Thẩm Yến nói với Lạc Thư Nhan những lời này, quả thực đã đẩy ngã thế giới quan của cô.
Mãi cho đến ngày hôm nay, Lạc Thư Nhan cũng không cảm thấy bản thân cô có liên quan gì tới từ “Phú nhị đại” này.
Hoàn toàn chính xác, cô biết ba ba rất lợi hại rất tuyệt, nhưng mà trong tiềm thức lại tăng thêm mười tám tầng kính lọc của con gai. Ba của cô là người bình thường rất ưu tú, cô một mực cho là vậy.
Đúng vậy, ông tốt nghiệp đại học danh tiếng, lấy tên tuổi của sinh viên, chỉ cần không tìm đường chết, ở niên đại này cũng sẽ không trôi qua quá kém.
Lúc đầu ba ba có thể đi theo chú Tống đến Thâm thị Cảng thành dốc sức làm việc, cô nghe nói, bên phía Thâm thị kia người tốt nghiệp đại học một tháng cầm lương hai nghìn tệ cũng không hiếm thấy. Nhưng ba ba của cô chọn ở lại Ninh thành, nhưng cho dù có ở Ninh thành, ba ba cũng được coi như nhân vật tương đối chói mắt.
Thế nhưng, cô chưa từng có nghĩ tới ba ba sẽ mua được xe con, biệt thự lớn, cái này với những thứ mà cô biết được, nghe được hoàn toàn không giống nhau.
Nhà bọn họ chẳng lẽ không phải gia đình ấm no phổ thông sao, dựa theo tiêu chuẩn của thời đại này có khả năng cũng có thể miễn cưỡng bước vào bậc khá giả?
Sao chỉ mới chớp mắt một cái đã biến thành gia đình giàu có rồi?
Mặc dù “Tưởng nhà bình thường, kết quả lại rất có tiền” so với “Tưởng nhà rất có tiền, kết quả lại rất nghèo” dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều, nhưng Lạc Thư Nhan vẫn không quá đồng ý tin tưởng suy đoán của Thẩm Yến.
Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan một mặt mờ mịt mơ hồ, cũng không biết cô có để ý lời nói của cậu không, cậu cũng chỉ nói với cô suy nghĩ của mình thôi.
Cậu chậm rãi di chuyển ngồi xuống bên cạnh cô, lấy một quả chuối tiêu trên bàn đưa cho cô, “Nếu như suy đoán của mình là đúng, thì đây cũng được coi như chuyện tốt không phải sao? Nếu như mình đoán sai thì cũng không có ảnh hưởng gì tới chúng ta.”
Làm hàng xóm của cô, bạn chung lớp ở nhà trẻ, bạn tiểu học của cô, cậu cảm thấy nên nói sự phát hiện này cho cô biết, cho dù chuyện này là thật hay giả, đều không phải chuyện xấu, đây mới là điều quan trọng nhất, không phải sao?
Cậu cũng không biết Lạc Thư Nhan đang rối bời cái gì.
Lạc Thư Nhan chậm rãi nhìn về phía cậu, lại cúi đầu nhìn về phía quả chuối tiêu trong tay, động tác bóc vỏ hung dữ, hung hăng cắn một miếng, “Đều tại cậu khiến cho mình bây giờ không có cách nào tỉnh táo nổi!”
Thẩm Yến lại nói: “Còn có chuyện mình muốn nói với cậu.”
Lạc Thư Nhan xoay đầu lại, mặt nổi điên, “Lại có chuyện gì nữa! Cậu đừng có nói với mình là cậu phát hiện mình không phải con đẻ của ba ba!”
Thẩm Yến: “...”
Đại khái là do vẻ mặt này của Lạc Thư Nhan rất thú vị, khó thấy được cậu nở nụ cười.
“Tạm thời mình còn chưa phát hiện cái này.” Thẩm Yến nói: “Nhưng cậu chắc chắn là con gái ruột của chú Lạc, bởi vì vẻ bề ngoài của hai người rất giống nhau.”
Lạc Thư Nhan: “... Mình cảm ơn cậu.”
“Mình muốn nói với cậu là nếu như mình đoán đúng, thì mình nghĩ chú Lạc làm vậy chắc chắn có lý do của chú ấy, cậu không nên tức giận với chú.” Thẩm Yến lại hóa thân thành anh trai tri kỷ nói chuyện với Lạc Thư Nhan: “Hiện tại chúng ta còn chưa hiểu hết việc của người lớn, giống như mình đôi khi cũng không hiểu nổi một số suy nghĩ của ma ma, sau này mình sẽ nghĩ thông thôi, họ có suy nghĩ riêng của họ, nếu như họ đã không muốn chúng ta biết, vậy chúng ta giả vờ như không biết là được rồi.”
Lạc Thư Nhan nhìn về phía Thẩm Yến, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Cô với cậu, đến cùng thì ai mới giống người xuyên không chứ.
Cậu còn thông minh hơn cả cô, tuổi còn nhỏ đã có thể đọc sách cấp hai.
Cậu quan sát càng tinh tế hơn cô, mọi việc phát sinh xung quanh cô cậu đều biết rõ ràng.
Đứa nhỏ này... Chắc không phải là đồng hương chứ?
Tốt, cô đã ngốc đến mức không biết nên làm ám hiệu như nào cho đúng rồi.
Thẩm Yến thấy cô lại lộ ra vẻ mặt “Tôi tự bế” như thế, chần chờ một chút, hỏi: “Thế nào?”
Lạc Thư Nhan một mặt sống không còn gì luyến tiếc: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến một câu nói thôi, đừng hỏi mình gì cả, mình không muốn nói.”
Câu nói kia là —— trùng sinh, xuyên không cũng không cải tạo được trí thông minh.
Nhưng cô vẫn nghe hiểu những lời Thẩm Yến nói, hoàn toàn chính xác, người lớn cũng có suy nghĩ của người lớn, ba ba là người yêu cô nhất, đối xử tốt với cô nhất trên thế giới này, nếu như ba ba đã không muốn nói cho cô biết, nhất định ba ba cũng có lý do riêng, thế thì cô giả vờ như không biết gì là ổn rồi.
Đương nhiên, phối hợp diễn kịch là một chuyện, cô vẫn muốn làm rõ ràng mọi chuyện, suy đoán của Thẩm Yến là thật hay giả, bởi vì cái này sẽ quyết định tương lai cô có phải lo lắng cái ăn cái mặc không.
–
Kha Vinh mang theo bản kế hoạch của mình gần như chạy khắp cả nước, nhờ quan hệ gặp qua rất nhiều cái gọi là ông chủ lớn, nhưng những người này ngoài mặt nói đánh giá cao anh ta, trên thực tế căn bản không hề muốn đầu tư cổ phần, theo suy nghĩ của họ, suy nghĩ và sắp đặt của anh là không thực tế, ai muốn đồng ý đập tiền cho một ngành nghề chưa hề nghe nói đến chứ, anh có thể hiểu được, nhưng nghĩ tới khát vọng mãnh liệt trong nội tâm của mình lại không có cách nào khai triển, vẫn luôn bị đè nén.
Anh tìm được mấy người cùng chung chí hướng, chỉ là thực hiện ước mơ cũng không dừng lại ở việc nói chuyện với nhau, càng cần tài chính rót vào hơn. Bây giờ mảng tài chính này vẫn là một bức tường trắng.
Nhờ người giới thiệu, hôm nay anh lại nói chuyện với một ông chủ lớn khác, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, trong mắt anh cũng không còn vẻ cuồng nhiệt của lúc đầu, đứng trước gương, chỉ cảm thấy bản thân dần giống như một vũng nước đọng.
Anh lôi kéo cà vạt, định để bản thân thư giãn đôi chút.
Bạn tốt Diệp Văn Trung vỗ vỗ bờ vai của anh, “Đừng như vậy, bạn thời đại học này của mình khác với những người kia, nghe nói hai năm nay cậu ta có rất nhiều đơn hàng nước ngoài, có khả năng kiến thức cũng sâu rộng hơn người khác, không phải là mình đang trêu cậu, anh ta cảm thấy rất hứng thú với internet của cậu, hỏi mấy vẫn đề phải là chuyên gia mới biết, mình nghe xong liền biết sẽ có khả năng, bằng không thì cũng không đến mức để cậu chạy từ xa tới, đúng không?”
Kha Vinh cười khổ một tiếng.
Trước khi nhìn thấy Lạc Thiên Viễn, Kha Vinh cũng không dám ôm lấy hi vọng quá lớn, sợ thất bại, thẳng đến khi nhìn thấy Lạc Thiên Viễn, anh lại lặng lẽ sắp xếp bản kế hoạch ra như thường lệ, chỉ thấy người đàn ông đối diện bắt đầu lật xem.
Mười phút đồng hồ trôi qua...
Hai mươi phút trôi qua...
Nửa giờ đi qua...
Kha Vinh đột nhiên giật mình tỉnh lại, Lạc Thiên Viễn vẫn còn đang đọc, những ông chủ khác mới lật hai trang đã không còn muốn đọc tiếp bản kế hoạch này.
Nội tâm của anh dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cùng với chút hi vọng dần mọc lên từ đất đá.
Có lẽ... Người tên Lạc Thiên Viễn này thật sự không giống?
Trước đó Lạc Thiên Viễn cũng đã gọi điện rất nhiều lần với bạn tốt, nên đã sớm hiểu rõ mọi việc, nhưng khi nhìn thấy bản kế hoạch này, anh vẫn chú ý, chờ sau khi hiểu rõ mọi chuyện bên trong, anh mới khép lại bản kế hoạch chứa đựng tâm huyết và ước mơ kia, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tên Kha Vinh, “Chắc Văn Trung đã nói với cậu, tôi cũng có công ty nhà máy ở Thâm thị, chủ yếu là dùng cho khách hàng nước ngoài, trước mắt cũng không có nhiều hạng mục tài chính.”
Tia sáng trong mắt Kha Vinh biến mất từng chút một.
Lời này cũng không khác lắm so với mấy ông chủ kia.
Chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với bản kế hoạch của cậu, nhưng rất xin lỗi, không có tài chính dư để đầu tư cho cậu.
Lạc Thiên Viễn ngừng lại một chút, nhô tay ra gõ gõ trên mặt bàn, đây là động tác quen thuộc của anh mỗi khi suy nghĩ, một lát sau, anh trầm giọng nói: “Như vậy đi, trước tiên tôi ký hợp đồng với cậu, tài chính rót vào từng nhóm một, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đến Thâm thị xem xét, góp từng phần một hẳn là không có vấn đề.”
Kha Vinh nghe vậy không thể tin được ngẩng đầu lên, còn tưởng rằng bản thân xuất hiện nghe nhầm, “Lạc, Lạc tổng, anh, ý của anh là??”
Chiều hôm qua mới đến Bắc Kinh, hôm nay đã hoàn thành hai việc lớn—— phòng ở với đầu tư internet. Trong lòng Lạc Thiên Viễn cũng thở dài một hơi. Anh còn nhớ rõ một nhiệm vụ quan trọng khi tới đây, đó chính là mang con gái với Thẩm Yến đi chơi một vòng quanh Bắc Kinh, Bắc Kinh có nhiều địa điểm tham quan trứ danh lắm, hai ba ngày nhất định không đủ để chơi, muốn đi chơi giống như cách đi chợ, nói ít cũng phải nửa tháng.
Anh từ chối lời mời ăn tối của Kha Vinh,gọi xe chuẩn bị quay lại khách sạn.
Trên đường về khách sạn, anh nhận được điện thoại của Quách Duy Khang.
Hiện tại trước mắt anh vẫn đang trong thiết lập nhân vật giả nghèo, loại điện thoại này hiển nhiên sẽ không thích hợp với anh, nhưng Quách Duy Khang cũng có lý do của cậu ta, Bắc Kinh lớn như thế, nếu thực sự có việc cần tìm chẳng lẽ còn phải chạy tới tận khách sạn tìm cậu à?
Quách Duy Khang hiện tại cũng là ông chủ không lớn không nhỏ, lúc này liền đem điện thoại dự phòng của mình cho Lạc Thiên Viễn mượn.
Trước kia lúc Lạc Thiên Viễn đi công tác cũng từng mua một bộ điện thoại lớn, chỉ cảm thấy cầm trong tay quá vướng víu, đối với loại đồ vật này không quá hứng thú, lần này dùng điện thoại của Quách Duy Khang, cũng coi như thay đổi ý nghĩ của anh, anh đã bắt đầu suy nghĩ phải lấy cái cớ nào để mua một cái điện thoại không làm đổ hình tượng nhân vật.
Giọng Quách Duy Khang hưng phấn: “Mấy bạn học cũ nghe nói cậu đến Bắc Kinh, đều nói muốn bày tiệc mời khách cho cậu, thế nào, muốn đi họp lớp không, chúng ta đều đã tốt nghiệp nhiều năm, cả đám đều vì sinh hoạt mà bôn ba, còn chưa từng tụ họp nghiêm túc bao giờ.”
Lạc Thiên Viễn lại từ chối nói: “Không được, lần này tới mình cũng không đi một mình, còn mang theo hai đứa bé, vé xe còn đến ngày kia, cũng không thể để bọn trẻ ở trong khách sạn suốt được.”
Quách Duy Khang lại không đồng ý bỏ qua cơ hội này: “Buổi tối hôm nay có thể chứ?”
Lạc Thiên Viễn: “Không thể, buổi tối mình không để cho hai đứa ở một mình trong khách sạn được. Con gái của mình cũng sợ.”
Quách Duy Khang: “...”
Kỳ thật anh muốn nói, khách sạn là an toàn nhất.
“Vậy buổi trưa hoặc là buổi chiều ngày mai?”
“Cũng không được, buổi sáng ngày mai mình dẫn bọn nó đi leo Vạn Lý Trường Thành.”
Quách Duy Khang im lặng: “Còn leo Vạn Lý Trường Thành, ngày mai con gái của cậu sẽ hận cậu.”
Giọng Lạc Thiên Viễn kiên định: “Tóm lại không rảnh, sau này mình sẽ quay lại Bắc Kinh, sau này có cơ hội.”
Quách Duy Khang biết không thay đổi được quyết định của anh, vì vậy liền than thở: “Lúc trước đi học cũng không nghĩ tới hiện tại cậu lại trở thành một ông bố hai mươi tư chữ hiếu.”
Lạc Thiên Viễn lúc còn học đại học là một nhân vật phong vân.
Biết chơi bóng rổ, thành tích học tập tốt, vẻ ngoài lại soái, có rất nhiều cô gái thích cậu ta, đại khái là tình sử của soái ca đều rất phong phú, Lạc Thiên Viễn cũng không ngoại lệ, lúc học đại học anh cũng quen mấy cô bạn gái, mặc dù cuối cùng đều chia tay, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc các bạn học nam khác ghen tị, hận với ao ước được như cậu ta.
Lạc Thiên Viễn đa tình nhưng không lạm tình, trong ấn tượng của Quách Duy Khang, hình như cho tới giờ cũng chưa bao giờ đau khổ vì tình.
Thiên đạo luân hồi, không tin thì ngẩng đầu nhìn đi.
Ai có thể nghĩ tới dạng người như Lạc Thiên Viễn sẽ có một ngày nói được mấy câu như “con gái của mình sẽ sợ” “Không được, mình muốn dẫn con gái đi chơi” “Không nói nữa, mình phải đi đút sữa cho con gái”???
Đến bây giờ Quách Duy Khang vẫn còn nhớ kỹ, đại khái là hai năm trước đi, anh đột nhiên nhận được điện thoại của Lạc Thiên Viễn gọi tới, còn tưởng có chuyện gì, kết quả cậu ta nói mấy câu ——
“Hôm nay là sinh nhật của mình.”
“Cậu biết không, con gái của mình vẽ cho mình một bức tranh.”
“Vẽ xong còn viết năm chữ.”
“Cậu biết là năm chữ gì không?”
“Là con yêu ba ba.”
“Con gái của mình nói yêu mình. Con bé nói con bé yêu ba ba.”
…
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nhập V, tấu chương đưa 88 hồng bao nhỏ.
Canh ba hôm nay, tạm thời chín giờ chỉ viết hai chương, canh ba lúc 12 giờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT