Edit & Beta : Đòe
Nếu không phải lúc trước Bạch Thành Úc giúp cậu, chỉ sợ rằng bây giờ cậu đã không còn sống.
Cậu đến bệnh viện vào chiều hôm sau, tình trạng của Bạch Thành Úc đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng khi các y tá đến khu khám bệnh cho anh, trông họ có chút kỳ lạ, như thể họ bị tê liệt vì thứ gì đó không rõ.
Nhiệt độ cơ thể Bạch Thành Úc giảm đi rất nhanh.
Khi cậu bước tới, Bạch Thành Úc rụt rè cuộn tròn trong vòng tay Kiều Ngạn.
Ở trong bệnh viện, không thể tránh khỏi gặp đủ muôn hình muôn vẻ dạng người, khi bác sĩ và y tá bước vào phòng bệnh, Bạch Thành Úc sẽ cảm thấy sợ hãi.
Điện thoại của Kiều Ngạn vang lên, khi nghe thấy tiếng chuông reo, Kiều Nguyên nhíu mày.
Thông thường, trợ lý được gọi trước vì các vấn đề trong công ty, rõ ràng đây là cuộc gọi riêng cho Kiều Ngạn.
Hiện giờ Bạch Thành Úc, chuyện gì cũng không biết.
Kiều Ngạn không chút né tránh, nói thẳng với người bên kia đầu dây: “Hai ngày nữa tôi sẽ không đến công ty."
Có lẽ là do giọng của đối phương quá chói tai, Kiều Nguyên mơ hồ có thể nghe thấy cậu ta nói: "Là vì con ma ốm kia sao ?? Anh ta yếu như vậy, e rằng chỉ cần bước ra khỏi cửa là ngã gục ngay."
Kiều Ngạn mày nhíu, nhưng không cắt ngang lời cậu ta.
Sau khi được thăng chức thành trợ lý, cậu ta tự coi mình là người có máu mặt, giọng điệu nũng nịu vẻ lấy lòng, "... ngày mai anh không đi làm, vậy đêm nay anh thật sự không có thời gian sao? Em đã đặt trước phòng khách sạn rồi..."
Trong khoảng thời gian này, thân thể của Bạch Thành Úc đã yếu đi rất nhiều, làm một lần cũng không thể chịu đựng được nữa, ý thức đã không còn tỉnh táo, cho dù tỉnh lại, anh cũng không mở miệng nói chuyện. Chỉ một lời van xin lòng thương xót, vươn tay đẩy hắn ra, nhưng thân thể mềm mại đã mất đi sức lực từ lâu.
Nếu hắn muốn tìm người khác, thì ngay khoảng thời gian bỏ trốn hắn đã sớm đi tìm.
Chỉ là tình hình hiện tại khác với những gì hắn mong đợi, nên hắn đã trút hết lửa giận trong lòng lên người Bạch Thành Úc.
Bạch Thành Úc hơi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn hắn nói chuyện với người khác.
Kiều Ngạn hỏi: "Tối nay em có muốn tôi ở lại với em không?"
Bạch Thành Úc chỉ nhìn hắn, nhưng không nói được lời nào.
Kiều Ngạn hỏi bác sĩ, dây thanh quản của Bạch Thành Úc không bị tổn hại gì, anh có thể nói chuyện như những người bình thường, nhưng anh không muốn mở miệng.
Kiều Ngạn hỏi lại: “Em có muốn tôi ở cùng em không ?"
Nghe những câu hỏi lặp đi lặp lại của Kiều Ngạn, Bạch Thạch Úc có chút sợ hãi.
Giống như lần đầu tiên, Kiều Ngạn khiến anh cười, không biết anh xảy ra chuyện gì, cuối cùng Kiều Ngạn tức giận đẩy anh ngã xuống giường, đầu đập vào tấm ván gỗ ở đầu giường, cả người chỉ cảm thấy đau đớn.
Kiều Ngạn quá cố chấp, hắn muốn nghe câu đáp án khẳng định từ miệng anh.
Kiều Nguyên không nhìn nổi nữa, đứng dậy giật lấy điện thoại của Kiều Ngạn, cúp máy, trầm giọng nói: “Đừng để chuyện đi quá xa."
“Như thế nào là đi quá xa?” sắc mặt Kiều Ngạn lạnh lùng, bác sĩ nói bệnh nhận không chịu mở miệng nói, vì đó là mệnh lệnh trong tiềm thức, đã đến mức này rồi, mà Bạch Thành Úc vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận hắn.
Đối phương còn luyến tiếc ai đây?
Là ả đàn bà đã yêu vài tháng còn chuẩn bị kết hôn, hay y tá đã cùng anh ăn tối, khi họ gặp nhau ngoài nhà hàng lúc sau đó?
Kiều Ngạn đã sớm biết bí mật của Bạch Thành Úc.
Một lần đến ký túc xá của Bạch Thành Úc, ngày đó anh không có ở đó, hắn nghe một người bạn nói rằng Bạch Thành Úc ra ngoài làm việc bán thời gian, hắn buồn chán giúp anh sắp xếp sách trên bàn, lại nhìn thấy một tờ giấy khám sức khỏe kẹp trong những trang giấy dày cộp, Bạch Thành Úc đang tiết kiệm tiền để phẫu thuật, nhưng chi phí quá cao, tỷ lệ thành công cũng thấp.
Bạch Thành Úc khao khát trở thành một người bình thường, muốn có một người vợ xinh đẹp, thành lập một gia đình trọn vẹn, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc mà không cần phải ghen tị với cuộc sống của người khác.
Hắn cầm tờ giấy trên tay xem kỹ lại coi như không có chuyện gì xảy ra, gấp tờ giấy theo đường nét ban đầu rồi đặt lại chỗ cũ.
Bạch Thành Úc đi qua thì giả vờ như không biết chuyện gì, hắn đến gần anh vùi đầu vào cổ người kia, sau đó mới nhận ra da người kia trắng hơn con trai bình thường, vòng eo tinh tế hơn rất nhiều, khung xương nhỏ, dường như không bao giờ tức giận, luôn nở một nụ cười nhạt trên môi.
Bạch Thành Úc đã ở bên hắn một thời gian, nhưng cho đến bây giờ, vẫn không có dấu hiệu mang thai.
Phát hiện hai người trong phòng vì mình mà cãi nhau, Bạch Thành Úc khẩn trương ôm lấy cánh tay hắn, hơi dịch người về cuối giường, như không muốn cậu gặp phải phiền phức.
*****
Thương Úc Úc 🥺🥺