Edit & Beta : Đòe

Cậu nằm lại bệnh viện hai ngày, việc trong công ty đều giao lại cho Kiều Ngạn phụ trách, Kiều Nguyên đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lúc trước ở nhà Kiều Ngạn, cậu gặp được bác sĩ Bạch.

Lúc trước, Bạch Thành Úc giúp cậu rất nhiều chuyện.

Cậu từ phía Kiều Ngạn biết được, tháng sau hắn ta sẽ tổ chức lễ thành hôn với Bạch Thành Úc.

Đoạn thời gian gần đây, trạng thái tinh thần Bạch Thành Úc khi tốt khi xấu, có đôi khi nằm trên giường ngủ, có thời gian thì tỉnh lại, nhưng vẫn an tĩnh ngồi một chỗ, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Vốn từ đầu anh không muốn nghe theo, Kiều Ngạn sẽ còn xay nát đồ ăn ra, sau đó đút cho anh ăn, nhưng sau này, cho dù Kiều Ngạn đút cháo đến miệng anh, không bao lâu sau anh cũng sẽ nhổ ra.

Rõ ràng là một người rất cẩn thận, mặc dù ngồi nhà anh mua được ở thành phố L không quá lớn, nhưng trong nhà vẫn sẽ gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi.

Nhưng hôm nay cả người anh dơ bẩn, cũng sẽ không tự mình lau đi, mắt trông mong ngồi l tại chỗ, chờ Kiều Ngạn giúp anh lau rửa sạch sẽ.

Qua cái lần mà anh hôn mê mãi mới tỉnh lại, Kiều Ngạn cũng không bỏ thêm thuốc vào đồ ăn của anh nữa.

Bạch Thành Úc giật mình nhìn người đàn ông anh tuấn đi tới trước mặt anh, đối phương rút một tờ giấy sạch sẽ, lau miệng cho anh, rồi sau đó giúp anh cởi chiếc áo độc nhất trên người anh, Bạch Thành Úc trần như nhộng, mặc cho đối phương độ g chạm vào từng tấc da của mình.

Cằm Bạch Thành Úc ngày càng nhọn, một khuôn mặt không có sức sống, cổ chân mảnh khảnh rất dễ dàng bị người ta nắm trong tay, thân hình cao 1 mét 8, ôm vào trong ngực lại nhẹ đến đáng thương.

Thấy Kiều Ngạn nhăn mày lại, Bạch Thành Úc có chút phát run

Hiện giờ anh không còn năng lực phản ứng, duy chỉ có thể chú ý rõ ràng tới sắc mặt Kiều Ngạn thay đổi, giống như là một con sủng vật bị chủ nhân nuôi dưỡng lâu ngày, mọi thứ, đều chịu sự khống chế của đối phương.

Lần đầu tiên gặp được Bạch Thành Úc, là bởi vì mặt mày Bạch Thành Úc làm hắn cảm thấy quen mắt, khi đối phương nhìn thấy hắn, trên mặt cũng luôn mang theo ý cười vẻ lấy lòng, cực kỳ giống ảnh chụp, mẹ đang ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn máy ảnh dịu dàng mỉm cười.

Ánh mắt Bạch Thành Úc nhìn hắn nhút nhát sợ sệt, đã không còn tia sáng.

"Vì sao em không mỉm cười?" Kiều Ngạn hỏi.

Kiều Ngạn giúp anh thay áo, ngón tay nhẹ nhàng chậm chạp sờ lên gương mặt đã gầy đi rất nhiều của anh, nhìn ánh mắt anh khiếp đảm, ôn hòa nói, "Cười cho tôi xem, được không ?"

Dường như Bạch Thành Úc đã quên mất loại biểu cảm ấy ra sao, anh nhếch khóe miệng, động tác cứng đờ.

Sắc mặt Kiều Ngạn trầm xuống.

Bạch Thành Úc vươn tay, lấy lòng muốn nắm lấy tay Kiều Ngạn, trong quá khứ anh đều làm như vậy, Kiều Ngạn sẽ không tức giận.

Nhưng Kiều Ngạn lại đẩy anh ra, Bạch Thành Úc không có bao nhiêu sức lực, cả người ngã xuống giường, đầu không cẩn thận va vào đầu giường, trán bị đập rách.

Bạch Thành Úc tay ôm đầu, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Kiều Ngạn, theo bản năng lùi về sau, trong trí nhớ người phải chịu quá nhiều lần tổn thương, thường xuyên bị bạn cùng lứa tuổi vây trong hẻm nhỏ, một đám người thân thể cường tráng, thói quen trút hết bất mãn lên người anh, đơn giản là vì anh nhỏ yếu nhất, dễ bắt nạt nhất.

"Lại đây." Kiều Ngạn nhìn anh vẫy vẫy tay.

Vẻ mặt tức giận của Kiều Ngạn, đã bị sự dịu dàng ôn hòa thay thế.

Bạch Thành Úc dò xét một lúc, mới do do dự dự nhìn đối phương động đậy người.

Anh đã quen ban ngày Kiều Ngạn sẽ đi ra ngoài, chỉ để lại một người ở trong phòng, Kiều Ngạn nói gì anh nghe nấy, ngay từ đầu anh còn sẽ nói vài ba câu với Kiều Ngạn, thời gian lâu dần, dường như anh không muốn nói chuyện nữa, chỉ khi nào bị đối phương làm cho không chịu nổi, mới xuất hiện tiếng nức nở đứt quãng.

Kiều Ngạn nâng cằm anh lên, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt này.

Cho dù đã chiếm giữ được người này, nhưng vẫn thấy thiếu gì đó.

Người ấy sẽ không còn dành tặng cho hắn thứ tốt nhất, cũng sẽ không còn những khi dựa gần hắn, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ngày mai nhiệt độ xuống thấp, nếu có ra ngoài em nhớ phải mặc thật ấm không thể để bị cảm lạnh."

Ngày hôm sau nhiệt độ xuống rất thấp, bên canh hắn còn có mấy đứa bạn không chịu để ý thời tiết, buổi sáng chỉ mặc mỗi áo cộc tay, bị đông lạnh run bần bật, lại chạy về trong ký túc xá tìm áo mặc thêm.

Có một lần trời đổ cơn mưa bất ngờ, Bạch Thành Úc gọi điện thoại hỏi hắn ra ngoài có mang theo ô không, anh chạy đi tìm hắn, đôi giày thể thao màu trắng duy nhất bị nước mặt xối cho ướt sũng, cũng chỉ vì muốn mang ô tới cho hắn.

Hiện giờ hắn đã trói chặt Bạch Thành Úc bên mình, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không cảm nhận được sự quan tâm đến từ người này.

*****

Tôi nhất định phải chửi Kiều Ngạn !!!! Đồ thần kinh !!! Đồ điên !!!! Mi đã biến Úc Úc thành ra như vậy mà còn đối xử chẳng ra gì với Úc Úc !!!! Đồ tró đồ đểu đồ xấu xa !!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play