Phúc lợi của công ty Tiếu Nhan rất tốt, đến cuối năm sẽ dựa vào khảo hạch để phát cuối năm thưởng. Cuối cùng cố gắng làm việc của Thẩm Thanh Nhược cũng được báo đáp. Không chỉ vì nhận được phần thưởng cuối năm, mà còn vì trưởng bộ phận hải ngoại bị điều đến Thâm Quyến, nên bây giờ cô đã chính thức thăng chức, tiền lương đãi ngộ cũng tốt hơn ban đầu nhiều. Không những vậy, cô còn rút trúng một vạn tiền thưởng ở tiệc cuối năm, sự nghiệp thuận lợi đi lên từng bước khiến Thẩm Thanh Nhược sáng sủa mặt mày. Cho dù tăng ca đến tối, mỗi ngày bận đến cả thời gian xem phim cũng không có, cô vẫn cảm thấy đầy ắp niềm vui.
Tết càng ngày càng gần, bộ phận hải ngoại đã kết thúc rất nhiều việc, cuối cùng Thẩm Thanh Nhược cũng có thời gian rảnh. Chiều hôm đó liền dẫn hai đứa bé ra ngoài ăn, tiện đường đến trung tâm thương mại mua quần áo cho năm mới.
Nghỉ đông đối với Lạc Thư Nhan cả Thẩm Yến mà nói cũng không buồn chán lắm, dù sao một người còn lớp vũ đạo với dương cầm, một người vẫn còn học lớp võ thuật, ban ngày phải ở nhà chuẩn bị bài học cho kỳ sau.
Bây giờ hai đứa bé có rất nhiều quần áo mới để mặc, thỉnh thoảng Lạc Thiên Viễn sẽ dẫn hai đứa ra dạo phố rồi mua, Tống Tiền Tiến cũng gửi mấy kiểu dáng mới từ Thâm Quyến với Hồng Kông tới, Lục Hành Sâm thì không tình nguyện làm người lạc hậu nhất, mỗi lần từ Bắc Kinh tới là lại nhét đầy một vali. Đi từ trung tâm thương mại ra, Thẩm Thanh Nhược đột nhiên phát hiện mình bỏ quên ô che mưa ở cửa hàng, cô dặn hai đứa chờ ở cửa trung tâm thương mại rồi quay lại lấy.
Ngay tại lúc hai người đang buồn chán nghe nhạc mừng năm mới ở trung tâm thương mại, đột nhiên Lạc Thư Nhan cảm thấy vai của mình bị người đụng phải, cô quay đầu lại thấy Giang Thành.
Giang Thành mặc một cái áo khoác bông dày, trong tay cầm một cái túi giấy, nhìn thấy Lạc Thư Nhan liền nhếch môi cười, lộ ra hai hàm răng trắng đầy ánh nắng: “Lạc Thư Nhan, cậu tới đây dạo phố à?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Yến lạnh nhạt hơn nhiều, tay đặt trong túi áo lông lặng lẽ siết chặt.
Lạc Thư Nhan gật đầu cười nói: “Ừm, đi ra ăn cơm dạo phố, cậu đi đâu đấy?”
Giang Thành cũng cười: “Chị mình đưa mình ra ngoài mua đồ, không nghĩ là sẽ gặp cậu ở đây.” Cậu nghĩ nghĩ, đưa túi giấy cho cô: “Hạt dẻ vừa xào xong, vừa thơm vừa ngọt, cậu thử xem.”
Lạc Thư Nhan đã rất no.
Vừa nãy lúc cô Thẩm dẫn bọn họ đi ăn món Tây, cô không chỉ ăn bò bít tết mà còn ăn mỳ Ý, về sau lại buông thả bản thân ăn đồ ngọt.
Mặc dù hạt dẻ rang đường rất thơm, nhưng dạ dày của cô thật sự không có chỗ chứa.
Cô chưa từng miễn cưỡng chính mình, xua tay: “Vừa nãy mình ăn nhiều quá, bây giờ vẫn còn hơi no. Cảm ơn cậu nha.”
Giang Thành có chút lạc lõng: “Vậy được rồi.”
Thẩm Yến làm bối cảnh vạn năm không mặn không nhạt mở miệng: “Đi thôi.”
Dường như bây giờ Giang Thành mới chú ý tới Thẩm Yến, cậu nhìn về phía Thẩm Yến, nụ cười trên mặt nhạt hơn lúc nhìn Lạc Thư Nhan nhiều nhưng đứng từ góc độ người nhìn vẫn cảm thấy rất nhiệt tình: “Bạn học Thẩm, lần thi cuối kỳ này cậu phát huy tốt hơn rất nhiều nha, gần như được tất cả được điểm tuyệt đối.”
Lạc Thư Nhan biết Thẩm Yến không thích chú ý tới người không quen liền trả lời thay cậu: “Không phải cậu ấy phát huy vượt xa lúc bình thường, đây là trình độ của cậu ấy. Mỗi lần thi cậu ấy đều đứng nhất lớp. Lúc trước bọn mình ở Ninh Thành, cậu ấy có thể học vượt mấy lớp lận nhưng lại không nhảy. Vậy nên, chúng ta không chung cấp với cậu ấy đâu, cậu coi cậu ấy như học sinh cấp ba là được.”
Ngay cả cô cũng không phát hiện lúc nói những lời này, cho dù là biểu cảm hay giọng điệu đều có ý khoe khoang.
Thực ra, Lạc Thư Nhan không hề nói khoác.
Thẩm Yến lúc ở tiểu học Ninh Thành đã rất xuất chúng, lúc ấy lãnh đạo trường học cho cậu học vượt cấp. Nếu như khi đó cậu thực sự nhảy lớp thì chỉ sợ bây giờ không phải học sinh cấp hai mà phải là học sinh cấp ba. Nói không chừng sang năm có thể thi đại học luôn rồi.
Nhưng ngoài ý muốn là cậu không lựa chọn nhảy lớp mà chọn làm từng bước, học xong tiểu học như tất cả những đứa trẻ bình thường khác.
Từ trước đến nay Thẩm Thanh Nhược luôn tôn trọng ý kiến của con trai, biết con trai không muốn nhảy lớp nên cũng không ép thằng bé.
Thấy Lạc Thư Nhan mặt mày hớn hở nói khoác, Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Giang Thành cười khan: “Thật sao? Thật lợi hại.”
Lạc Thư Nhan nghĩ thầm: ” Không thì sao làm bảo bối thiên tài được?”
Chỉ là do Thẩm Yến không thích nổi bật lắm nếu không cậu đã thi đại học rồi.
Giang Thành bị chị cậu ta gọi đi, Thẩm Thanh Nhược dẫn hai đứa bé đến ven đường đón xe về nhà. Trong lúc chờ taxi, Thẩm Thanh Nhược lấy giọng trưng cầu ý kiến hỏi: “Tiểu Yến, Thư Nhan, mẹ đang nghĩ có nên thi bằng lái xe lúc công việc bớt bận rộn không? Hai đứa thấy thế nào?”
Điều kiện kinh tế hiện tại của Thẩm Thanh Nhược đã khá hơn nhiều, nếu là lúc trước cô chắc chắn không nghĩ tới chuyện mua xe. Nhưng bây giờ không giống, dù cô có mua xe cũ thì đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều, đúng không?
Lạc Thư Nhan nhấc tay hô được: “Được ạ! Sau này cô Thẩm có nhà có xe lại có tiền, đi đâu cũng không cần nhờ vả người khác, tốt lắm ạ.”
Thấy cô Thẩm càng ngày càng khác nữ chính trong tiểu thuyết, Lạc Thư Nhan cảm thấy rất vui vẻ.
Cho dù chưa từng ăn thịt heo cũng chưa từng thấy heo chạy, nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh trong nguyên tác gần như là một gia tộc mờ nhạt. Bố mẹ cô Thẩm lần lượt qua đời, Thẩm thị lung lay sắp đổ bây giờ do chú của cô Thẩm nắm quyền. Mặc dù trong nguyên tác không viết rõ cuộc sống của cô sau khi bị Lục Hành Sâm tìm thấy nhưng vẫn thấy rõ cô Thẩm tứ cố vô thân* trong nhà họ Lục. (*xung quanh không có thân thích)
Lạc Thư Nhan nghĩ kết cục trong sách giống như phần kết của câu truyện cổ tích, đều bị mỹ hóa.
Một câu “Công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi về sau” đã có thể bao hàm hết cả quãng đời còn lại ư?
Cô tin, chỉ dựa vào tình yêu của một người đàn ông để đắp thành lâu đài với giường lớn chắc chắn không thể nào ngủ yên được.
Thẩm Yến không kích động như Lạc Thư Nhan, cậu chỉ nói: “Mẹ, mẹ học lái xe nhớ chú ý an toàn.”
Thẩm Thanh Nhược đã sớm có quyết định này, sở dĩ trước đó gác lại là do vẫn đang làm việc ở bộ phận hải ngoại nên không có nhiều thời gian, chỉ chờ hai đứa bé ủng hộ. Chân trước đưa bọn nhỏ về nhà, chân sau cô lại ra ngoài chuẩn bị tìm xem có trường thi bằng lái xe nào đáng tin cậy không.
Lạc Thư Nhan thì vẫn ở nhà mình, ngồi trên ghế salon mở tivi, tay cầm hạt óc chó của Thẩm Yến chuẩn bị xem phim truyền hình.
Bình thường Thẩm Yến sẽ không tham gia hoạt động xem phim này. Hôm nay là lần đầu tiên ngồi xuống bên cạnh Lạc Thư Nhan, cậu do dự thật lâu mới hỏi: “Giang Thành kia là sao thế?”
Lạc Thư Nhan vẫn đang bóc hạt óc chó, nghe vậy nghi ngờ nhìn cậu: “Cái gì mà sao cơ?”
“Giang Thành kia...” Thẩm Yến không biết nên nói thế nào, đương nhiên cậu biết vấn đề mình muốn hỏi nhưng lời đến miệng rồi lại không biết nên mở miệng ra sao: “Cậu ta...”
Thẩm Yến rất ít khi nói chuyện ấp a ấp úng.
Lạc Thư Nhan nhẫn nại nghe cậu nói, đợi nửa ngày vẫn không đợi được đoạn sau, cô còn đang vội nè, nữ chính trong phim truyền hình đang chất vấn nam chính yêu ai. Đột nhiên đầu cô nảy ra một ý, kinh ngạc nhìn cậu, “Chắc không phải cậu tưởng mình với lớp trưởng có gì chứ?”
Thẩm Yến yên lặng: “...”
Lạc Thư Nhan kinh ngạc mấy giây, sau đấy lại cười lên ha hả: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
Sắc mặt Thẩm Yến vốn đã rất nghiêm túc, nếu là mọi khi cậu đã sớm đứng dậy về phòng không cho Lạc Thư Nhan cơ hội quấy phá. Nhưng hôm nay, cậu rất muốn biết đáp án nên đành phải nhẫn nại.
Lạc Thư Nhan cười đủ xong hỏi cậu: “Bình thường trong đầu cậu nghĩ gì thế? Mình không biết trong lòng lớp trưởng nghĩ gì, nhưng mình sẽ không thích học sinh cấp hai đâu.”
Sắc mặt Thẩm Yến cứng ngắc: “Có ý gì?”
“Ai lại thích học sinh cấp hai chứ, học sinh cấp hai thì biết cái gì?” Từ trước đến nay Lạc Thư Nhan chưa từng giấu diếm Thẩm Yến chuyện gì, lúc này trong nhà cũng không ai, cô càng to gan hơn: “Mình bảo nè, mình biết có lẽ học sinh nữ cấp hai sẽ thích thật, nhưng nam sinh ở tuổi đấy chỉ như một làn gió thôi, có thổi cũng chả sao. Vậy sao mình phải thích học sinh cấp hai chứ, TV không dễ xem hay việc không quá nhẹ nhàng?”
Thật ra không phải Lạc Thư Nhan đang kì thị nam sinh cấp hai.
Nói đúng ra thì dù có lên cấp ba, mấy nam sinh này vẫn phiêu lắm.
Từ lúc Trần Thịnh Vân đưa cho cô lọ sao giấy kia cô đã biết rồi! Sao Trần Thịnh Vân có thể lấy được quà của nữ sinh khác tặng cho Trần Thịnh Phong, còn không phải do Trần Thịnh Phong không quý trọng. Sao Trần Thịnh Vân lại nói giấy sao lấy từ chỗ anh trai là do cậu ta tự gâp, biểu cảm với giọng nói của cậu ta lúc đấy còn thật hơn vàng!
Uổng cho cô sống hai đời người mà không nhìn ra cậu ta nói dối...
Có thể bản chất của đàn ông là sinh vật có thể trợn mắt nói dối!
Thẩm Yến: “Ý của cậu là cậu thích làm học sinh cấp ba?”
Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn cậu: “Sao có thể, không phải chúng ta đã nói sẽ cùng thi Thanh Hoa sao? Mình thích người nào, yêu đương rồi mình nhất định sẽ bị phân tâm, cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới trình độ của mình. Thẩm Yến, cậu yên tâm đi, cậu đừng chỉ thấy mình thích phim truyền hình yêu đương, mấy bộ phim trên ti vi nhìn có vẻ rất hấp dẫn nhưng mình đã nghĩ rồi, bất kể là nam chính hay nữ chính chỉ cần dính đến cái này thôi thì IQ sẽ hạ xuống thấp tới mức khiến mình lo đến giậm chân á. Vậy cho nên, cái này đã chứng minh, người chỉ cần yêu đương vào thì IQ sẽ bằng không, sau mỗi một tập mình xem thì mình càng thêm kiên định quyết tâm không yêu đương.”
Nói đến đây, cô dứt khoát vỗ vai cậu, cảm khái nói: “Yên tâm đi, mình sẽ học tập thật giỏi, từ chối tất cả những chuyện khiến mình sao nhãng việc học tập!”
Thẩm Yến giật giật khóe miệng.
Đột nhiên cậu phát hiện, mặc dù cậu đã có được đáp án, biết cô không có ý gì với Giang Thành kia, nhưng trong lòng vẫn buồn bực.
Cậu tự đập vào ngực mình.
Lạc Thư Nhan quan tâm hỏi cậu: “Cậu sao thế?”
Thẩm Yến mặt không biểu cảm: “Khó thở.”
Lạc Thư Nhan ồ một tiếng: “Vậy cậu ra ban công hóng gió đi.”
Thẩm Yến: “...”
–
Giao thừa đến rất nhanh, bầu không khí ăn tết ở Xích Thành càng nồng hơn. Sáng sớm, mỗi người đều vội vàng dán câu đối lên cửa, cùng chuẩn bị bữa cơm đoàn viên. Từ mấy năm trước, nhà họ Lạc với nhà họ Thẩm đã ăn tết với nhau, cả hai nhà đầu có bố mẹ đơn thân nuôi con nên bây giờ tách ra lại hơi cô đơn. Mặc dù là cơm tất niên, nhưng rất nhiều gia đình đều vào buổi trưa, tối ăn sủi cảo hoặc uống canh gà.
Bình thường nhà họ Lục hay ăn cơm đoàn viên vào buổi trưa. Năm nay Lục Hành Sâm lấy có việc làm lý do, đổi bữa cơm đoàn viên thành buổi trưa.
Lục phu nhân rất không thích hành vi thay đổi truyền thống này, nhưng con trai với chồng đều đề nghị như vậy bà không có cách nào khác.
Sau khi Lục Hành Sâm ăn cơm trưa xong thì chuẩn bị ngồi xe chạy tới Xích Thành.
Mặc dù anh biết rằng cho dù anh có đi chưa chắc anh đã được vào cửa, không thể ăn cơm tất niên với con trai, với cô ấy nhưng anh chỉ muốn bọn họ ở chung một thành phố.
Lục phu nhân thấy con trai vô cùng lo lắng rời đi, đứng trước cửa số sát đất nói một câu với chồng mình: “Không biết thằng bé có chuyện gì gấp, ăn cơm xong đã đi luôn rồi. Còn không thèm ngồi thêm một lúc, cuối năm không phải thời gian một nhà đoàn viên sao?”
Ông Lục đang ngồi trên ghế sô pha xem báo Xích Thành, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, giọng lạnh nhạt: “Bà bớt quan tâm chuyện của A Sâm đi, nó đã lớn rồi.”
Lục Hành Sâm vội vàng chạy nhanh hết cỡ, chờ lúc đến Xích Thành đã sắp mười giờ tối.
Mười giờ, trong khu dân cư rất yên tĩnh, Lục Hành Sâm đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy đèn trong nhà cô còn sáng.
Người anh yêu ở bên trên, nhưng anh không thể đi lên.
Nhưng anh không thấy lạc lõng, ngược lại cảm thấy trong suốt mười mấy năm nay, đây là năm anh trôi qua tốt nhất.
Cô còn sống, con của bọn họ cũng rất khỏe mạnh.
Qua không được mấy năm nữa anh sẽ đến bốn mươi tuổi, có một câu “bốn mươi chững chạc” tựa như nói người tới bốn mươi tuổi, sẽ hiểu ra rất nhiều chuyện.
Anh lúc hai mươi tuổi chắc chắn không nghĩ ra anh khi ba mươi mốt sẽ như thế này.
Anh khi còn trẻ nhất định sẽ cảm thấy anh bây giờ vừa nhu nhược vừa nhát gan, ngay cả tranh thủ cũng không dám. Nhưng anh bây giờ lại hiểu ra, anh cũng hiểu được quyết định, ý nghĩ của cô.
Anh không muốn đi cầu một kết quả mà chỉ muốn ở bên cạnh bọn họ như này.
Bọn họ coi anh như người qua đường, coi anh như một cái cây trong khu dân cư này cũng được.
Lục Hành Sâm đứng bên cạnh xe, trong mùa đông khắc nghiệt nhưng anh lại không cảm thấy lạnh tí nào.
Ngay tại lúc anh đang nhìn ánh sáng trong phòng, một người đi ra từ chỗ cầu thang, anh tập trung nhìn vào sau đó mặt lại không biểu cảm.
Là Lạc Thiên Viễn.
Lạc Thiên Viễn mặc áo khoác ra, anh xuống hút thuốc, không nghĩ tới sẽ đụng phải Lục Hành Sâm.
Hai người không hợp nhau không phải chuyện ngày một ngày hai.
Lạc Thiên Viễn không chào hỏi Lục Hành Sâm, tự đi đến chỗ ít gió đốt một điếu thuốc.
Lục Hành Sâm cũng muốn hút thuốc lá, sờ lên túi lại chỉ thấy bao thuốc lá chứ không thấy bật lửa.
Anh chỉ chần chờ vài giây, liền đi về phía Lạc Thiên Viễn, thấp giọng nói: “Mượn hộp quẹt.”
Lạc Thiên Viễn liếc mắt nhìn anh ta, không từ chối.
Lục Hành Sâm lấy hộp thuốc lá trong túi ra, lại nhìn thuốc lá của Lạc Thiên Viễn, lập tức vui vẻ: “Tổng giám đốc Lạc rất có tiền.”
Anh kiên quyết không thừa nhận mình bị Lạc Thiên Viễn ảnh hưởng, do nghe anh ta nên mới đổi loại thuốc lá. Lúc đầu anh đổi loại thuốc lá không bán trên thị trường thành loại hai mươi mốt này, khiến bao người lác mắt.
Vòng này anh thắng.
Lạc Thiên Viễn rút bao bốn mươi mốt ra.
Của anh là bao hai mươi mốt, trong chuyện ngụy trang giấu thân phận kẻ có tiền này, anh thắng.
Lạc Thiên Viễn chẳng muốn để ý đến anh ta.
–
Tiết mục cuối năm nhìn rất đẹp, nhưng hai đứa bé đã hình thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, chưa đến mười giờ đã buồn ngủ, ai về nhà nấy đi ngủ. Thẩm Yến bị tiếng pháo nổ lúc không giờ đánh thức. Vừa đến không giờ, gần như các nhà dưới tầng đều đốt pháo, đây là tập tục ở chỗ này, không chỉ đốt pháo lúc không giờ mà sáng sớm nhà nào cũng đốt.
Thẩm Yến chờ đến khi tiếng pháo nổ hoàn toàn dừng thì cơn buồn ngủ cũng tan gần hết, cô lật qua lật lại trên giường. Không ngờ được, dứt khoát rời giường mở máy tính, đăng nhập chim cánh cụt(QQ), ấn mở trang cá nhân của Lạc Thư Nhan.
Bạn tốt của cậu chỉ hiển thị mỗi mình Lạc Thư Nhan, tương tự trang trí trên trang cá nhân cũng chỉ có mình Lạc Thư Nhan thấy.
Trang cá nhân của Lạc Thư Nhan rất loè loẹt.
Cậu mở lời nhắn của cô ra, phát hiện hôm qua có người để lại lời nhắn cho cô, là chúc mừng năm mới.
Lạc Thư Nhan đáp lại dưới lời nhắn này: “Cám ơn lớp trưởng, chúc mừng năm mới nha.”
Thẩm Yến yên lặng một lúc rồi liên tiếp nhắn lại cho Lạc Thư Nhan mười mấy tấm thiệp, cuối cùng đè lời nhắn của Giang Thành xuống dưới, cậu mới cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu của chúng ta là thiên tài nhỏ, cậu có thể nhảy lớp, cũng có thể mười ba mười bốn tuổi đã lên đại học, nhưng cậu không muốn nhảy lớp = =
Tôi phải tìm lại tôn nghiêm cho bảo bối thiên tài của chúng ta.
Thiết lập năm tuổi lên đại học chúng ta không vượt nổi, mười ba mười bốn tuổi học đại học top đã cực kỳ lợi hại.
Về phần ‘Chất vấn’ tại sao Cầu không làm Hacker cướp công ty của bố, còn không phải do trong nhà không giàu có, đến bây giờ mới mua được máy tính à...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT