Tôi lạnh lùng nhìn Tô Anh bị một đám người đàn ông lôi xềnh xệch trên đất mà nhẹ cười không vì sao . Cơ thể của nó không nơi là lành lặn cả vết thương cào xé tàn bạo , cổ thì bị đám kia bóp chặt không cho thở mà tím tái đi .

" Tô Linh...tha cho em đi mà hic " Tô Anh tuyệt vọng nhìn chị gái mình trên ghế với gã đàn ông kia .

Đau quá ! Toàn bộ tâm trí cô như bị dày vò vậy , bọn chúng không ngừng dùng những lời lẽ tục tĩu mà miệt thị cô !

" Con điếm này ngon thật đấy ! Nào mở rộng chân ra !" gã thuộc hạ cười cười liếm môi nhìn ả đàn bà dưới thân bị dày vò không khác gì một con búp bê rách rưới .

Tô Linh bình tĩnh chóng cằm nhìn viễn cảnh trước mắt mà không hề đổi sắc một chút nào kia . Nói thiệt là nhìn nó làm tôi có chút buồn nôn nhẹ .

" Em yêu vui không ? " Ran ngồi kế bên lắc lắc ly rượu đỏ vừa được khui ra mà nhìn qua bạn gái nhỏ của mình

" Tất nhiên là vui rồi ~ anh nhớ dọn dẹp giấu vết nha " tôi nằm ngã người lên đùi Ran rồi nói .

Ran vui vẻ vuốt tóc mềm mại của Tô Linh , tay thô sài vì dùng súng và đánh nhau mà không ngừng xoa xoa lên gương mặt nhỏ đáng yêu của người mình yêu .

Hắn nhắm nhẹ mắt hôn lên khóe mi của Tô Linh ...

" Tất nhiên rồi em yêu của anh , miễn có thể làm em vui anh đều làm được " Ran yêu chiều nhìn Tô Linh

Tôi ngẩn người nhìn gương mặt đối diện mình , tên Ran này đừng có nói thật sự là say mê tôi rồi nha ?

" Hiện tại 8 giờ tối ~ nhanh ghê nha ? Tô Linh có muốn qua nhà anh ngủ một hôm không " Ran chờ mong nhìn cô gái nằm trên đùi mình hỏi thăm .

" Chắc là không được rồi , ngày mai em còn đi học nữa sắp tới đọt kiểm tra haizzz " Tôi thở dài một hơi , thật sự là rất chán cái trường này rồi đấy .

Ran tiếc nuối nhìn Tô Linh nhưng vẫn chiều theo yêu cầu người yêu mà dẫn xe cho Tô Linh về . Còn cô gái Tô Anh kia thì hắn liếc mắt qua bọn thuộc mà ra hiệu ...

Tô Anh tuyệt vọng nhìn trần nhà , ánh mắt đục rỗng không còn tia sức sống nào nữa . Cô thật sự tiêu rồi ! Chị ta tại sao lại có thể ác độc như vậy chứ ...

Không đúng chị ta vốn dĩ không người tốt lành gì rồi ...

Chị ta có vấn đề ! Người như Tô Linh cũng không tốt lành gì rồi ha ...

Nghĩ tới đây Tô Anh không khỏi cười gằn ! Nhìn bóng lưng rời đi của Ran và Tô Linh .

Đúng là trời sinh một cặp ...

___end chương 57
Xong Tô Anh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play