Ngôn Thanh Nhiên sau khi tham quan tân gia cảm thấy rất hài lòng...

Trong khi đó tòa nhà bên cạnh một mảnh an tĩnh, bên trong thư phòng Mặc Khuynh Nhiễm ngồi ở ghế, quản gia đứng kế bên vẻ mặt cung kính nói "Đại tiểu thư, ngày hôm nay nhà của Ngôn Thanh Nhiên đã dọn vào ở" Quản gia nói nhượng Mặc Khuynh Nhiễm dừng lại tay, bàn tay trắng noãn không tự chủ mà viết một cái gì đó lên trang giấy, có thể nhìn thấy đó là một cái ký tự chữ cái nào đó... Tuy rằng chữ vẫn còn thiếu nét nhưng vẫn nhượng người ta biết đây là ký tự chữ.

Mặc Khuynh Nhiễm như có chút suy nghĩ, nhìn nhìn cái chữ này, trong đôi mắt thâm ý để người ta không rõ nàng đang suy nghĩ gì. Hơi hơi gật đầu, tỏ ý đã biết với quản gia, quản gia lập tức rõ ràng gật đầu rời khỏi phòng.

Bên trong thư phòng lại khôi phục yên lặng, Mặc Khuynh Nhiễm nâng ngón tay thon dài chạm đến nét chữ còn chưa khô hẳn mực, trong lòng hiện lên một loại cảm xúc không rõ ràng. Nàng không biết vì cái gì bản thân sẽ viết ra chữ này, chỉ là hài lòng muốn viết mà thôi. Chữ viết của Mặc Khuynh Nhiễm giống như thầy đồ là như nhau, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, cuồng ngạo không câu nệ.

Đây là kết quả trải qua nhiều năm luyện chữ mới có thể viết ra kiểu chữ tốt như vậy. Gia tộc Mặc Khuynh Nhiễm vốn là thư hương thế gia, làm một đại tiểu thư của đại gia tộc tất nhiên cái gì cũng đều biết làm.

Mặc Khuynh Nhiễm thấy rằng những ngày tháng sau này sẽ không còn buồn chán nữa, bởi vì ngôi nhà cách vách nhiều năm như vậy đã có người ở lại, mà người đó lại chính là học sinh của mình. Mặc Khuynh Nhiễm lấy lại tinh thần, đứng dậy... Đi tới trước giá sách yên lặng cầm một quyển sách tinh tế đọc, thật thật là năm tháng an lành, cuộc sống tốt đẹp a...

Ngôn Thanh Nhiên một chút cũng không biết sát vách nhà mình lại là hiệu trưởng đại nhân.

Ở trong nhà sửa soạn được một chút, Dương Y liền nói quản gia chuẩn bị một lễ vật nhỏ, chuẩn bị mang theo Ngôn Thanh Nhiên đi sang thăm viếng hàng xóm. Dù sao mình cũng là người mới đến, nên có tâm ý qua chào hỏi, cả hai bên nhà cho nhau một chút nhận thức cũng tốt, sau này còn có thể chiếu cố lẫn nhau.

Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên là không muốn... Nhưng mà nghĩ tới sau này bản thân không có ở nhà, cũng có thể nhờ hàng xóm trông nom Dương Y, nên vẫn là miễn cưỡng đi theo.

Dương Y mang theo Ngôn Thanh Nhiên đi tới trước của nhà hàng xóm, lễ phép gõ cửa. Chỉ chốc lát quản gia đến mở cửa, "Các ngươi có phải là gia đình mới chuyển đến kế bên đúng không? Các ngươi hảo, các ngươi hảo..." Quản gia tất nhiên nhận biết Ngôn Thanh Nhiên, dù sao gương mặt của Ngôn Thanh Nhiên nhìn rất đẹp mắt.

Ngôn Thanh Nhiên cũng không nhớ rõ bộ dáng của quản gia, chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc mà thôi "Ngươi hảo, chúng ta là gia đình mới chuyển đến, cho nên muốn qua đây thăm hỏi một chút" Dương Y âm thanh uyển chuyển hàm xúc nhu hòa, khiến người sinh hảo cảm.

"Ta là quản gia của tòa nhà này, phu nhân, công tử mời đến." Quản gia đem hai người chào đón vào cửa, sau đó đưa đến phòng khách vào chỗ ngồi, ra hiệu mấy cái nha đầu phục vụ trà sau đó liền đối với hai người cung kính nói "Phu nhân công tử xin chờ một chút, ta đi gọi đại tiểu thư của chúng ta" Nói xong khom người chào, đi vào hậu viện gọi Mặc Khuynh Nhiễm.

Ngôn Thanh Nhiên tò mò không biết đại tiểu thử nhà này là ai... Nghe mùi trà thơm ngát tán thưởng một chút, hơi hơi nhấp một ngụm. Trà ngon! Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn bị trà này làm cho hấp dẫn, đối với đại tiểu thư nhà này càng thêm tò mò. Có thể sở hữu được trà ngon như vậy chắc chắn gia thế cũng không phải bình thường...

Ngôn Thanh Nhiên đời trước rất thích uống trà, phẩm trà; mỗi lẫn thời điểm phải công tác bận rộn chỉ cần mình pha trà, phẩm trà sẽ làm cô cảm thấy yên tĩnh lại.

Dương Y cũng uống một ngụm, ân, mùi rất thơm, thật sự là trà tốt.

"Nhiên Nhiên, ngươi nói chủ nhà này là ai a, một tòa nhà lớn như vậy chỉ có một mình đại tiểu thư ở hay sao?" Dương Y cảm thấy một cái cô nương một mình ở tòa nhà lớn như vậy có chút quạnh quẽ.

"Có thể là vậy nha" Ngôn Thanh Nhiên không xác định hồi đáp, tiếp tục phẩm trà.

Lúc này truyền đến một trận tiếng bước chân, Ngôn Thanh Nhiên cùng Dương Y buông chén trà đứng dậy, nhìn về hướng cửa chính, người trước mắt khiến cho Ngôn Thanh Nhiên cảm giác như là tiên nữ hạ phàm. Nhưng mà tại sao Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy tiên nữ này có chút quen mắt vậy nhỉ...

Mặc Khuynh Nhiễm càng đến gần càng khiến Ngôn Thanh Nhiên càng hoảng sợ! Trời đất thiên địa ơi? Ai tới nói cho cô biết vì sao lại là hiệu trưởng đại nhân đi!

Hiệu trưởng đại nhân lướt qua Ngôn Thanh Nhiên đang đứng ngây ngốc, đi tới trước mặt Dương Y, gật đầu, vươn tay cùng Dương Y nắm cùng một chỗ "Phu nhân ngươi hảo, ta là tiểu thư nhà này" Mặc Khuynh Nhiễm cố gắng làm cho âm thanh tận lực ôn hòa.

Dương Y nắm tay vẻ mặt ý cười "Ngươi hảo, ta mới vừa dọn đến nhà kế bên, ta họ Dương, đây là con trai ta. Thanh Nhiên, ngươi đứng ngây ngốc ở đó làm gì?" Dương Y nhiệt tình giới thiệu Ngôn Thanh Nhiên cho Mặc Khuynh Nhiễm, quay đầu lại phát hiện hài tử của mình đang đứng ngốc ở đó mà bất đắc dĩ, đứa nhỏ này bị choáng váng sao...

Ngôn Thanh Nhiên nhờ có âm thanh của Duong Y mà bình tĩnh lại, Ngôn Thanh Nhiên rất nhanh quay đầu lại, trên mặt tràn đầy xấu hổ, đi tới trước mặt hai người "Hiệu trưởng hảo..." Ngôn Thanh Nhiên những lời này nhượng Dương Y lại càng hoảng sợ! Hóa ra đây chính là đại tiểu thư của Mặc gia...

"Hóa ra là Mặc gia tiểu thư, đã nghe qua danh, tuổi trẻ tài cao a~" Dương Y đã nghe qua danh tiếng của Mặc Khuynh Nhiễm. Lại nói tiếp gia tộc của Dương Y cũng kết giao mối quan hệ với bên Mặc gia, nhưng mà bản thân Dương Y cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua nhan sắc vị đại tiểu thư này, ngày hôm nay mới có cơ hội gặp mặt, quả nhiên là tuyệt thế mỹ nhân...

Mặc Khuynh Nhiễm lễ phép gật đầu, Dương Y dù sao cũng chỉ lớn hơn nàng mười tuổi, nàng cũng đã từng nghe qua danh Dương Y, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư Dương gia.

"Ngôn Thanh Nhiên bạn học, đối với nhà mới cảm thấy hài lòng chứ?" Mặc Khuynh Nhiễm chào hỏi Dương Y ngồi xuống, sau quay Ngôn Thanh Nhiên hỏi, trong thanh âm còn là có thêm chút lãnh ý.

Ngôn Thanh Nhiên lập tức run rẩy, nghiêm trang nhìn hướng Mặc Khuynh Nhiễm, "Ân, rất tốt" không thể trách cô lại trả lời như vậy đối với hiệu trưởng đại nhân a, cô không có biện pháp khác để trả lời nàng.

Hiệu trưởng cũng không hề nhìn cô, đảo mắt cùng Dương Y hàn huyên đứng lên "Lần đầu thăm viếng, ta đây có lễ vật nho nhỏ, mong thể hiện được đủ thành ý" Mặc Khuynh Nhiễm hai tay tiếp nhận lễ vật Dương Y đưa "Ngôn phu nhân khách khí." Mặc Khuynh Nhiễm vẫy tay, quản gia lập tức đi lên phía trước "Đi lấy Bạch Ngọc trâm trong kho hàng đem đến đây đi" Mặc Khuynh Nhiễm phân phó xong sau đó quản gia lập tức liền đứng dậy ra khỏi phòng khách.

Dương Y rất muốn từ chối, thế nhưng từ chối không được, Ngôn Thanh Nhiên yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn. Quản gia chỉ chốc lát lại vào phòng khách, trong tay cầm thêm một cái hộp nhỏ tinh xảo. Mặc Khuynh Nhiễm cầm lấy hộp, nhẹ nhàng mở ra, mặt trong xuất hiện một cái Bạch Ngọc trâm nằm ở nơi đó. Trong trắng hoàn mỹ ôn nhuận nhẵn nhụi, mời gọi người yêu thích không ngớt. Hiệu trưởng vẫy vẫy tay, Ngôn Thanh Nhiên thò ngón tay chỉ chỉ chính mình, hiệu trưởng gật đầu.

Ngôn Thanh Nhiên đi lên, không hiểu hiệu trưởng muốn làm gì...

Mặc Khuynh Nhiễm cầm Bạch Ngọc trâm đặt ở trong tay Ngôn Thanh Nhiên, cảm giác được độ nóng trong lòng bàn tay Ngôn Thanh Nhiên, có chút không thích ứng, vội vội vàng vàng thu hồi tay, Ngôn Thanh Nhiên buồn bực, tay của mình có độc sao? Tại sao lại thu về nhanh như vậy?

"Đem đeo lên cho mụ mụ ngươi xem" Mặc Khuynh Nhiễm cho tới bây giờ đều không có thói quen chạm đến người khác, ngoại trừ những trường hợp lễ phép nắm tay bên ngoài, nhưng cũng phải lựa người thuận mắt mà nắm. Hiệu trưởng đại nhân có bệnh thích sạch sẽ a...

Ngôn Thanh Nhiên nắm cây trâm nhẵn nhụi bóng loáng trong tay, nhẹ nhàng cắm vào những sợi tóc Dương Y, khiến cho Dương Y càng phát ra đoan trang tao nhã. Ngôn Thanh Nhiên ánh mắt tán thưởng nhìn Dương Y, lão mụ của mình quả nhiên là đại mỹ nhân a.

"Mụ, ngươi thật xinh đẹp "

Dương Y gương mặt hơi hơi đỏ "Cái tên tiểu tử thối này suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo mẹ ngươi" Dương Y kỳ thực rất là thích chưng diện, chỉ là mấy năm nay do bận công tác cho nên cũng không còn chú ý nhiều bản thân.

Mặc Khuynh Nhiễm cũng tán dương "Ngôn phu nhân không cần khiêm tốn, cây trâm này rất xứng với ngươi" Mặc Khuynh Nhiễm nhàn nhạt âm thanh nhượng Dương Y càng thêm ngượng ngùng.

"Món quà quý hóa này làm sao ta có thể nhận được chứ, Thanh Nhiên mau giúp ta tháo xuống trả lại cho Mặc tiểu thư" Dương Y cảm thấy lễ vật này quá quý trọng, khiến cho nàng rất ngượng ngùng, liền kêu Ngôn Thanh Nhiên tháo xuống trả lại cho Mặc Khuynh Nhiễm.

"Không cần, đã tặng cho ngươi thì nó liền là của ngươi." Lời nói Mặc Khuynh Nhiễm chân thật đáng tin nhượng Dương Y nghẹn, xem nàng không thể nào tiếp tục từ chối rồi...

"Thực sự là quá cảm tạ Mặc tiểu thư, sau này mời ngươi thường xuyên đến nhà chúng ta chơi..." Dương Y nhiệt tình mời Mặc Khuynh Nhiễm đi qua làm khách nhà mình. Ngôn Thanh Nhiên ngược lại không muốn như vậy...

"Ngôn phu nhân không cần khách khí, liền gọi ta là Khuynh Nhiễm đi" Mặc Khuynh Nhiễm nói nhượng Dương Y gật đầu.

Ngôn Thanh Nhiên như thế yên lặng ngồi ở một bên uống trà nghe hai nữ nhân nói chuyện phiếm, tuy rằng toàn bộ quá trình đều là mụ mụ nói, hiệu trưởng đại nhân phụ họa... Nhưng mà cô cũng thực sự phục đến mụ mụ cô cư nhiên có thể nói nhiều như vậy!

"Đúng rồi, Khuynh Nhiễm, Thanh Nhiên ở trong trường học có biểu hiện tốt không?" Dương Y quan tâm Ngôn Thanh Nhiên chỉ sợ trong trường cô bị người khi dễ...

"Ân, thực tốt." Ngắn ngủi ba chữ nhưng là khái quát rất nhiều, điều này làm cho Dương Y cũng không dám hỏi thêm cái gì nữa...

Thời gian qua rất mau, cho tới thời điểm nghỉ trưa, Dương Y mang theo Ngôn Thanh Nhiên cáo biệt Mặc Khuynh Nhiễm trở về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play