Cảm giác sinh ra trong một gia đình không trọn vẹn là như nào ? Tôi cũng không biết miêu tả như nào cả .

Những đứa trẻ nhỏ cùng lứa với tôi mỗi ngày đều được cha hoặc mẹ dắt tay nhau đến trường ....còn tôi thì chỉ tự lực mình nhấc chân đi .

Cũng có khi tôi luôn tự hỏi ? Tại sao tụi nó lại được cha mẹ vỗ về yêu chiều còn tôi thì chỉ có thể một mình tự khóc tự lau đi nước mắt ?

Đến khi tôi lớn một chút thì rốt cuộc cũng hiểu ra vốn dĩ không phải tôi không có mẹ mà là bà ấy mất chỉ sau khi sinh tôi ra ...

Cha tôi đã phản bội mẹ tôi ...

Run rẩy lật từng trang giấy nhật ký của mẹ mình ra , Tô Linh năm ấy chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi nào đã đọc hiểu chữ chứ ?

Nhưng mà mắt tôi nhịn không được mà rưng rưng lên ! Đây là chữ mẹ sao ?

Mẹ tôi giỏi quá ! Bà ấy viết từng con chữ nhỏ xinh thế này .

Từ khi tôi phát hiện ra cuốn nhật ký của mẹ thì giữ khư khư nó như một món bảo bối vậy . Vì tôi biết đó là món đồ duy nhất chứng minh tôi là một đứa trẻ có mẹ .

" Đồ không có mẹ  ! Mày cầm cuốn sổ rách nát gì vậy ? " một cậu bé trai nhỏ hóng hách đi tới trước mặt Tô Linh .

Tôi nhíu mày , giữ chặt lại cuốn sổ như sợ ai đó sẽ giật lấy nó . Nhưng một đứa trẻ nhỏ như tôi nào có thể chóng lại bé trai lớn ấy ?

Tôi trơ mắt nhìn nó xé nát từng tờ giấy trong cuốn sổ kia ! Mẹ !

Tôi như phát điên lên ! Vùng vẫy khỏi đám con trai đang giữ lấy mình kia .

" Buông ra ! Hic trả đây !" tôi òa khóc lên , nó là món đồ duy nhất mẹ để lại cho tôi mà sao tụi nó !

Tôi thoát khỏi sự khống chế của tụi nó giật lấy cuốn sổ bị hành hạ tả tơi kia , run rẩy nhìn nó bị xé tan nát chỉ còn duy một tờ giấy sót lại ...

Tôi giận dữ ! Nắm lấy cổ áo thằng đó cắn mạnh cổ nó !

Giáo viên đi tới giật mình ! La hét toáng lên . Máu từ cổ cậu bé trai không ngừng chảy ra nhiều đến mức ướt đẫm cả cổ áo ...

Tôi vô hồn nhìn cổ nhỏ bé bé trai mà mình cắn đến chảy máu kia...

Tại sao ...ai cũng muốn cướp mẹ tôi thế ?

May mắn đứa bé trai cấp cứu kịp thời liền đưa đến bệnh viên còn tôi thì bị phụ huynh của nó tát mạnh vào má !

" Đồ quái vật ! Sao mày dám hại con tao !" bà ta như muốn điên rồi ! Nhìn đứa con gái nhỏ thân dính máu tanh kia .

Miệng cùng áo nơi nơi đều là máu từ con trai bà ! Đồ thứ không mẹ ! Những lời nói vô tâm không nhân tính phát ra từ miệng bà ta như con dao đâm vào tim Tô Linh.

Không có mẹ ...

Không có mẹ ...

Tích tách ...

Từng giọt nước mặt rơi xuống đất , mọi người xung quanh như đứng hình trước cái màn ảnh này . Cô bé nhỏ đáng thương kia đang lau từng giọt nước nước mắt rơi từ mắt mình.

Mắt ơi mày đừng khóc nữa ! Mẹ sẽ không vui

" Đến đây là được rồi ! Bà đừng có quá đáng nữa nó chỉ là một đứa trẻ thôi " rốt cuộc có một anh y tá không nhịn nổi mà đi tới ôm lấy Tô Linh vỗ về .

Đứa trẻ này cũng quá đáng thương rồi ...

____end chương 71
Mọi người cảm thấy sao khi đọc chương này ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play