng có chút buồn bực có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không để chuyện này trong lòng, chỉ là đang nghĩ có phải do mình nhìn dữ quá không. Ngược lại là Lạc Thiên Viễn, lúc ăn cơm thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Vi Tuấn, suy nghĩ vì sao con gái lại sợ Vi Tuấn, rất để tâm vấn đề này.



Sau khi Lạc Thư Nhan tắm xong liền sang sát vách ăn cơm trưa.

Dì không nói nhiều nhưng nấu ăn rất giỏi, mỗi lần làm cơm trưa xong đều vội vàng về nhà, thế là trong nhà chỉ có Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến ăn cơm.

Hai ăn mặn một chay một bát canh, là đủ cho hai đứa trẻ.

Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan lúc ăn cơm không chú ý, ngay cả chân gà thích nhất cũng không động đến, cảm thấy kinh ngạc để đũa xuống, làm bộ lơ đãng hỏi: “Cậu sao thế, không thoải mái ở đâu à?”

Lạc Thư Nhan ủ rũ cụp đầu, chính cô cũng không biết rõ, nhưng từ trước đến nay cô luôn thẳng thắn với Thẩm Yến, lúc này thực sự đã kìm nén đến vất vả, nói luôn: “Hôm nay, ở nhà có khách của bố mình đến, là bạn học thời đại học của bố. Không biết vì sao mình lại sợ khi nhìn thấy chú kia, mình phải hình dung cái sợ đấy thế nào với cậu đây? Chính là đặc biệt sợ nhìn thấy chú ấy, nếu không phải bố mình với chú Tống ở đấy, thì mình đã bỏ chạy rồi. Mình cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng trước đó mình chưa từng gặp chú kia bao giờ, mình chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp, vậy tại sao mình lại sợ như vậy chứ?”

Thẩm Yến suy nghĩ một hồi, hỏi: “Khuôn mặt chú ấy rất đáng sợ à? Có phải trên mặt có vết gì không?”

Lạc Thư Nhan lắc đầu: “Trái lại cơ, chú ấy hơi đẹp trai, không xấu, còn rất nhã nhặn, nghe nói là tiến sĩ, còn từng làm việc ở nước ngoài, một người rất giỏi.”

Thẩm Yến không biết nên trả lời thế nào.

Cậu tin chú Lạc, người kia đã có thể làm bạn với chú Lạc, vậy chắc hẳn người kia không phải người xấu. Nhưng phản ứng của Lạc Thư Nhan cũng không phải giả.

Sau khi suy nghĩ, cậu chỉ có thể nói:”Vậy sau này cậu ít tiếp xúc với chú ấy đi.”

Lạc Thư Nhan gật đầu, cau mày: “Ừ, chỉ là mình không hiểu sao mình lại sợ chú ấy. Rõ ràng chú ấy rất tốt, nhưng chú ấy cười lên mình càng sợ hơn.”

Thẩm Yến an ủi cô: “Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao nếu cậu nhìn thấy chú ấy đã sợ thì sau này ít tiếp xúc đi, cố tránh là được rồi.”

Lạc Thư Nhan ừ một tiếng, lại hỏi cậu: “Cậu có cảm thấy mình quá khó hiểu, rất không lễ phép không?”

“Cậu có khó hiểu thật, nhưng lần này không có.” Thẩm Yến suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn cô: “Mình cảm thấy, cậu cứ tin trực giáp của mình là được, trực giác đã bảo cậu người này rất đáng sợ, vậy cậu cẩn thận một chút, đừng tiếp xúc với người kia nữa.”

“Vẫn sợ sao?” Thẩm Yến lại hỏi cô.

Lạc Thư Nhan gật đầu: “Vẫn có chút sợ, bây giờ sau lưng mình còn đang lạnh run.”

Thẩm Yến nghĩ nghĩ, gắp cho cô một miếng chân gà: “Như vậy đi, tạm thời chiều nay không chuẩn bị bài nữa, sau khi cơm nước xong mình dẫn cậu đi thuê đĩa phim, không phải cậu thích xem Chu Tinh Tinh sao? Đi thuê hai bộ về xem.” Truyện được làm bởi Aplisevi, chỉ đọc tại wordpress Aplisevi’s Peaches Garden, những nơi khác đều là ăn cắp

Lạc Thư Nhan trợn tròn mắt, hơi không tin nổi: “Cậu xem với mình?”

Phải biết mỗi lần cô xem phim hài đều bị chọc cười đến đau cả hông, còn Thẩm Yến thì y như pho tượng, ngồi bên cạnh không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Có cậu như vậy, khiến mỗi lần xem phim hài trông cô rõ thiểu năng.

Thẩm Yến ừ một tiếng: “Nhưng cậu phải ăn cơm trước, nếu không muốn ăn, đợi chút nữa đi thuê phim thì mua luôn cho cậu mấy phần McDonald.”

Lạc Thư Nhan vui vẻ, còn thốt lên mấy câu.

Thật ra cô không sợ lắm, chỉ là cô cảm thấy Thẩm Yến đang lo lắng cho cô, cô không muốn cậu phải lo lắng cho mình. Nhưng dù sao không có việc gì mà MacDonald, cola lạnh với phim hài không giải quyết được.

Thẩm Yến thấy cô khôi phục bộ dạng vui vẻ tim không phổi, lúc này mới thở dài một hơi.

Cậu rất sợ cô không ăn nổi, dù sao nếu ngay cả chân gà cô thích mà cô cũng không ăn. Vậy có nghĩa đã xảy ra chuyện lớn...

—————-

*Định Hải Thần Trân Thiết (hay còn gọi là Định Hải Thần Châm) là tên đầy đủ của Như Ý Kim Cô Bổng trong tay Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn thủy trong thiên hà, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra. Ngụ ý ở câu này là Thư Nhan nhìn thấy ba ba sẽ cực kỳ yên tâm, cảm thấy an toàn tuyệt đối.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play