Chiếc xe lăn bánh đến một khu biệt thự cao cấp, bảo vệ nhìn thấy Âu Dương Uyên Ngôn sau đó gọi điện thoại một lúc sau mới ấn nút mở cổng dãy biệt thự. Cô tiếp tục lái xe thêm một đoạn, Nam Cung Tử Hàn ngồi bán cạnh khẽ chậc lưỡi.
"Em đúng là đi có việc thật!" Nam Cung Tử Hàn nhìn sang người đang tập trung lái xe ẩn ý nhấn mạnh hai chữ có việc.
Âu Dương Uyên Ngôn cũng chẳng nghĩ nhiều vẫn chăm chú lái xe chỉ "Ừ" sau đó tiếp lời anh: "Thế nên mới bảo anh ở nhà, xong việc sẽ về chở anh đi hóng gió, mà anh lại không chịu."
Khoé môi Nam Cung Tử Hàn lạnh nhạt công lên "Ồ" một tiếng cũng chẳng nói nữa. Chiếc xe dừng cuối dãy biệt thự, biệt thự số 9 đối diện là cả một dòng sông xanh ngát mát mẻ.
Cô dừng xe nhìn sang bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở lời nói lúc sáng: "Anh ngồi yên ở đây, đừng có đi lung tung. Chân anh chưa khỏe lỡ xảy chuyện gì em không xoay sở được đâu!"
Nam Cung Tử Hàn nhìn cô nhún vai sau đó nhàn nhạt thông đồng trả lời cô: "Nếu không tin tưởng thì em cứ khoá cửa lại, việc gì mà phải căn dặn liên tục như vậy, tôi cũng đâu có bắt gian em!"
"Anh nói lung tung gì đấy?" Âu Dương Uyên Ngôn khó hiểu nhìn anh, người này lại sao đây? Nếu là bình thường anh tuyệt đối không như thế này, Nam Cung Tử Hàn là một người lý trí hơn cô và luôn tin tưởng cô vì thế không bao giờ anh nói mấy lời như vậy.
Nghe cứ như đang ghen tuông ấy, trong lòng Âu Dương Uyên Ngôn nhẹ nhõm như trút đi được một tảng đá nặng, vui như mùa xuân đến. Cô bất đắc dĩ ánh mắt nhìn Nam Cung Tử Hàn dịu dàng cười khẽ đáp: "Em chỉ lo cho anh thôi mà."
Nói xong Âu Dương Uyên Dương đưa chìa khoá xe cho anh: "Nếu có chuyện gì anh có thể đi khoá cửa xe phòng vệ, còn nếu chờ em quá lâu thì có thể đi hóng gió giải sầu. Mà xong việc em ra ngựa không để anh chờ lâu đâu."
Nam Cung Tử Hàn chỉ duy trì an tĩnh nghe Âu Dương Uyên Ngôn nói cũng không có đáp lại gì, tuy nhiên ánh mắt lạnh như băng đã bình thản trở lại. Anh cầm chìa khoá cô đưa cho chỉ khẽ gật đầu như ý nói đã biết.
Thấy chính tay Nam Cung Tử Hàn cầm chìa khoá xe, Âu Dương Uyên Ngôn mới an tâm xuống xe đóng cửa xe. Cô đi đến cổng lớn của căn biệt thự nhấn chuông chưa đầy một phút cửa biệt thự mở ra, một cô gái mặc áo ngủ hình con chó chạy ra mở cổng lớn còn vui vẻ chào hỏi nói vài câu với Âu Dương Uyên Ngôn, cô theo lẽ xã giao cũng đáp lại vài câu.
"Là Âu Dương tiểu thư, cô vẫn khỏe chứ?"
Âu Dương Uyên Ngôn cười mỉm nhìn cô gái đáp: "Cảm ơn, tôi vẫn khỏe, còn bác sĩ Lyren thì sao? Cô vẫn khỏe chứ?
Cô bé mặc đồ ngủ hình con chó cũng chính là người mà Âu Dương Uyên Ngôn đến gặp hôm nay. Cô ấy là bác sĩ điều trị tâm lý của cô, đây là người mà cô có thể tin tưởng vì bác sĩ Lyren chính là Hàn học tỷ đã giới thiệu cho cô. Mà chính cô cũng đã tìm hiểu về bác sĩ Luren này, đây là một bác sĩ rất giỏi có bằng tiến sĩ về chuyên ngành tâm lý học và tâm lý tội phạm, thậm chí còn được cảnh sát nhờ điều trị tâm lý cho những người trong ngành và đặc biệt cô ấy có khả năng nói chuyện với tội phạm đa nhân cách.
Bác sĩ Lyren còn được mời đi thuyết giảng kẻ các trường đại học có tiếng như Harvard, Ofoxd hay Cambridge chính vì vậy mà gần nhuệ bác sĩ Lyren không nhận bệnh nhân từ bên ngoài nhưng vì Âu Dương Uyên Ngôn là người quen của Hàn Tuyết Cơ nên cô ấy mới nể mặt người quen mà chữa bệnh cho cô. Nói chung đây là một người mà Âu Dương Uyên Ngôn có thể tin tưởng.
Đối phương nghe Âu Dương Uyên Ngôn hỏi tủi thân bĩu môi đứng dựa cửa ánh mắt ai oán nhìn cô trách móc: "Tôi còn có thể khỏe sao còn hai chuyến thuyết giảng bên Úc và Mỹ thế nhưng vì chuyện của cô mà phải về gấp đây!"
Nghe bác sĩ Lyren kể khổ, Âu Dương Uyên Ngôn có chút buồn cười. Rõ ràng là cô ấy trốn về còn ứng dụng ngủ thẳng cẳng đến tận bây giờ , lại nói người như Lyren thì ai dám bắt ép cô ấy chứ. Chỉ là hai buổi thuyết giảng cô ấy muốn từ chối là từ chối thôi lại nói có người báo tin cho cô là Lyren đã về nước được bốn ngày rồi.
Dù biết tất cả nội chuyện những Âu Dương Uyên Ngôn cũng không vạch trần bác sĩ Lyren chỉ mỉm cười nhu hoà: "Lần này là lỗi của tôi khiến cô lỡ việc lớn, hay là thế này đi lần sau đến tôi tặng cô hộp Chocolate của Dream nhé?"
"Thật sao?! Cô không được gạt tôi đấy nhé!" Mắt bác sĩ Lyren long lanh nhìn chằm chằm Âu Dương Uyên Ngôn, thấy Âu Dương Uyên Ngôn khẽ gật đầu cô ấy nhảy cẫng lên ôm Âu Dương Uyên Ngôn thắm thiết, tâm trạng cực kỳ tốt, vui vẻ hát thầm một bài hát nào đó sau đó kéo tay cô vào biệt thự.
Đúng lúc đó cánh cổng lớn của biệt thự tự động đóng sầm lại. Đáy mắt Nam Cung Tử Hàn lạnh như băng hà ở Nam Cực, mày kiếm chau chặt lại, mím môi tiêu hoá hết một màn vừa rồi.
Người con gái mặc đồ ngủ lố lăng kia hình như vua nắm tay, ôm người của anh thì phải? Dám động tay động chân trước mặt anh, coi anh đã chết rồi à? Mà người phụ nữ kia rõ ràng biết bản thân đã có gia đình vậy mà dám cùng cô gái trẻ đẹp như vậy ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt, thật không coi anh ra gì!
Chết tiệt! Âu Dương Uyên Ngôn cứ như thỏi nam châm vô cực vậy, trai gái gì cũng đều hút hết, anh chỉ lại một thân một mình sao có thể phòng thủ hết chứ? Anh phải nghĩ biện pháp! Anh gật gù rồi lại đăm chiêu suy nghĩ, như nhất định muốn nghĩ cách giải quyết triệt để vấn đề này!
Bên trong căn biệt thự rộng lớn, Âu Dương Uyên Ngôn ngồi ở bàn dành cho khách đối diện là tách trà hoa đậu biếc mới ấm nóng, khói trắng bốc nghi ngút, màu xanh tím đẹp mắt của trà khiến cô không nỡ uống.
Tiếng tách đặt xuống bàn, Lyren ngồi xuống đối diện cô khác với vẻ nghịch ngợm lúc này, đôi mắt trong suốt như thủy tinh nhìn tách trà trong tay, thanh nhã mỉm cười âm thanh dịu dàng: "Trà hoa đậu biếc nếu uống với chanh thì có thể hoá thành màu đỏ đấy. Cũng giống nhân cách con người vậy chỉ cần có yếu tố tác động là chúng ta sẽ thay đổi. Giống như tôi vậy chỉ cần giữ tâm trí kiện định thì sẽ giống trà hoa đậu biếc này sẽ không đổi màu, nhưng đại đa số những người khác thì không như vậy.
Họ thậm chí dễ thấy đổi thành màu đỏ vô thức còn khiến bản thân thay đổi cả mùi vị, khi trà thấy đổi mùi vị thì cô cần phải đơn thêm trà mới để hoà tan đó là lý đi bác sĩ tâm lý chúng tôi ra đời. Chính là để cân bằng lại những người như Âu Dương tiểu thư, giờ thì nói cho tôi biết cô cảm thấy bản thân đã đổi màu đến mức độ nào rồi?"
Đôi mắt trong như thuỷ tinh của Lyren nhìn vào đôi mắt đang hoảng loạn của Âu Dương Uyên Ngôn vẫn mỉm cười vui vẻ chờ cô trả lời. Nhìn Lyren, Âu Dương Uyên Ngôn tự nhìn xuống tách trà hoa đậu biếc xanh tím thổi nhẹ uống một ngụm sau đó bình tĩnh nhìn bác sĩ Lyren trước mặt.
"Tôi cảm thấy bản thân mình đang chuyển đôi sang màu đỏ tuy nhiên vị ngọt của trà thì vẫn giữ được."
Bác sĩ nhìn Âu Dương Uyên Ngôn cười híp mắt giọng nói như chuông gió êm tai cực dễ nghe như lời tán thưởng cô: "Chúc mừng Âu Dương tiểu thư đã có thể giữ lại vị, tôi cảm địa cô sẽ không thích vị chua loét của chanh khi phối với trà hoa đậu biếc đâu.
Tôi sẽ tiến thành thôi miên cho cô, cô nhất định phải uống thuốc đầu đủ là được."
Nói xong Lyren đứng lên đi, Âu Dương Uyên Ngôn đi theo Lyren vào một căn phòng, trong căn phòng mang hai gam màu đen đó tối om, tấm màn dày đặc che khuất không để ánh sáng chiếu vào, trong căn phòng chỉ có một chiếc ghế nằm.
Vừa vào căn phòng bác sức Lyren đã với tay lấy đồng hồ quả lắc được treo trên tưởng sau đó đóng cửa, chủ vào ghế dài: "Cô ra đó nằm đi."
Âu Dương Uyên Ngôn vừa nằm xuống bác sĩ Lyren đã ở cạnh cô căn dặn hướng dẫn kỹ càng: "Chút nữa tôi sẽ thôi miên cô, trong lúc đó cô phải cố gắng làm theo lời tôi nói. Nên nhớ đây chủ là thôi miên cô đừng sợ cứ cố gắng hết sức là được nhưng nếu không thể thì phải ngay lập tức thoát ra ngay, cô hiểu rồi chứ?"
Nằm trên ghế đua nhìn lên trần nhà, Âu Dương Uyên Ngôn bình tĩnh gật đầu. Bác sĩ Lyren đặt ghế phái trước ghế bàng thả đồng hồ con lắc, chiếc đồng hồ nhẹ nhàng theo quy luật lắc qua lắc lại, con ngươi đen láy của Âu Dương Uyên Ngôn cũng nhìn theo hướng của con lắc thoáng chốc cô đã nhắm mắt.
Cháu này liễu Âu Dương Uyên Ngôn mở to mắt, trước mắt cô là một khoảng trống đen kịt khiến cô có chút hoảng sợ, nhưng kỳ lạ là khi nhìn xuống cô vẫn thấy đôi bàn tay của cô, chỉ là xung quanh như có một tấm màn đem che lại tất cả.
"Âu Dương tiểu thư, bây giờ cô đang ở tiếng một căn chiếc hộp, hãy đi về phái trước mười bước sau đó dừng lại. Trước mặt cô là một cánh cửa, hãy mở nó ra sau đó nói cho tôi biết cô thấy gì."
Âm thanh nữ dịu dàng vang lên khiến tâm trạng sợ sệt của Âu Dương Uyên Ngôn như được xoa dịu. Theo lờ chỉ dẫn của âm thanh đó, cô bước đi vừa đi vừa đến đúng mười bước sau đó nhìn lên, đúng thật trước mặt cô là một cánh cửa gỗ, tay coi đặt lên tay nắm cửa thở một hơi sau đó gạt xuống đẩy cửa ra.
Đối lập với căn phòng tối om không chút ánh sáng trước mặt Âu Dương Uyên Ngôn là một khu vườn tràn đầy hoa cỏ không khí trong xanh mát lành, cô bước ra đi đến đâu thì lầm bầm nói đến đó miêu tả tất cả những gì cô nhìn thấy.
Sau đó cô chững chân lại có chút không biết phải làm gì, thanh âm nữ dịu dành kia lại xuất hiện: "Cô cứ thoải mái đi tiếp đi, thấy gì hay họ hay đệ thì cứ kể cho tôi nghe.
Bước chân của Âu Dương Uyên Ngôn vẫn không dừng lại cô vẫn tiếp tục bước đi, đi một quãng đường trước mặt Âu Dương Uyên Ngôn là một hồ nước to lớn trong bắt đến thấy đáy. Cô dừng lại một chút rồi đến gần hồ nước một chút nhìn xuống hồ nước thấy chính bản thân tuy nhiên dưới hồ nước đó hình ảnh phản chiếc lại là một bầu trời đen kịt khắc hẳn hoàn toàn bầu trời cô đang nhìn nước hồ thoáng chốc chuyển thành màu đen giữa hồ xuất hiện một cánh cửa.
Âm thanh kia lại xuất hiện hướng dẫn cho cô biết cô phải làm gì: "Đừng sợ, bây giờ cô hãy nghĩ là cô khí băng đi được trên mặt nước, sau đó cứ từng bước một mà đến cánh cửa đó đi, sau đó hãy giống lúc đầu cứ thế mở cửa ra."
Nhìn xuống hồ nước Âu Dương Uyên Ngôn do dự, con người đâu thể đi trên mặt nước cơ chứ? Nhưng cô biết âm thanh kia không hề làm hại cô, nghĩ một hồi Âu Dương Uyên Ngôn nhắm mắt lại làm theo lời âm thanh kia sau đó tiến lên một bước rồi mở mắt ra quan sát.
Quả thật là cô có thể đi trên mặt nước thật này! Cô đang đi trên mặt nước! Dẹp sự kinh ngạc cô chậm rãi đi về phía cánh cửa ở giữa hồ nước đang trong xanh bỗng đen ngòm không hề do dự mở cửa.
Cô trợn mắt kinh ngạc, trước mặt cô là một cô gái đang vui trói bằng dây xích dày cộm, tuy nhiên một trong bốn sợi cực đã đứt đó là sợi xích số ba trói ở chân trái của cô gái. Trong đầu cô hiện lên suy nghĩ là cô phải cứu cô gái đó, cô đi đến gần cô gái thanh âm kia lập tức xuất hiện ngăn cản.
"Cô đứng đó, không được làm gì cả. Tuyệt đối không được thả cô ta ra, bây giờ cô ta khích thể thức cô hãy quan sát quang đó có sợi dây hay dây cực nào không?"
Nhìn quanh một lượt Âu Dương Uyên Ngôn trả lời thanh âm: "Không có gì ở đây cả, ở đây chỉ có một cô gái đang bị trói, căn phòng này trống không."
"Giờ cô hãy tưởng tượng trong tay coi là một sợi dây xích, sau đó hãy tưởng tượng đến sợi dây xích kia sẽ thay thế cho sợi dây xích thứ ba bị đứt, rồi lùi lại một chút đúng năm giây sau hãy gõ ba tiếng vào thành tường gần nhất. Sau đó hãy thuật lại đầy đủ những gì cô nghe được sau đó, đừng sợ hãi bây giờ cô đúng ở vùng an toàn cô gái kia sẽ không thể làm gì cô cả. Hãy nhớ thật kỹ cô chỉ nghe lời tôi thôi bất kể cô gái kia có nói cái gì cũng không được giao động, nên nhớ cô mới là người nắm thế chủ động ở đây!"
Làm theo lời thanh âm của thiếu nữ, Âu Dương Uyên Ngôn nhắm mắt lại tưởng tượng ra một sợi dây xích sau đó lại tưởng tượng dây xích của cô thay thế cho sợi dây địa thứ ba đang bị đứt kia. Khi cô mở mắt ra sợi dây xích thứ ba bị đứt đã được thay thế bằng một sợi dây xích mới. Âu Dương Uyên Ngôn lùi lại một chút đủ khoảng cách an toàn cô mới gõ cốc cốc ba tiếng vào thành tường gỗ.
Lúc này cô gái đang bị trói nhuệ tỉnh lại cựa quậy người nhưng lại bị những dây xích giữ chặt lại. Cô gái kia chậm rãi ngẩn đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt của cô gái Âu Dương Uyên Ngôn bị dọa cho một trận sợ hãi, cô căng mắt nhìn cô gái đang nhếch môi cười.
"Ồ, lâu rồi không gặp. Cô cũng mò đến đây rồi Ngôn Ngôn, mới đến đây đã đem thêm đồ giam cầm tôi lại rồi, thật nhẫn tâm đấy!" Cô gái bị trói chặt bằng bốn sợi dây xích hiền từ nhìn Âu Dương Uyên Ngôn.
Tuy nhiên cái nhìn của cô gái càng khiến người Âu Dương Uyên Ngôn bất động cả người lạnh lẽo. Người trước mặt cô đang bị trói ấy thế mà lại chính là bản thân cô, cô gái này cùng cô không khác biểu gì, chút là nụ cười đáng sợ ấy mãi không biến mất.
Cô gái cong khoé môi nhìn cô: "Sao không nói gì? Tìm đến đây chẳng phải là có chuyện muốn nói sao?"
Môi Âu Dương Uyên Ngôn mấp máy nhưng chưa kịp lên tiếng thanh âm kia lại kịp thời xuất hiện ngăn cản: "Đừng để bị lừa! Tuyệt đối đừng nói gì cả, mặc kệ cô ta. Nhiệm vụ của cô là xem trinh căn phòng đó có gì hỏng hóc thì hãy cố gắng khôi phục hiện trạng của căn phòng. Đừng đến gần cô ta cũng đừng nghe gì, trả lời gì cả, hiểu ý tôi chứ?"
Âu Dương Uyên Ngôn đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này bị dột và rách nát quá nhiều chỗ. Cô đến gần góc tường bắt đầy tưởng tượng hiện trạng khôi phục, góc tường đang thủng một hố đen to thoảng chốc đã liền lại.
Cô gái bị trói giữa phòng nhìn thấy đáy mắt liền âm độc lạnh lại, cao giọng chất vấn: "Nơi đó chính là lúc coi nhìn thấy Lâm Tuỳ Nhiên hôn người con gái khác đấy, cô như vậy là muốn quên đi sao?"
Người Âu Dương Uyên Dương cứng lại sau đó lại như làm ngơ mà đi đến từng nơi hư hỏng mà sửa chữa theo âm thanh kia, cô gái giọng nói lạnh như băng tuy nhiên lại thổn thức đến đau lòng: "Cô là người tạo ra tôi, muốn tôi bên cô bảo vệ cô vì sao bây giờ lại muốn tiêu diệt tôi? Mấy năm qua chúng ta sống cùng nhau không tốt hay sao? Vì sao bây giờ lại đối xử với tôi như vậy?"
Bỏ ngoài tai lời cô gái nói, Âu Dương Uyên Ngôn vẫn tiếp tục sửa chữa căn phòng đến khi căn phòng gần như hoàn toàn trở lại nguyên vẹn, chỉ còn tảng đá to đang trói cô gái có nguy cơ sụp đỗ.
Đối mặt với cô gái có dung mại giống mình, hai tay cô siết lại nhưng cô gái đang oán hận cùng đau khổ nhìn cô, từng bước từng bước mà đi đến gần đến trước mặt cô gái sau đó dừng lại.
Cô gái nhếch môi ánh mắt lạnh lẽo gằn giọng cay nghiệt: "Biết không Ngôn Ngôn, không gì gian cầm được tôi. Chính cô sẽ là người thả tôi ra! Lúc đó cô sẽ phải hối hận!"
Âu Dương Uyên Ngôn nhắm mắt tưởng tượng thoáng chốc tảng đá to lại khôi phục cứng rắn như lúc đầu, cô gái bởi trói mi mắt chầm chậm khép lại đến khi cô mở mắt mọi thứ đã yên tĩnh trở lại. Căn phòng biết mất trước mặt cô khôi phục mọi thứ, thì ra căn phòng này là một khu rừng nhỏ có dòng thác từ trên cái đổ xuống tuyệt đẹp, cô gái kia bị cách chặt tất chân bên cạnh ngọn thác đang đổ điên cuồng.
"Làm tốt lắm giờ cô hãy đi theo dòng suối, vừa đi vừa đếm một trăm bước, cô sẽ trở về thôi."
Đôi mắt Âu Dương Uyên Ngôn vẫn chăm chú nhìn cô gái môi mấp máy hai chữ xin lỗi sau đó theo dòng suối cứ thế đi mãi vừa đi vừa đến. Đúng một trăm bước trước mặt cô cô một cánh cửa trắng ở giữa khu rừng, tay cô mở cửa mọi thứ hoá thành một màu trắng suốt đến chói mắt.
Âu Dương Uyên Ngôn bật dậy, mở to mắt, đầu đau như búa bổ tuy nhiên cô lại không nhớ gì cả, cô chỉ biết cô trải qua rất nhiều thứ. Một ly nước được đưa đến trước mặt cô, Âu Dương Uyên Ngôn đưa tay nhận lấy uống hết ly nước.
"Tạm thời là không sao rồi, nhân cách kia của cô tạm thời vẫn chưa thể thoát ra được. Tuy nhiên cô vẫn phải uống thuốc đều đặn đặc biệt là phải kiềm chế tốt cảm xúc của bản thân. Tháng sau lại đến đi, nhân cách của cô đã hình thành tuy không ổn định nhưng tôi cần phải quan sát thêm, không còn như bảy năm trước đâu."
Bên cạnh Âu Dương Uyên Ngôn, bác sĩ Lyren ngồi xuống tay khẽ vuốt trán sau đó nhìn cô nghiêm túc dặn dò. Âu Dương Uyên Ngôn theo chân bác sĩ Lyren ra ngoài sau đó lại ngồi ở phòng khách chờ đợi, lúc này tách trà của cô đã được thay bằng một tách trà ấm nóng. Lyren từ thư phòng đi ra đem một chiếc túi nhỏ đưa đặt lên bàn sửa đó nghiêm trọng nhìn cô nhấn mạnh.
"Hàn tỷ đã nói tình hình gần đây của cô, tôi cũng nắm bắt đại khái nên chỉ có thể khuyên cô nhất định phải chứ ý đến cảm xúc nếu có gì bất thường phải tìm đến tôi ngay, tuyệt đối không được làm việc quá nhiều dẫn đến lo âu hay nghĩ nhiều. Thời gian này tôi cũng muốn nghỉ ngơi sẽ không ra nước người đi thính giảng nữa, có việc nhất định phải tìm tôi!"
"Được rồi, tôi sẽ không xem nghe bệnh tình của tôi." Cô nhìn Lyren nghiêm túc gật đầu đáp ứng.
Tiễn Âu Dương Uyên Ngôn đến cửa, Lyren níu tay áo cô, ánh mắt lo lắng một lần nữa nhấn mạnh một cách nghiêm trọng: "Âu Dương tiểu thư, nhân cách này của cô rất tiêu cực, tuyệt đối không được coi thường, phải cẩn thận!"
Cô mỉm cười vỗ vỗ nghe tay của Lyren như an ủi: "Đừng lo, tôi không sao đâu chẳng phải tôi còn có một bác sĩ tâm lý giỏi như Lyren tiểu thư sao? Đừng lo."
"Cô đó, đừng có mà khinh thường bệnh tật!" Lyren thở dài buông tay sau đó nhìn Âu Dương Uyên Ngôn lên xe, thấy người bên cạnh cô ánh mắt Lyren phức tạp mấy phần sau đó xoay người đi vào nhà.