Edit & Beta : Đòe
Là Sầm Lễ dùng mảnh sứ đâm hắn bị thương trước, nếu vào lúc ấy, Sầm Lễ có thể ở trước mặt hắn nói một câu khiến hắn mềm lòng, hắn cũng sẽ không gọi điện thoại gọi Vương Thành Trí tới đây.
Xe cứu thương đã tới, Ninh Tu Viễn ôm Sầm Lễ lên, cũng bất chấp máu trên người cậu thấm đẫm người hắn, lúc này hắn mới phát giác, hóa ra Sầm Lễ nhẹ như vậy, không cần hắn phải hao phí một chút sức lực nào.
Ninh Tu Viễn trong đầu hoảng hốt nghĩ tới rất nhiều thứ, hắn nghĩ đến tiết thể dục ngày trước, thầy cậu lúc vươn vai, lộ ra một đoạn eo thon trắng.
Nghĩ tới mỗi lần giáo viên nhắc đến tên Sầm Lễ, tất cả đều là khen ngợi, không có lấy một câu phê bình.
Nghĩ tới có một lần Sầm Lễ làm đại biểu học sinh ưu tú của khối, đứng dưới quốc kì phát biểu, đối phương sống lưng thẳng tắp, giọng nói dễ nghe, không giống mấy ông thầy chủ nhiệm cổ hủ, rất nhiều nữ sinh ở bên dưới đài trộm nhìn Sầm Lễ, sau đó nhỏ giọng nghị luận.
Có lẽ hạt giống dục niệm đã sớm được reo rắc, hắn muốn biến người này biến thành của riêng mình.
Bên người hắn từng có không ít người, bởi vì hắn ra tay hào phóng, ngược lại cũng không làm người khác không thoải mái, thiếu niên thời kỳ nổi loạn luôn muốn tìm cảm giác mới mẻ cùng kích thích, Sầm Lễ không thể nghi ngờ đã khơi dậy máu nóng trong người hắn.
Nhưng chỉ chơi bời mà thôi, cũng không thể coi là thật.
Một món đồ chơi tiêu khiển như vậy, cứ giữ mãi bên người là được, cho nên hắn nghĩ rằng, chỉ cần cho Sầm Lễ những thứ vật chất xa xỉ, rồi đem cậu nhốt lại một chỗ là được.
Sầm Lễ với hắn mà nói, giống như được coi trọng quá mức, rõ ràng người này còn không hiểu chuyện bằng mấy thiếu niên ở hộp đêm, hắn bên người cũng không nhất định chỉ có thể làm với cậu, nhưng thấy Sầm Lễ trên cổ tay tràn đầy máu, so với bản thân bị cậu đâm thì còn đau đớn hơn.
Bệnh viện dày đặc mùi sát trùng, Ninh Tu Viễn ở bên ngoài phòng bệnh, nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu bi thương, có lẽ là bởi vì cuộc phẫu thuật thất bại, người nhà kia mới ở bên ngoài khóc lóc thảm thiết.
Thanh âm này Ninh Tu Viễn nghe có điểm phiền não, hắn từ trong túi lấy ra một điếu thuốc lá, đang chuẩn bị bật lửa, lại nghĩ tới đang ở trong bệnh viện, không thể hút thuốc. Người nhà đứng chờ bên ngoài được bác sĩ an ủi, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
Ninh Tu Viễn nghĩ, Sầm Lễ sao có thể rời khỏi hắn được, trong tay hắn còn rất nhiều nhược điểm của cậu.
Qua hồi lâu, Bạch Thành Úc mới đẩy cửa đi ra.
"Tình huống thế nào?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Bạch Thành Úc liếc mắt nhìn Ninh Tu Viễn một cái, không thể tin tưởng nói, "Cậu ấy mang thai con của cậu, cậu nghĩ kiểu gì mà đẩy cậu ấy cho người khác? Một khi đã như vậy, cậu lúc trước cũng đừng làm cậu ấy mang thai, còn không bằng sớm buông tha cho cậu ấy chút."
Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm, "Tôi không tới sẽ tặng cậu ấy cho người khác, là chính cậu ấy muốn đối nghịch với tôi."
"Nhưng dù sao cậu ấy cũng là đàn ông, hiện tại còn mang thai, cậu nên hiểu cho cậu ấy chút."
"Tôi đã rất kiên nhẫn với cậu ấy, cậu ấy còn đẩy Tiểu Ngôn ngã xuống lầu, tôi cũng không có trách cứ cậu ấy, sau đó còn dùng mảnh sứ đâm tôi, tôi còn phải thông cảm thế nào nữa?" Ninh Tu Viễn nhíu mày nói.
Bạch Thành Úc mím mím môi, cũng không biết nên nói những gì, có thể khuyên anh cũng đã khuyên, thái độ của Ninh Tu Viễn nếu có thể sửa, đã sớm sửa rồi.
"Đứa bé không sao chứ?" Ninh Tu Viễn lại hỏi.
Sầm Lễ không lâu trước đây đã phá thai một lần, thân thể lại thực sự yếu ớt, nếu đứa nhỏ này xảy ra vấn đề, thì đến trời cao cũng không thể cứu được, cũng may anh còn ở trong Ninh Tu Viễn, cấp cứu kịp thời, nhưng thái độ của Ninh Tu Viễn, làm anh không khỏi thổn thức.
Ban đầu anh còn tưởng rằng, Sầm Lễ đang mang thai, Ninh Tu Viễn ít nhiều cũng sẽ vì đứa bé, mà đối tốt với Sầm Lễ hơn.
Một lát sau, Bạch Thành Úc mới mở miệng nói,"Không có việc gì." Một hộ sĩ tới tìm anh nói có việc, anh lên tiếng, liền trực tiếp rời đi.
Ninh Tu Viễn đi vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, hắn nghĩ đến mảnh sứ Sầm Lễ dùng để đâm hắn kia, đã sớm bị hắn vứt đi, những đồ vật sắc nhọn trong phòng cũng bị dọn đi hết, Sầm Lễ đã dùng vật gì để cắt cổ tay đây ???
Điện thoại đặt trong túi rung lên, Ninh Tu Viễn lấy ra, thấy người gọi tới là Giang Ngôn, nếu là ngày thường, hắn chắc hẳn sẽ đi ra ngoài nhận cuộc gọi, nhưng hắn lại trực tiếp tắt máy.
Hắn chỉ muốn ở lại bên cạnh chăm sóc cho Sầm Lễ.
*************************
Chốt lại là Viễn cẩu vẫn không nhận ra lỗi sai của mình mà cứ đổ hết lên đầu Sầm Lễ :)))) Này mà gặp tôi ngoài đời là tôi lôi cả tám đời ra chửi cho kêu cha gọi mẹ luôn ấy chứ