Từ khi còn nhỏ tôi đã biết mình không giống những đứa trẻ bình thường khác . Tôi quá hiểu chuyện và có nhận thức riêng của mình về thứ xung quanh mình .
Lúc các đứa bé 3 , 4 tuổi vui chơi vô tư không biết gì thì tôi đã đối mặt với hai mẹ con lạ vào nhà , kẻ đã phá đi hạnh phúc gia đình của mình . Hận sao ? Đúng vậy tôi rất hận họ nhưng tôi đủ lý trí để bình tĩnh .
Tôi không khóc hay nháo cha mình về việc ông phản hội mẹ tôi cả mà chỉ im lặng dùng ánh mắt lạnh lùng không còn tia tình cảm nào .
Tôi luôn âm thầm làm khó hai mẹ con kia những bữa tiệc giao lưu nhà giàu , nhìn họ chật vật dùng dao nĩa mà tôi nhẹ cười khẩy .
Cha tôi đỏ cả mặt vì mất mặt với đối tác ...
Tôi nhìn hai mẹ con họ rồi nhẹ nói , câu nói ấy phát ra từ một đứa trẻ 5 tuổi .
" Thấy không ? Dù bà hay nó có cố gắng như nào thì vẫn là chim sẻ tầm thường thấp kém mà thôi sẽ không vụ cải tử như phượng hoàng đâu "
Tôi biết câu nói này đã dậy lòng thù hận của con nhóc Tô Anh kia .
Năm tôi 6 tuổi vì vụ tranh chấp với em gái Tô Anh mà bị mời lên giáo viên . Tôi từ xưa đến nay không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn gì , khác với tôi thì nó lại là học sinh ngoan trong mắt giáo viên họ .
Họ thất vọng trách mắng tôi không biết nhường nhịn em mình mà còn ra tay đánh đập nó .
Nhưng nếu họ trong hoàn cảnh của tôi liệu có còn ngồi đấy bình phẩm không nhỉ ? Một người vốn sẽ được hưởng thụ cuộc sống gia đình ba người hạnh phúc có mẹ có cha như tôi .
Vì ả mẹ điếm ấy mà mất đi tất cả ...
Rốt cuộc thì chỉ có người trong cuộc mới hiểu hoàn toàn , người ngoài chẳng có tư cách gì mà dùng lời lẽ ánh mắt mà bình phẩm cả .
" Tô Linh ! Em là một đứa trẻ hư hỏng nhất mà tôi từng biết ! " cô giáo tức giận nhìn tôi mà quở tránh nặng lời
Em gái Tô Anh cười nhẹ nửa mép nhìn qua tôi ...
Cười con cặc ...
" Em nên biết chỉ có những trẻ em ngoan mới được khen thưởng kẹo mà thôi còn em là một đứa trẻ hư sẽ không được gì đâu !" cô giáo nghiêm túc nhìn tôi .
" Tại sao ?" tôi lạnh lùng nhìn cô giáo đối diện mình
" Hả ?" cô giáo ngẩn người vì bị hỏi bật lại
" Hiện tại cô chỉ có một cái kẹo nhưng có tận hai đứa trẻ "
" Mà em là đứa trẻ hư còn nó là đứa trẻ ngoan thì chia như thế nào ?" tôi cười nhẹ nhìn cô giáo
" Đứa trẻ ngoan sẽ được kẹo ?" cô giáo nhíu mày không hiểu nhìn Tô Linh
" Sai ~ trẻ hư chứ ?" tôi cười cười
" Vì đứa trẻ hư như tôi sẽ đánh và giành lấy viên kẹo của trẻ ngoan còn nó chỉ biết ngoan ngoãn mà chịu bắt nạt cướp giật "
" ...." cô giáo ngẩn người nhìn đối diện đứa trẻ nhỏ trước mắt mình
" Trẻ ngoan sẽ không có kẹo đây ~ "
Đúng vậy đứa trẻ hư sẽ cướp giật lấy thứ nó thích mà trẻ ngoan vì vâng lời mà chịu áp bức .
Người tốt sẽ luôn là kẻ bị thiệt ...
Người ác là kẻ được hưởng lợi ...
____end chương 58
Đúng vậy đó trẻ ngoan sẽ không có kẹo đâu ~