Lên xe Âu Dương Uyên Ngôn điều chỉnh tâm trạng lo lắng, có thể làm Lyren lộ ra vẻ mặt đó chứng tỏ bệnh của cô đã nặng thêm rồi tuy nhiên cô lại không muốn để cho Nam Cũng Tử Hàn biết dược điều gì chỉ giả vờ than thở ý như giải thích rõ để anh không hiểu lầm, vì dù sao cô cũng bắt anh đợi khá lâu rồi. Không giải thích sẽ khiến Nam Cung Tử Hàn đa nghi này nghi hoặc đủ thứ hiểu lầm cô, trước khi có khúc mắc gì cô sẽ trực tiếp giải quyết tránh dồn nén nặng nề về sau.
"Đó là bác sĩ của em, tại em hay đau đầu nên cần có bác sĩ, chán thật, lại là đau đầu không có nguyên nhân."
Biết cô nói dối Nam Cung Tử Hàn ý nhị liếc cô cũng không vạch trần, bình thản buông lời: "Giảm hút thuốc đi biết đâu lại hết đau đầu đấy."
Nụ cười bấc đắc đi trên môi Âu Dương Uyên Ngôn tắt lịm, như ăn trộm bị bắt tại trận. Sao chuyện cô hút thuốc anh lại biết được nhỉ? Dạo gần đây với lúc trước có bao giờ cô hút thuốc trước mặt anh đâu? Có hút cô cũng thu dọn rất sạch sẽ ít khi đó thể để bị nắm thóp.
Cô cười khan hai tiếng sau đó đổi chủ đề: "Anh có muốn đi đâu không?"
Người bên chính vẫn điềm nhiên duy trì im lặng sau đó chau mày như đang suy nghĩ rồi nói: "Mới khám bệnh còn đừng có chạy loạn, về nhà chính Nam Cung đi."
Ơ, thế anh đòi đi theo làm gì chứ? Đi theo đến đây rồi lại quay về, chẳng phải bảo là muốn hóng gió khăng khăng đòi đi cho bằng được hay sao? Giờ lại bảo quay về? Tư duy của người đàn ông này Âu Dương Uyên Ngôn có chút theo không kịp rồi đấy!
Phát hiện bên cạnh im lắng, Nam Cung tử Hàn nhìn sang phát hiện Âu Dương Uyên Ngôn đang khó hiểu nhìn anh, anh như hiểu cô đang suy nghĩ cái gì chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi đi theo trông cô, ai biết cô đi đâu, tôi nghe trợ lý Hà nói tôi bị người ta gây ra tại nạn. Biết đâu người kia lại xuất hiệu thì sao?"
Rất nhanh Âu Dương Uyên Ngôn đã nắm bắt vào được trọng điểm, ánh mắt híp lại, khoé môi còn lên ngọt ngào: "Ồ... thì ra là Nam Cung đại thiếu gia lo lắng cho em..."
"Tuỳ cô muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chẳng qua chỉ muốn đi hóng gió mà thôi!" Nói xong Nam Cung Tử Hàn ném chìa khoá xe cho Âu Dương Uyên Ngôn rồi quay mặt hướng cửa kính ý bảo anh không muốn nói chuyện gì với cô nữa.
"Được rồi, anh muốn đi hóng gió là được chứ gì." Cô cố nhìn cười nhìn lén sang người bên cạnh sau đó khởi động xe.
Người bên cạnh kiêu ngạo hừ một tiếng: "Đúng thật là như thế đấy!"
Chiếc xe lăn bánh đi trên đường về đến nhà chính Nam Cung, thấy người đứng trước cửa lớn Âu Dương Uyên Ngôn làm ngơ cho xe đi qua nhưng người đó lao ra cản ngay đầu xe.
Thái Tinh Ngọc này đúng là âm hồn bất tan!
Cô ta lao đến đập cửa kính tay liên tục mở cửa nhưng cửa xe đã bị Âu Dương Uyên Ngôn khoá lại. Nam Cung Tử Hàn thần sắc vẫn lạnh nhạt bình thản nhìn sang cô đang hoang mang không biết làm thế nào cho phải, nói: "Vòng xe đi, đúng lúc tôi muốn hóng gió thật sự rồi!"
"Cái gì?!" Âu Dương Uyên Ngôn tròn mắt nhìn anh, thật sự không biết anh đang nghĩ gì?
Chẳng phải anh yêu Thái Tinh Ngọc lắm sao? Đáng lẽ mọi thứ phải đúng theo trình tự là anh ra lệnh cho cô mở cửa xe, ôm cô ta an ủi mới phải chứ? Thứ mà lại...đi hóng gió?
Nam Cung Tử Hàn cháu mày thiếu kiến nhẫn trầm giọng: "Còn không lùi xe đi, chẳng lẽ cô nghe không hiểu tôi nói gì?"
Thôi được rồi có một số loại thái độ không phải Âu Dương Uyên Ngôn cô muốn hiểu là hiểu, mà cô cũng không muốn chọc tức vụ đại gia ngồi bên cạnh. Dẫu sao cũng là người anh yêu, anh có yêu hay chán cũng chẳng phải chuyện của cô, mà anh không tiếp xúc với cô ta có khi cô lại càng vui vẻ hơn đấy!
Âu Dương Uyên Ngôn quay vô lăng lùi xe khiến Thái Tinh Ngọc bên ngoài không kịp trở tay kết quả bị ngã, tuy nhiên người bên cạnh vẫn không nói gì tầm mắt chẳng thèm nhìn đến Thái Tinh Ngọc chỉ đăm chiêu xoay nhẫn trên ngón tay.
Chiếc xe mới về nhà chính Nam Cung chưa gì đã lăm bánh rời đi, trên đường đi Âu Dương Uyên Ngôn không khỏi suy nghĩ, cô rất tò mò muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, dù sao cũng là chuyện cá nhân của anh, cô lại đi hỏi có chút không hay nhưng mà thái độ của anh có chút thay đổi khiến cô không kịp thích ứng.
Lúc thì yêu chiều bảo vệ Thái Tinh Ngọc lúc thì lạnh lùng xa cách làm ngơ, hai thái độ này đặc biệt cách xa nhau tuy nhiên lại chỉ xảy ra tiếng một thời gian rất ngắn.
Đang suy nghĩ thì người bên cạnh đã lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của Âu Dương Uyên Ngôn: "Chẳng phải chúng ta là vợ chồng sao? Trước lý tôi mất trí nhớ thì chúng ta ở đâu? Hay ở nhà chính Nam Cung?"
"Không ở đâu cả chúng ta ở riêng, trước ở Anh quốc thì ở nhà em sau đó thì ở Nhất Phẩm Quan Lam của anh."
"Thế đến Nhất Phẩm Quan Lam đi." Anh nhắm mắt lại khẽ nói.
Âu Dương Uyên Ngôn đánh tay lái đến Nhất Phẩm Quan Lam. Sau khi làm một số thủ tục xong bảo vệ mở cổng lớn cho cả hai vào, chiếc xe lại đi thêm mỏi đoạn đã tới biệt thự của cả hai. Cô lấy chìa khoá bấm nút cửa lớn đã tự động mở ra, chiếc xe chạy vào khuôn viên của Nhất Phẩm Quan Lam.
Nam Cung Tử Hàn theo sau cô vào nhà, đúng lúc bà quản gia đã nghỉ phép do gia đình có việc trong nhà chỉ còn hai người bọn họ. Anh ngồi xuống sofa, Âu Dương Uyên Ngôn lấy ly nước đặt xuống bàn đẩy đến bên anh.
Điện thoại bên cạnh Nam Cung Tử Hàn đổ chuông liên tục, anh mím môi chau mày trực tiếp đặt điện thoại về chế đôi im lặng. Sau một lúc lại đổi sang điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn bị gọi liên tục không ngừng và hiển nhiên cô không có lý do để nghe điện thoại của Nam Cung lão phu nhân.
Nhìn người đàn ông đang ngồi nhắn mắt thư giãn trên ghế sofa, Âu Dương Uyên Ngôn tốt bụng nhắc nhở: "Dù sao cũng là chuyện của Thái tiểu thư nên bà mới gọi, chuyện này anh ra mặt giải quyết đi, để em giải quyết không hay chút nào."
Người ngồi dối diện cô chẳng ừ hử gì chỉ im lặng sau đó nói một câu chẳng liên quan gì đến chủ đề cô đánh đề cập: "Dự án sắp tới là về khu dân cư ở Tây Nam tôi muốn đi."
Điện thoại của Âu Dương Uyên Ngôn ting lên một tiếng, là tin nhắn trong tin nhắn là số nhà hối cả hai người bọn họ quay về, sau khi đọc xong tin nhắn khoé môi cô công lên nói: "Trước muốn đi Tây Nam anh nên về xem Thái tiểu thư đi, cô ta ngất rồi, mẹ bảo trở về đấy."
Người đàn ông chậm rãi mở mắt nhìn cô sau đó đứng lên đi lên lầu, hành đông trực tiếp thay thế cho câu trả lời. Âu Dương Uyên Ngôn thở dài bất lực, Thái tiểu thư có nhã hứng diễn trò chỉ sợ ai đó không có nhã hứng coi trò. Cô quan sát kỹ thấy anh đã đi lên lầu quan sát giờ giấc sau đó lấy ly thuốc mở bọc thuốc bác sĩ Lyren đưa cho cô theo lời dặn uống đủ liều, xong đã sát kỹ bọc thuốc vào trong túi xách như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó nhanh chóng mở điện thoại gọi điện phân phó lượng công việc của tuần sau cho trợ lý Hà rồi nghe anh ta báo cáo tình hình công việc cùng điều tra vụ tại nạn khi đó.
Mọi việc đều được vận hành rất tốt, giá cổ phiếu vẫn duy trì ổn định, dự án năng lượng và rạp hát thành phố đã bắt đầu triển khai tốt đẹp khiến các cổ động không còn lý do gì bắt cô rời khỏi ghế CEO, còn vụ tại nạn đó kết quả vẫn không có gì thay đổi cả tuy nhiên trực giác của cô lại cảm thấy có gì đó không bình thường ở vụ tai nạn nên vẫn cho anh ta duy trì điều tra.
Sắp xếp đâu vào đấy rồi Âu Dương Uyên Ngôn mới thở phải tắt máy thông dong đứng lên đi lên lầu trên, dù sau Nhất Phẩm Quan Lam cũng là của anh, cô cũng bỏ ý định khuyên anh trở về không thể tự nhiên lôi anh về nhà chính Nam Cung nếu anh không muốn được.
Lấy đại một lý do, Âu Dương Uyên Ngôn gọi điện về cho mẹ chồng bảo rằng anh mệt nên bọn họ đã đến một khách sạn nào đó nghỉ ngơi rồi. Mẹ chồng không nói gì chỉ dặn dò cô và anh sớm quay trở về, cô biết vì dù sao bà cũng chẳng ưa gì Thái Tinh Ngọc mà cô cũng không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của Nhất Phẩm Quan Lam quá nhiều nên trực tiếp nói đưa anh đi khách sạn cho đỡ mệt mỏi.
Tiếng chuông nhà vang lên, bước chân Âu Dương Uyên Ngôn dừng lại khó hiểu. Sau chỗ này lại có người đến? Chẳng lẽ là bà quản gia trở về sớm nhưng do quên chìa khoá nên mới phải bám chuông?
Cô đi ra bên ngoài nhìn cửa lớn kinh nhạc, không sai người trước mặt thế mà lại là em trai cùng cha khác mẹ với Nam Cung Tử Hàn! Cô thật sự rất muốn đi vào nhà mặc kệ cậu ẩu nhưng nhìn nụ cười vô hại kia của cậu ta có mấy phần giống Nam Cung Tử Hàn kia cô lại không thể nhẫn tâm để cậu ta đứng ngoài nắng được.
Nam Cung Tử Hạo theo cô vào nhà ngồi yên vị uống trà nhìn Âu Dương Uyên Ngôn ngồi đối diện không nhanh không chậm đưa tờ báo ra trước mặt cô, nói: "Chị dâu, Bách Hợp không có được dự án rạp hát thành phố còn mất cả Sky Golf. Dự án này tính sau khi khởi công thì sẽ cho Tinh Ngọc làm quản lý."
Âu Dương Uyên Ngôn trầm tĩnh nghe đói phương nói sau đó nghênh đón ánh mắt của Nam Cung Tử Hạo khoé môi nhẹ nhàng cong lên khinh khỉnh: "Ồ, tôi không hiểu ý cậu."
"Đừng nói chị không can thiệp vào! Dự án đó sao lại trở thành của Âu Thị rồi?" Người đối diện nghiêm nghị nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
"Này em chồng, cậu đang đau lòng thay Thái tiểu thư? Cậu nghĩ tôi muốn nhắm vào cô ta?" Ánh mắt Âu Dương Uyên Ngôn hững hờ, cao giọng hỏi.
Đối phương không nói lời nào chi nhưng vào tách trà trước mặt, Âu Dương Uyên Ngôn nhún vai cười trừ liếc qua Nam Cung Tử Hạo: "Cậu tin hay không thì tuỳ, tôi chỉ nói một lần cũng không có nghĩa vụ phải giải thích rõ với cậu. Là giám đốc Bách Hợp tự nguyện tặng dự án Sky Golf cho tôi."
Người đối điện mím môi siết chặt tay sau đó thả lỏng, giọng trầm thấp nguy hiểm: "Chị không biết người chị đang đối đầu là ai đâu!"
Âu Dương Uyên Ngôn chỉ cười không đáp lại Nam Cung Tử Hạo. Nam Cung Tử Hạo nhìn cô lo lắng nhíu mày: "Chị ly hôn với anh Hàn đi được không? Đừng dính dáng đến chuyện nhà Nam Cung nữa, coi như xin chị đó, đây không phải lúc để cứng đầu đâu!"
"Tôi có chân muốn sẽ tự đi cậu không cần nói nhiều lời không cần thiết. Chẳng phải cậu phụng lệnh của lão thái và kia gọi chúng tôi về hay sao?! Được thôi, có bản lĩnh thì chờ anh cậu rồi kêu anh ấy cùng tôi trở về." Âu Dương Uyên Ngôn nhún vai không để lời Nam Cung Tử Hạo vào tai đáp lại một câu không ăn nhập gì.
Cô tự có chứng kiến của bản thân, tự biết chừng mực. Cái cô khó chịu chính là thái độ của Nam Cung Tử Hạo, nó khiến cô cảm thấy không bình thường nhưng như thế nào thì lại rất khó giải thích, kiểu như cát và biển hỗn tạp vậy.
Thiếu niên trước mặt này mang một vẻ vô hại đến mức khiến người ta không khỏi mất cảnh giác nhưng lại rất nguy hiểm.
Nhất là khi Nam Cung Tử Hạo về phe lão thái bà kia khiến cô không thể không phòng Nam Cung Tử Hạo. Nhưng một bên trong thâm tâm cô lại có một cảm giác rất quen thuộc là cô có biết thiếu niên này nhưng nghĩ nào cũng không thể nhớ ra được là vì sao lại có loại cảm giác này.
"Về đi! Tôi không về đâu!" Giọng nói trầm tĩnh cắt đứt mạch suy nghĩ của Âu Dương Uyên Ngôn.
Người đàn ông lạnh nhạt đứng trên cầu thanh nhìn xuống như một vị vua cao cao tại thượng nhìn xuống trầm thế, bình tĩnh và lạnh lùng. Anh nhìn Nam Cung Tử Hạo rồi lại nhìn đến Âu Dương Uyên Ngôn, đối mắt sâu như hắc diệu thạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen trong vắt không một tia gợn sóng của cô, như thể nhìn xuyên đến linh hồn cô.
"Anh vê nhà một chuyến đi, Tinh Ngọc nói nếu anh không về cô ấy sẽ nhảy lầu!" Nam Cung Tử Hạo đứng lên nóng vội nhìn Nam Cung Tử Hàn đang nhàn nhã đứng dựa lưng vào tường.
Lúc này Nam Cung Tử Hàn dời tầm mắt nhìn thiếu niên đang nóng vội, có chút hứng thú, nhướng mày giọng nói nghe có vẻ châm chích cùng nghi ngờ: "Thật sao?"
Âu Dương Uyên Ngôn kinh ngạc không ngờ Thái Tinh Ngọc lại dừng cách tự sát để đòi gặp anh. Nói thật giờ chẳng biết Nam Cung Tử Hàn đang nghĩ gì, lúc thì anh tỏ ra quan tâm lúc lại mặc kệ sống chết, cô thật sự không biết có phải là anh thật sự yêu Thái tinh Ngọc hay không hay chỉ coi cô ta như một con cờ để làm gì đó.
Tình yêu của anh căn bản là không tồn tại, anh chỉ cần người hữu dựng đối với anh, giống như lúc anh cần khả năng lãnh đạo của cô để duy trì Bất Động Sản Nam Cung. Nếu không người đàn ông này đã sớm loại bỏ cô khỏi bàn cờ của anh rồi, biết rõ là như thế nhưng vì yêu anh cô vẫn bất chấp lao vào, Thái Tinh Ngọc kia...có lẽ cũng như vậy đi?!
"Chẳng phải muốn khuyên tôi về sao?" Anh nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
Chẳng biết từ lúc nào mà anh lại thông suốt như vậy, cô nghi ngờ nhìn Nam Cung Tử Hạo chỉ thấy tấm lưng của thiếu niên khẽ căng cứng, người đàn ông nhíu mày không vui nhìn cô sau đó nắm cổ tay Âu Dương Uyên Ngôn bất ngờ kéo cô ra ngoài khiến cô xém chút vấp ngã.
"Cậu! Lái xe!" Nam Cung Tử Hàn hất cằm ra lệnh cho Nam Cung Tử Hạo sau đó mở cửa xe sau đẩy cô vào rồi cũng bước vào thâm trầm lạnh kéo ngồi cạnh cô.
Thiếu niên cũng không dám nói gì mở cửa ghế lái lên xe điều khiển xe ra khỏi Nhất Phẩm Quan Lam. Âu Dương Uyên Ngôn lén lút nhìn người đang sinh khí lạnh bên cạnh, vẻ mặt anh u ám thăng trầm đến đáng sợ, cô cũng không nhớ là mình chọc ghẹo gì vị đại nhân này.
Cảm nhận Âu Dương Uyên Ngôn quan sát, đôi mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông liếc sang cô, ánh mắt đen huyền lóe lên càng đáng sợ hơn.
Âu Dương Uyên Ngôn: "..."
Cho hỏi cô làm gì sai sao? Ánh mắt hung thần ác sát kia là gì chứ?
Cô có chút khó chịu hắng giọng sau đó dời mắt đi đúng lúc người đứng lái xe cũng nhìn gương chiếu hậu đối ánh mắt với cô, cô có chút nghi ngờ nhìn thiếu niên đang phản chiếu qua kính chiếu hậu quan sát cô. Bất ngờ bên cạnh Nam Cung Tử Hàn tay xoay cằm hướng môi hôn xuống, đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, môi tăng thêm lực đạo.
Âu Dương Uyên Ngôn: ???
Một lúc sau anh mới thỏa mãn rời môi cô, vẻ mặt dọa người cũng dịu đi không ít. Lạnh nhạt nhìn cô hừ nhẹ một tiếng rồi mới thoải mái nhìn thẳng.
Này... là thế nào vậy? Vị này rốt cuộc lại lên cơn gì thế? Cô nhìn anh rồi lại khó hiểu dời tầm mắt nhìn dọc đường, người này đúng là hỷ nộ vô thường!
Xe chạy đến nhà chính Nam Cung rồi lại chạy đến khuôn viên, lúc này cả ba người xuống xe đi theo tiếng khóc của cô gái đến vườn sau. Thái Tinh Ngọc đang đứng gần cửa sổ phòng dọa nhảy xuống, một hai đòi gặp Nam Cung Tử Hàn.
Trước khi vào đến nơi anh đứng nói thầm gì đó với Nam Cung Tử Hạo rồi thấy thiếu niên chạy ngược hướng đi vào vào sau đó mới đến gần Âu Dương Uyên Ngôn, đan tay vào tay cô rồi thông động đi về phía mọi người đang ồn ào.
"Anh Hàn! Tôi muốn gặp gặp anh Hàn, các người không tìm anh Hàn tôi sẽ nhảy xuống!" Thái Tinh Ngọc hét lên nước mắt nước mũi giàn giụa đánh thương, tóc tại rối xù lên.
"Tiểu Ngọc cháu có gì hãy xuống rồi nó, bà cho người đi gọi Tử Hàn về rồi. Cháu mau xuống đây, đừng làm chuyện dại dột!" Nam Cung lão phu nhân lo lắng nhìn Thái Tinh Ngọc nói vọng lên.
Mọi người ai cũng lo lắng hoảng sợ chỉ Nam Cung phu nhân - Dung Tương là nhàn nhã dựa tưởng quan sát, bà không có thái độ cũng không phản ứng gì, vẻ mặt như đối với chuyện của người ngoài đường. Với bà, Thái Tinh Ngọc này không khác gì một con chó một con mèo ngoài đường, bà chẳng việc gì để ý cô ta. Có giỏi thì cô ta thử nhảy đi, bà rửa mắt quan sát!
"Nhảy đi!" Thanh âm lạnh nhạt trầm thấp mà vững chãi vang lên khiến đám đông đang náo nhiệt phục hồi im lặng. Cô gái đang khóc thét cũng dừng lại dõi mắt quan sát anh khinh nhạc trước những từ anh vừa nói.
Nam Cung lão phu nhân tức giận chau mày: "Tử Hàn! Cháu nói gì thế?!"
"Chẳng phải muốn nhảy sao? Cứ nhảy thôi." Ánh mắt lười biếng nhếch lên hướng ánh mắt chứa lửa giận của Nam Cung lão phu nhân sau đó nhàn nhạt dời tầm mắt nhìn Thái Tinh Ngọc.
Trái tim cô ta như bị một con dao vô hình đâm đến chảy máu, tổn thương nhìn Nam Cung Tử Hàn, nghe những lời anh nói vẻ mặt đau thương cười lớn liên tục: "Anh Hàn, anh thật đủ tuyệt tình! Đủ tuyệt tình mà, anh có biết em chờ dự án Sky Golf này bao lâu rồi không? Năm năm! Em đã chờ những năm năm! Thế mà người phụ nữ bên cạnh anh ngang nhiên đem nó đi. Mà anh một câu cũng không nói thay em, anh xem em là gì?"
Nam Cung Tử Hàn vẫn dửng dưng như thể chuyện này không liên quan đến anh, nhìn Thái Tinh Ngọc trầm giọng nói: "Cô không có năng lực đừng đổ lỗi cho người khác! Trên thương trường đến phút cuối còn có thể mất dự án đổi nhà đầu tư là chuyện rất bình thường. Cô không thể lấy lý do là cô chờ năm năm hay mười năm để nói với nhà đầu tư cũng như đối tác."
"Ha ha... Thật đủ tuyệt tình, anh thật đủ lạnh lùng." Cô ta cười to, từ khoé mắt nước mắt chảy ra.
Ánh mắt hận thù của Thái Tinh Ngọc nhìn Âu Dương Uyên Ngôn đang nắm tay anh sau đó đau lòng chất vấn: "Đừng nói anh không biết dạo gần đây Bất Động Sản Nam Cung có gián điệp, anh thật sự không can thiệp sao? Hay anh đang bảo vệ người nào đó?"
Anh vẫn lạnh nhạt đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô ta: "Tôi không hiểu cô nói gì, nhưng nếu có gián điệp thì chuyện này cũng nên là vợ tôi giải quyết chưa đến phiên cô."
Nghe câu nói cắt da cắt thịt này Thái Tinh Ngọc ngẩn ngơ im lặng tay siết chặt lan can rồi ngẩn mặt lên nhìn Nam Cung Tử Hàn hỏi một câu: "Không liên quan? Anh... có từng có cảm giác với em không?"
Nam Cung Tử Hàn duy trì im lặng, ánh mắt đen như hắc diệu thạch nhìn cô ta. Âu Dương Uyên Ngôn cũng hồi hộp chờ câu trả lời của anh, cô nghe tiếng tim cô đập loạn xạ, nhìn qua sườn mặt của người đàn ông, chỉ thấy mắt anh đang nhìn lên tầng trên kia, ánh mắt không một tia cảm xúc, tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu không gợn sóng.
Sau khoé môi anh cong lên nhướng mày cười nhạt, khuôn mặt điên đảo chúng sinh, trầm tĩnh nói: "Cô đoán xem."
Thái Tinh Ngọc trợn mắt nhìn anh, cũng không nghĩ anh lại nói như vậy, ánh mắt đó không phải là anh Hàn của cô. Ánh mắt anh Hàn rất ấm áp sao có thể lạnh lùng như vậy, đáng sợ như vậy chứ?
"Anh...chưa từng yêu một ai, anh chưa từng yêu một ai cả...." Cô ta lầm bầm rồi tự cười chính sự ngốc nghếch của bản thân.
Rồi tự hướng người ta ban công chuẩn bị nhảy lầu nhưng đã bị người phía sau giữ lại đánh ngất. Mọi người đánh hồi hộp lạnh người thấy Thái Tinh Ngọc đã bị kéo vào thở phào nhẹ nhõm.
Âu Dương Uyên Ngôn thở dài có chút không vui nhìn sang Nam Cung Tử Hàn nghiêm túc nói: "Anh không nên nói những lời khích bác cô ấy, cô ấy thật sự nhảy đấy!"
"Nếu tôi để cô ta nhảy thật sự thì đã không tốn hơi nói chuyện phím với cô ta rồi." Anh đối mắt nhìn Âu Dương Uyên Ngôn thấp hơn anh một cái đầu, lời nói không nghe ra cảm xúc gì cả.
"Cháu cả vẫn lạnh lùng như khi nào nhỉ? Cháu trai?"
Một giọng nói đàn ông vang lên, lúc này mọi người mới hướng mắt đến, Âu Dương Uyên Ngôn xoay đầu nhìn. Một người đàn ông trung niên mặc vest mái tóc hoa râm tiến gần lại mỉm cười lịch thiệp.
Mắt phượng lạnh nhạt đen huyền lạnh lại, mày kiếm nhướng lên cười lạnh thanh âm trầm thấp toàn chân chích: "Ồ, chú ba hiểu tôi thật đấy nhỉ?"