Edit & Beta : Đòe
Khi thấy cảnh này, Kiều Nguyên chỉ cảm thấy ngực phập phồng khó thở.
Mặc dù đã biết Bạch Thành Úc từ lâu đã mất đi ý thức tự chủ, anh không còn là thanh niên hoạt bát vui vẻ dũng cảm như trước nữa, có thể thấy Bạch Thành Úc giống như một đứa nhỏ yểu mệnh có thể chết bất cứ lúc nào nếu bị chạm vào, thậm chí dù chỉ là một chút cũng sẽ sinh ra cảm giác khác biệt mạnh mẽ.
Cậu ngừng chất vấn Kiều Ngạn chỉ vì cậu không muốn làm Bạch Thành Úc sợ.
Người kia dường như không nhận ra cậu, lúc tỉnh táo cũng không dám ngước mắt lên đối diện với cậu.
Kiều Ngạn có lẽ đã quen với việc đó, vẻ mặt cũng không còn ngạc nhiên như trước nữa, thậm chí còn đút cho Bạch Thành Úc một vài thìa cháo trắng, từng muỗng từng muỗng một, rất đỗi dịu dàng, Kiều Nguyên đứng bên cạnh nhìn mà cảm thấy áp lực cực kỳ.
Có ai ngờ rằng Kiều Ngạn có vẻ hiền lành dịu dàng lại mập mờ với kẻ khách cách đây không lâu trước đó.
Kiều Ngạn đút cho Bạch Thành Úc một chén cháo nhỏ, sau đó ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên, “Sao em còn không chịu rời đi ?"
Kiều Nguyên im lặng hai giây rồi nói: “Anh nhìn lại bác sĩ Bạch xem, trông anh ấy có giống như người còn sống không ?"
Động tác của Kiều Ngạn dừng lại, hắn đặt chiếc thìa sứ trắng trong tay vào bát, liếc mắt nhìn Kiều Nguyên, nét dịu dàng trên gương mặt đã biến thành vẻ không kiên nhẫn, "Đương nhiên em ấy là người còn sống rồi. Thế nhưng, dù cho em ấy trở thành gì đi nữa, tôi vẫn sẽ chăm sóc em ấy."
"Vậy còn tên Trương Chân kia ?"
"Trương Chân chỉ là trợ lý của tôi." điều hắn nói cũng không phải là giả.
Trên mặt Kiều Nguyên có một chút mỉa mai. Một cho gia đình và một cho công ty, phân chia cũng rõ ràng lắm.
Kiều Nguyên cười nói: "Chỉ là trợ lý thôi, vừa rồi sao cậu ta lại gọi anh đi khách sạn? Em sợ một ngày nào đó cậu ta sẽ nghênh ngang mà bước vào nhà. Nếu đã như vậy, thì anh nên buông tha cho anh ấy sớm đi, để anh ấy có thể trở lại cuộc sống bình thường .”
"Vậy anh với cậu ta ở trong công ty đã làm những gì, kể cả chuyện cậu ta đứng trước mặt anh sỉ nhục bác sĩ Bạch, cũng là không có gì sao??? "
Trước khi Kiều Ngạn kịp trả lời, Bạch Thành Úc đã đứng dậy chạy đến mép giường bệnh, cổ họng đau rát, anh nôn hết đống cháo Kiều Ngạn vừa đút ra, cho đến khi chỉ còn nước chua, người gầy rộc đi. Bởi vì bị nghẹn, mà ho khan không ngừng, toàn thân run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt thiếu máu, nhìn càng thêm thảm.
Kiều Ngạn vội vàng chạy ra ngoài, gọi bác sĩ tới, không lâu sau, một y tá bước vào dọn dẹp bài nôn trên sàn.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói: "Hệ thần kinh trung ương của bệnh nhân đã bị tổn thương. Cậu có biết bệnh nhân đã dùng những loại thuốc gì mà để lại tác dụng phụ lớn như vậy không ?"
“Khi nào thì em ấy bình phục?” Kiều Ngạn hỏi.
Bác sĩ đã từng gặp đủ loại người trong bệnh viện, trước đây cũng đã từng nghe nói về Bạch Thành Úc, nếu người đàn ông trước mặt không phải Kiều Ngạn, e rằng ông ta đã báo cảnh sát. Gần đây, có vài y tá biết Bạch Thành Úc nằm viện, cũng thường xuyên bàn tán với nhau.
Bác sĩ nói: “Cái này không xác định được, có lẽ… bệnh nhân sẽ mãi thế này, tùy tình trạng từng người."
Đã hơn một tháng kể từ khi ngừng thuốc nhưng tình trạng của Bạch Thành Úc hiện tại dường như không hề thuyên giảm.
Kiều Nguyên cùng y tá đi lấy thuốc, trong phòng bệnh chỉ còn hai người bọn họ, Kiều Ngạn liếc mắt nhìn người đàn ông gầy gò trên giường bệnh hỏi: “Em ấy còn có thể thụ thai không ?"
Bạch Thành Úc đã ở cùng hắn từ lâu, không ít lần hắn giữa lại thứ của mình trong người anh, lúc đầu Bạch Thành Úc muốn đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng bây giờ, ý thức anh không còn tỉnh táo nữa. Hay là Bạch Thành Úc cách đây không lâu đã làm phẫu thuật, cho nên cấu tạo cơ thể của anh khác với phụ nữ.
Bác sĩ sững sờ một lúc, nhận ra người đàn ông trước mặt đã làm gì Bạch Thành Úc, trong lòng không khỏi ớn lạnh.
Tại bệnh viện y học cổ truyền Trung Quốc, trưởng khoa đã đào tạo Bạch Thành Úc làm người kế nhiệm, nhưng sau một khoản tiền lớn đổ vào, Bạch Thành Úc lại nghỉ việc một cách khó hiểu.
*****
Càng đọc càng tức điên người !!!!!