Edit & Beta : Đòe

Bàn tay tái nhợt chống đỡ trên giường, duy trì động tác chuẩn bị đứng dậy, cánh tay trái còn phải băng bó, như không có cảm giác đau đớn nào, bên cạnh có hộ sĩ đang khuyên hắn không nên dùng sức lực quá lớn, sau cùng đầu hắn đau đến không chịu nổi, hiện tại tỉnh lại cũng không được bao lâu.

Kiều Nguyên...Một chút cũng không đến liếc mắt nhìn hắn một cái sao ?

Ninh Tu Viễn hơi rũ mắt, lồng ngực như bị tảng đá lớn đè ép lại, hắn khó khăn ho khan hít vào một ngụm khí lớn, tay nắm chặt lại, rồi lại buông ra.

Ninh Kỳ nói, "Con ngược lại sống càng ngày càng không có tiền đồ, có dạng người nào mà không tìm được, tại sao cứ phải đi mặt dán mông lạnh vì một người, chờ đến lúc con xuất viện, cũng mau tìm cho Ninh Mặc một người mẹ đi, miễn cho ảnh hưởng tới quá trình trưởng thành của thằng bé."

"Tiểu Mặc cũng sắp hai tuổi rồi, sau này đừng cứ đem theo thằng bé đi lê la tìm người kia."

Ninh Kỳ nói, không thể nghi ngờ gì nữa trùng khớp với mấy lời hắn nói với Sầm Lễ ngày trước.

Nhưng bây giờ, Ninh Tu Viễn mới phát hiện, hắn cũng không muốn để cho Ninh Mặc nhận người khác làm mẹ, Ninh Mặc là do Sầm Lễ mang thai mười tháng sinh nó ra, lúc ấy Sầm Lễ chịu không ít khổ, thời điểm mang thai ba bốn tháng thai động, Sầm Lễ che lại phần bụng phồng lên, đau đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Buổi tối ngày đó sau khi sinh đứa nhỏ ra, hắn thấy Sầm Lễ được đẩy ra từ phòng sinh đẻ, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, mồ hôi ướt đẫm, tóc bết dính lại.

Cánh môi khô khốc khẽ hé mở, thanh âm Ninh Tu Viễn rất thấp, "Là do tôi đến nhận lỗi với em ấy trước."

Ninh Tu Viễn vừa nói dứt lời, Ninh Kỳ nhíu chặt mày lại.

Ninh Tu Viễn ngẩng đầu, chậm rãi nói," kỳ thật ngay từ đầu tôi...không nên lấy bệnh tình của mẹ em ấy ra mà bắt em ấy phải đánh đổi, lúc ấy, tôi nên nghe lời em ấy nói, chăm chỉ học hành, em ấy mang ơn Ninh gia, ấn tượng với Ninh gia vẫn luôn rất tốt đẹp...Tôi còn có thể theo đuổi em ấy...Tích cực theo đuổi Sầm Lễ, chứ không phải biến em ấy thành chim hoàng yến, nuôi nhốt trong phạm vi mình kiểm soát, tôn trọng và đối xử công bằng với em ấy, ngay từ đầu không nên nói mấy lời khốn nạn như vậy với Sầm Lễ."

Ninh Kỳ nói, "Bây giờ con nói mấy lời này thì có ích gì? Lần trước cậu ta gặp Tiểu Mặc ở đại sảnh, lại trực tiếp bỏ đi, sau đó Tiểu Mặc vừa khóc vừa nháo, chẳng lẽ con muốn Tiểu Mặc cứ mãi như vậy sao ?"

Trầm mặc.

Ninh Tu Viễn nhất thời câm nín, ánh mắt trở nên tuyệt vọng, trước kia Sầm Lễ từng nói với hắn, Ninh Mặc cũng không phải con của hai người, là do hắn ép bức, từ lúc bắt đầu đã là sự tồn tại sai lầm.

Hắn sai triệt để, nhưng Ninh Mặc cái gì cũng không hiểu, lúc trước ở nhà Kiều Nguyên, Kiều Nguyên ngẫu nhiên sẽ ôm Ninh Mặc để nhóc ngồi trên đùi cậu, dạy Ninh Mặc nhận biết một vài từ đơn giản.

Ninh Mặc vẫn luôn ngoan ngoãn, Kiều Nguyên chỉ cần dạy vài lần, sau đó chỉ vào chữ đó, nhóc có thể chuẩn xác đọc ra.

Lúc ấy vẫn còn rất hài hòa.

Hắn thậm chí còn nghĩ đó chính là hình ảnh một nhà ba người bọn họ.

Ninh Kỳ lạnh lùng nói, "Cậu ta và Ninh gia, không còn bất kỳ dây mơ rễ má nào nữa, sau này con ít qua lại với cậu ta đi."

Ninh Tu Viễn cũng không nghe vào mấy lời Ninh Kỳ nói, chỉ nói,"..... Trước kia Sầm Lễ kỳ rất tôn trọng ba, ba nói gì em ấy cũng nghe theo, ba biết không, lúc tôi lừa em ấy đến hộp đêm, em ấy vẫn luôn nói với tôi mong muốn của ông, em ấy thật sự coi ông như vị cứu tinh đời mình."

"..." Ninh Kỳ vẻ mặt càng âm trầm.

Nhưng sẽ không bao giờ chủ động nhận lỗi do bản thân làm sai, theo bản năng đổ dồn trách nhiệm về phía người khác

"Lúc ấy, tôi muốn em ấy sinh con cho tôi, nhưng lại không muốn cho em ấy một danh phận." Ninh Tu Viễn tự giễu cười, hiện tại em ấy không đồng ý, cũng là lẽ đương nhiên.

"Được rồi, con muốn làm gì thì làm đi." Ninh Kỳ cũng lười quản.

Trước kia lần đầu tiên Sầm Lễ gặp được Ninh Kỳ, vẻ mặt có chút kính sợ và khiếp đảm, ông ta mỉm cười với cậu thiếu niên nói đừng quá căng thẳng, thiếu niên ấy rất lễ phép, cảm kích ông ta không ngừng, còn nói chờ sau này cậu đi làm rồi, sẽ đưa gom hết tiền trả ông ta.

So với Kiều Nguyên lần trước gặp ở bệnh viện, là hai thái độ hoàn toàn bất đồng.

Sầm Lễ không nghĩ tới việc sẽ dựa dẫm mãi vào Ninh gia, lấy chuyện Ninh Kỳ cho tiền mình, trở thành một máy rút tiền, chờ sau này tốt nghiệp, nỗ lực làm việc, trả lại số tiền Ninh Kỳ đã cho cậu mượn, lúc ấy nghe thấy Sầm Lễ nói vậy, trong lòng Ninh Kỳ còn có chút dao động nho nhỏ.

Trên thế giới này, có quá nhiều người coi sự giúp đỡ của người khác là lẽ đường nhiên, mà Sầm Lễ cũng chỉ là một học sinh cấp ba không có đủ năng lực gánh vác kinh tế.

Chỉ là những lời này, ngay lúc đó Ninh Tu Viễn cũng không biết, chỉ biết vung tiền ném thẻ cho đám trai bao kia, tiêu sài rất thận tay.

Ninh Tu Viễn tìm kiếm số của Kiều Nguyên trong danh bạ, hắn gọi cho cậu, mới phát hiện mình đã sớm bị Kiều Nguyên kéo vào danh sách đen.

Cho dù đã sớm đoán được, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi quặn đau.

Biết hắn tỉnh lại, đám bạn kia cũng lục thực tới thăm hắn, Hạ Xuyên mang theo một bó hoa tặng hắn, đặt ở trong phòng bệnh, mùi hoa nhàn nhạt giảm bớt đi mùi nước sát trùng.

Ninh Tu Viễn trước kia còn chưa rõ lắm, hiện tại cũng chỉ thấy bội phục nghị lực và sự nhẫn nại Hạ Xuyên.

Nghe nói, khoảng thời gian trước tiệc đính hôn của Hạ Sơ Ngạn một lần nữa bị hủy bỏ, đại khái là bởi vì chuyện bên trong của Hạ thị, người khác không muốn chọc phải phiền toái, công ty cạnh tranh đã nắm giữ được tài luyện bí mật của bên hắn, luôn chuẩn bị sẵn tinh thần giành lấy tài nguyên của bên họ.

Hạ Xuyên nói, "Cậu có thể rút vốn đầu tư ra khỏi bên khu tài chính, kết thúc tôi sẽ phân cho cậu tiền lãi gấp đôi."

Ninh Tu Viễn dựa vào đầu giường, nghe thấy Hạ Xuyên khinh khinh phiêu phiêu nói một câu, nhịn không được mà rùng mình, còn may mắn lắm khi đối phương là bạn hắn.

"Cạu cũng chơi ác thật đấy, kỳ thật Hạ Sơ Ngạn đối xử với cậu cũng không tệ lắm, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ chuyển nhượng lại cổ phần cho cậu." Ninh Tu Viễn mở miệng nói.

Hạ Xuyên cười nhạt, "Ông ta chẳng qua là vì nhìn tôi mà tưởng nhớ đến hình bóng của ai kia."

So với thụ động tiếp nhận sự bày bố từ đối phương, chi bằng hắn giành quyền chủ động mà cướp về tay.

Hắn chờ cũng đủ lâu rồi.

*****

Chơi thâm độc nhất vẫn là Hạ Xuyên :))) Ninh Tu Viễn ngu ngốc nhất, Kiều Ngạn điên khùng nhất, Hàn Kham tàn nhẫn nhất. So ra thì Hạ Xuyên là người biết tính toán, nhẫn nại nhất luôn, đủ thâm thúy đủ độc ác nhất và lừa người về tay khiến tôi thấy khâm phục nhất vì tên này ít làm tổn thương người mình thích nhất đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play