Edit & Beta : Đòe
Người nằm trên giường bệnh giống như đang ngủ say, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt.
Gương mặt Sầm Lễ thon gầy, lông mi dài cong, ở dưới mí mắt là quầng thâm, thời điểm trầm mặc không nói sẽ khiến người khác cảm thấy cậu là người lạnh nhạt, nhưng khi cười rộ lên, sẽ khiến con người ta sinh ra giác rung động.
Sở dĩ Sầm Lễ là người ở bên hắn lâu nhất, tất cả là bởi vì bộ dạng xuất chúng, thời điểm Ninh Tu Viễn còn chưa gặp được Sầm Lễ, hắn đã nghe được nhiều người thảo luận về người này.
Ninh Tu Viễn vươn tay, chạm vào gương mặt Sầm Lễ, lạnh băng, như là không còn độ ấm cơ thể người sống vậy.
Nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Bạch Thành Úc, hắn mới hơi ổn định.
Điện thoại một lần nữa vang lên, có lẽ là dì Lý đã đưa Giang Ngôn từ bệnh viện kiểm tra về, Giang Ngôn về nhà không thấy hắn, sau đó mới gọi điện thoại cho hắn.
Ninh Tu Viễn không tính nói chuyện Sầm Lễ đâm hắn bị thương cho người khác biết, để tránh Giang Ngôn phát hiện khác thường, hắn chuẩn bị đi ra ngoài nghe điện thoại.
Hắn ôn thanh nói, "Đợi tôi một lát, sẽ quay lại ngay thôi." Chỉ là không có người đáp lại hắn.
Ninh Tu Viễn đứng bên cạnh cửa sổ ngoài hành lang, mới ấn nhận cuộc gọi, liền nghe thấy tiếng nói bên kia điện thoại truyền tới.
"A Viễn, anh đang ở đâu vậy? Điện thoại gọi cũng không nghe." Giang Ngôn ngữ khí như đang làm nũng.
"Gặp chút chuyện ngoài ý muốn, đêm nay hẳn là sẽ không về." Ninh Tu Viễn nói.
Cửa sổ rộng mở, có chút gió lạnh tiến vào, Ninh Tu Viễn nghĩ muốn hút thuốc, nhưng đột nhiên nghĩ tới trước kia mỗi khi hắn hút thuốc, Sầm Lễ đều trốn tránh hắn, nghĩ đến cũng là, ở trong mắt người kia, hút thuốc là hành vi của học sinh hư.
"Việc ngoài ý muốn, nghiêm trọng lắm sao?" Giang Ngôn hỏi.
Ninh Tu Viễn không có trả lời, chỉ nói,"Cũng đã khuya, em nên đi nghỉ ngơi sớm chút." Giang Ngôn ngược lại so với Sầm Lễ hiểu chuyện hơn nhiều, biết co biết duỗi, cũng không hỏi nhiều.
Giang Ngôn là tiểu công tử Giang gia, quen biết hắn cũng đã mười mấy năm, hai nhà là thế giao, hơn nữa Giang Ngôn sẽ hiểu cho hắn, Sầm Lễ so ra đều kém hơn.
Nếu muốn kết hôn, tự nhiên là chọn một người có thân phận thích hợp, nói đến tình cảm, Ninh Tu Viễn từ trước đến nay cảm thấy hai chữ này thật sự buồn cười, bây giờ còn có ai sẽ đứng đứng đắn đắn mà thích một người, ngu xuẩn treo cổ trên cây.
Ninh Tu Viễn ở bệnh viện trông nom Sầm Lễ mấy ngày, khai giảng báo danh hắn đều không tới.
Giang Ngôn vẫn là tới bệnh viện tìm hắn.
"Anh bị thương sao?" Giang Ngôn thấy trên cổ hắn quấn băng vải, khẩn trương hỏi.
"Cũng không phải vết thương gì quá lớn, qua mấy ngày thì tốt rồi." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giang Ngôn trong lòng mơ hồ có đáp án, chỉ là không nói ra, huống hồ mấy ngày nay, Sầm Lễ cũng không ở trong nhà.
"Ngoài ý muốn sao." Ninh Tu Viễn chẳng qua nói.
"Sầm Lễ đâu, ngày mai phải đi học, cậu ấy vẫn tới trường học sao?"
Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, không trả lời.
Hắn không muốn Sầm Lễ vượt quá giới hạn kiểm soát của hắn, hắn sợ Sầm Lễ sẽ giống lần trước, sau khi tới trường học liền biến mất, bất luận gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi đi không ít tin nhắn, Sầm Lễ đều sẽ không phản hồi.
Hắn càng không muốn thấy Sầm Lễ có bất cứ tiếp xúc nào với Hàn Kham.
Bởi vì Giang Ngôn tới đây, Ninh Tu Viễn liền ở bên ngoài phòng bệnh lâu hơn với Giang Ngôn.
Bạch Thành Úc là tại thời điểm đổi thuốc cho Sầm Lễ, mới phát hiện cậu tỉnh lại.
Sầm Lễ cánh môi mất huyết sắc, ngây ra nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Hộ sĩ bên cạnh đang đi đi gọi người nhà, bị Bạch Thành Úc ngăn lại, nói, "Đợi lát nữa rồi nói sau, không vội."
Tiểu hộ sĩ gật gật đầu, lại nghĩ đến khoảng thời gian trước Sầm Lễ tới bệnh viện làm giải phẫu phá thai, khẳng định là có quan hệ với người ngoài kia, nhưng thời điểm cô đi vào, đối phương đang thân cận với người đàn ông khác.
Bạch Thành Úc giúp Sầm Lễ thay băng vải trên tay, bởi vì là bị cứa rách, miệng vết thương thoạt nhìn có chút sâu, cũng không biết đã hạ bao nhiêu lực mà có thể nhẫn tâm tự hại mình đến vậy.
Sầm Lễ môi mỏng mấp máy, thanh âm nhẹ như lông hồng, "Bác sĩ Bạch, anh không nên cứu tôi."
"Mẹ cậu còn đang nằm viện, khẳng định cũng không muốn thấy cậu như vậy, nếu không gặp được cậu, bà cũng sẽ lo lắng." Bạch Thành Úc nói.
"..."Nhắc tới mẹ, Sầm Lễ đôi mắt mới có điểm ánh sáng, chỉ là dáng vẻ hiện giờ của cậu, tới bệnh viện thăm hỏi cũng sẽ khiến bà sợ hãi.
"Sầm Lễ, chỉ có sống sót mới có hy vọng."
***********************
Nếu mọi người thấy tôi tự dưng 'bay màu' thì mọi người cứ nghĩ là tôi phải ra trận đánh yêu quái nhé vì nó cũng không khác hiện thực tôi phải đối mặt cho lắm :))))))) Huhu sợ lắm sợ ghê tim đập thình thịch zãy á vì sợ học onl mà thi off đó mọi người :(((