Lâm Huyền Nguyên đang nhàm chán trong phòng tự học nhận được điện thoại của Tiểu Vũ, khoảnh khắc nhận được điện thoại cô đã yên lặng rời khỏi phòng tự học, toàn bộ quá trình không nói một lời, dùng sự trầm mặc để biểu thị thái độ suy nghĩ lại của mình. Rốt cục nhận giáo huấn xong, Lâm Huyền Nguyên hồi hộp chờ trong bên kia cúp điện thoại rồi mới dám tắt điện thoại của mình.

Chuyện lần này nói cho cô biết, hổ lớn phát uy quả nhiên không phải hello kitty! Cả ottoman cũng không thể đánh bại quái vật nhỏ!

Lâm Huyền Nguyên ôm ngực trở lại kí túc xá, vừa mở cửa ra đã đối diện với cái tư thế hình chữ "S" của Thành Tây, Lâm Huyền Nguyên theo bản năng lùi về sau một bước sau đó khó hiểu nói: "Cậu đây là làm cái gì vậy, đứng giống như Đình Mỹ."

Thành Tây lườm cô một cái, từ phía sau lấy ra một cái hộp sô cô la, nói: "Ôi, Tử Bất Ngữ kia thật lãng mạn, tớ thật có chút hâm mộ cùng ghen tị với cậu."

Lâm Huyền Nguyên nhìn thấy hộp sô cô la kia, nháy mắt liền có tinh thần, vừa rồi bị mắng quát đều bay đi sạch trong nháy mắt. Lâm Huyền Nguyên chạy tới lấy hộp sô cô la trong tay Thành Tây, không che giấu được tâm tình mừng rỡ: "Đây là Tử Bất Ngữ tặng tớ?"

"Ồ, vậy cậu nghĩ tớ cùng Mạn Ni và Tiểu Vũ ai có thể mua cho cậu chứ?" Thành Tây từ trên bệ cửa sổ cầm ra một bức thư đưa cho Lâm Huyền Nguyên, "Bỏ tiền không nói, còn nói mỗi ngày đều cho cậu kinh hỉ, cậu đoán ngày mai hắn sẽ tặng cái gì nha?"

Lâm Huyền Nguyên nhận lấy bức thư, khóe mắt không thể giấu được ý cười nồng đậm, tản ra tới mức làm Thành Tây không tự chủ mà rùng mình một cái: "Kì động dục à!"

"Ha ha" Lâm Huyền Nguyên ngã lên giường của mình, cô cảm thấy mình như con vịt xấu xí trong các bộ phim thần tượng, trải qua muôn vàn khó khăn để gặp được hoàng tử của riêng mình. Mặc dù cô ấy không phải một con vịt xấu xí, cô ấy vẫn thành công trong việc nắm bắt hoàng tử, say sưa một hồi lâu Lâm Huyền Nguyên mới cảm thấy thiếu chút gì đó, vì vậy giống như điện giật từ trên giường bật dậy, nhìn Thành Tây hỏi, "Lý Mạn Ni đâu?"

"Khi nào conan đi." Thành Tây ý vị thâm trường nhìn Lâm Huyền Nguyên nói.

Trong KFC.

Trương thiến gọi món gì đó, ngồi một mình vừa nhắn tin vừa ăn. Lý Mạn Ni trốn sau cửa sổ thủy tinh đem tất thảy nhìn rõ ràng, nhìn bộ dáng Trương Thiến ăn cái chậu máu kia, Lý Mạn Ni không khỏi lắc đầu: "Chậc chậc, thiết kế cửa thủy tinh thật độc ác, thế mà lại đem bộ dáng lúc ăn của người ta bại lộ không thể nghi ngờ, nữ nhân này bộ dáng ăn uống thật sự kinh người, quả thực.." Cảm thán tới đây Lý Mạn Ni đột nhiên nhớ tới mục đích của mình lần này là lấy được số điện thoại của Phó Dương.

Lý Mạn Ni sửa sang lại trang phục sau đó rất tự nhiên đẩy cửa đi vào, vừa quay đầu liền đối diện tầm mắt của Trương Thiến, Trương Thiến Nhẹ nhàng gật đầu, Lý Mạn Ni vẫy tay sau đó tìm mỗ chỗ gọi đồ ăn, tỏ vẻ mình cũng đến đây ăn. Cô khoa trương đến bên cạnh Trương Thiến ngồi xuống uống một ngụm coca, thân thiện chào hỏi, "Trùng hợp vậy"

"Ừm" Trương Thiến thờ ơ đáp, tiếp tục ăn thức ăn và nghịch điện thoại của mình. Lý Mạn Ni nghĩ: Sớm muộn gì tôi cũng sẽ có được bạn trai của cô, cho phép cô được nếm hương vị thất tình! Nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình nói: "Đàn chị, trang điểm mắt của chị tiêu rồi."

"Hả?" Trương Thiến nghe được những lời này, có chút hốt hoảng sờ lông mày của mình, buông điện thoại xuống, lấy túi trang điểm ra, vừa định mở đã bị Lý Mạn Ni ngăn lại, cô chỉ hướng nhà vệ sinh nói: "Trong kia có gương, chị đi đi, tôi trông đồ hộ chị."

Trương Thiến nhìn Lý Mạn Ni vùi đầu ăn khổ một cái, liền đứng dậy vào nhà vệ sinh. Nhìn bóng dáng Trương Thiến biến mất trong tầm mắt, cô chụp lấy điện thoại Trương Thiến, tốc độ cực nhanh tra điện thoại, một tay không quên lấy điện thoại mình, ghi lại số điện thoại trong điện thoại Trương Thiến.

"Tìm được!" sau đó tốc độ lưu lại dãy số, một bên khóe mắt nhìn hướng nhà vệ sinh, giây thứ năm cô buông điện thoại, Trương Thiến sải bước đi ra, câu đầu tiên khi ngồi xuống chính là: "Không phải hỏng nha, cô nhìn lầm đi, đây là phấn mắt Lancome, sẽ không mờ."



"Phải không?" Lý Mạn Ni nhìn phấn mắt đen dày do Trương Thiến vẽ, nói: "Đàn chị, mắt vẽ quá dày, hơn nữa màu nền vàng nâu sẽ không thích hợp với chị, làn da của chị hơi tối, sẽ trông thấy bẩn, tôi nhất định hiểu lầm như vậy, còn nữa son môi của chị quá dày, bông tai cũng không hợp với chị, phấn nền quá nặng cùng cổ là hai màu, quần áo họa tiết da báo của chị làm trông có vẻ mập mạp, đồ lọt thì quá cứng vừa nhìn vào đã biết là giả.." Dù sao cũng lấy được số điện thoại của Phó Dương, Lý Mạn Ni đơn giản dùng thủ pháp khoa trương làm tổn hại một thân hàng hiệu mà Trương Thiến tự hào. "

Sự thật chứng minh, khi Trương Thiến đối mặt với Lý Mạn Ni không cách nào bình tĩnh, cô xanh mặt cầm điện thoại, xách túi tức giận rời đi.

" Chậc chậc chậc. "Lý Mạn Ni lắc đầu sau đó gửi tin nhắn" đoán xem tôi là ai. "Đến số điện thoại của Phó Dương, chỉ một chốc sau liền có tin nhắn đáp lại: [ Mặc kệ cô là ai, đây đều là một loại duyên phận.]

Khóe miệng Lý Mạn Ni lộ ra vẻ vui mừng không cách nào che dấu, cô đem thức ăn bỏ vào túi tính toán đem tới cho ba chị em của mình ở kí túc xa, a không đúng, là hai chị em rồi. Nghĩ vậy, Lý Mạn Ni có chút thương tâm, cô đem chuyện Tiểu Vũ rời đi kể trong tin nhắn với Phó Dương, hắn liền trả lời rất nhanh chóng, bất quá câu trả lời khiến Lý Mạn Ni giật mình, Phó dương trả lời: [cô là Lý Mạn Ni sao? Học muội của Trương Thiến? ]

Lý Mạn Ni không nghĩ tới thân phận của mình nhanh chóng như vậy đã bị bại lộ, cầm điện thoại không biết đáp lại như thế nào mới tốt, bất tri bất giác cô chạy nhanh về kí túc xá, hiện tại cô cần-- quân sư.

Nóng như lao về kí túc xá, vừa đẩy cửa nhận ra Thành Tây và Lâm Huyền Nguyên đều ở phía sau, Lý Mạn Ni kéo cổ họng hô to:" Không tốt rồi! Danh tính của tớ đã bại lộ! "

" KFC của cậu cũng bị bại lộ. "Thành Tây quét tới túi xách của Lý Mạn Ni, nhanh tay đoạt lấy túi đồ chiên rán bên trong bắt đầu ăn," Thế nào, conan không coi là sao? Bị Trương Thiến Phát hiện? "

" Đương nhiên là không! "Lý Mạn Ni lắc điện thoại trong tay đắc ý nói," số điện thoại đã giải quyết xong, nhưng mà khi liên lạc với kẻ địch liền thân phận bại lộ, Vốn dĩ tớ muốn làm thành câu chuyện tình yêu, sau khi nhắn tin vài ngày, kẻ địch không kiềm chế được đòi gặp tớ, sau đó chúng tớ hẹn nhau ra bãi biển, cảnh đẹp ngày lành, cô nam quả nữ, thiên lôi địa hỏa.. "

Lâm Huyền Nguyên há to miệng, không thể nào tin được nhìn Lý Mạn Ni:" Không phải chứ, Lý Mạn Ni xem tình yêu như trò đùa cũng rơi vào lưới tình? Ai có bản lĩnh vậy? Có thể khiến cậu thành hoa si. "Nói xong hai chữ 'hoa si' Lâm Huyền Nguyên đột nhiên nhớ cái gì đó quay đầu hỏi Thành Tây," Tớ cũng từng có loại đức hạnh này sao? "

Thành Tây ý vị thâm trường gật đầu:" lên một tầm cao mới. "

" Ai da ai da! "Lý Mạn Ni không kiên nhẫn cướp đi cánh gà trong tay Thành Tây, nói với Lâm Huyền Nguyên," các cậu đừng kém cỏi nữa, tớ sắp phiền chết đây rồi! Làm thế nào nhắn lại đây, tớ không biết nên đáp lại thế nào. "

" Vậy cậu liền đem sự tình nói rõ ràng, chúng tớ còn không hiểu ra sao. "Lâm Huyền Nguyên dừng lại một chút nhỏ giọng lẩm bẩm," Hơn nữa, cướp bạn trai người khác, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.. "

Lý Mạn Ni nghe Lâm Huyền Nguyên nói, thở dài một hơi, suy nghĩ một lúc, nói:" Tớ cảm thấy tình yêu là phải tranh thủ, tớ mãnh liệt cảm giác chúng tớ có duyên phận, bằng không làm sao có thể trùng hợp vậy, lúc đi tìm Tiểu Vũ để cho tớ gặp được hắn, còn tặng tớ một đôi dép lê, sau đó đi dạo cũng liền gặp được, hẳn là do trời định, tớ phải chủ động cố gắng tiến lên. "

Lâm Huyền Nguyên nghe được cũng sửng sốt:" hình như tình yêu cũng cần sự đấu tranh.. "

" Chuyện đến nước này chúng tớ chỉ có thể làm hậu thuẫn vững chắc cho cậu. "Thành Tây giả vờ vỗ vai Lý Mạn Ni," Tục ngữ nói rất hay, chỉ cần cái cuốc múa giỏi, không có góc tường nào đào không ngã. Tục ngữ nói, không có nguyên phối nào không ngã, chỉ có tiểu tam không cố gắng, cố lên! "

" Cái em gái cậu! "Lý Mạn Ni có chút dở khóc dở cười," hai người đứng đắn một chút, tớ còn buồn bực đấy, tin nhắn này còn không biết.. "Lý Mạn Ni chưa nói hết đột nhiên có điện thoại gọi tới, hiển thị 'Phó Dương'," Mẹ Ơi! "Lý Mạn Ni nhìn hai chữ kia muốn ném điện thoại đi, hướng Lâm Huyền Nguyên và Thành Tây cầu cứu," giúp tớ, làm ơn, liền nói tớ không ở đây, tớ đi tắm rửa ăn cơm tụ học, có thể kéo dài một lúc! "



" Không có tiền đồ! "Lâm Huyền Nguyên bình tĩnh cầm lấy điện thoại," là Phó Dương phải không? Tôi là bạn cùng phòng của Lý Mạn Ni, cô ấy không có mặt mũi nhìn thấy anh, trốn đi.. "

" Cậu nói cái gì vậy! "Lý Mạn Ni hạ thấp giọng kéo Lâm Huyền Nguyên," tớ bảo cậu nói vậy sao? "

Lâm Huyền Nguyên cho nàng một ám hiểu chỉ ' câm miệng', Tiếp tục nói với người kia trong điện thoại:" Nha đầu kia từ khi nhận dép lê đã bắt đầu mất hồn vía, cho nên bạn cùng phòng kiên bạn tốt là tôi, từ chỗ Trương Thiến.. tôi muốn gọi vào điện thoại của anh! Hả? Tại sao anh lại muốn? À, dù sao tôi cũng thấy xấu hổ khi hỏi, các chị em đều xuất thân từ conan, chút khó khăn này không làm khó được chúng tôi.. "

Lâm Huyền Nguyên còn muốn nói, điện thoại đã bị Thành Tây cướp đi:" Này, anh có thích Mạn Ni chúng tôi không? Nếu thcihs thì trước tiên nên lấy lòng chúng tôi, trước tiên cho anh biết, tôi đang kinh doanh sản phẩm nghe nhìn, nếu có hứng thú đến chỗ tôi mua chút, giảm giá cho anh 30%.. "

" Thôi nào, cái kia của cậu mà gọi là sản phẩm âm thanh à? Để tớ nói! "Lâm Huyền Nguyên nói xong liền muốn cướp điện thoại của Lý Mạn Ni, lúc này như người mất hồn, chỉ có thể tùy ý hai người kia giày vò, Cuối cùng vẫn là Thành Tây dùng một câu nói kết thúc cuộc chiến này," đừng cướp, mở loa ngoài, chúng ta cùng nhau nói! "

Lâm Huyền Nguyên không nói gì, xem như chấp nhận, Lý Mạn Ni nằm sấp bên giường nghe Phó Dương có thể nói gì, Thành Tây thấy biểu hiện của hai người hài lòng gật đầu, đem điện thoại bỏ lên giường mở loa ngoài," này? Anh vẫn còn đó chứ "Thành Tây thăm dò hỏi.

Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, truyền đến âm thanh của Phó Dương:" Ý tứ vừa rồi của cô, là muốn tôi mua sản phẩm của cô mới có thể tiếp xúc với Lý Mạn Ni sao? "

Hai má Lý Mạn Ni nóng lên, Thành Tây liếc hai mắt qua Lý Mạn Ni, vừa định nói chuyện đã bị Lâm huyền nguyên cướp," Phó tiên sinh, nghe ý của anh có chút mưu đồ bất chính với bạn học Lý Mạn Ni, nhưng quá khứ của anh phải xử lý làm sao? "

" À, các cô nói tới Trương Thiến? Chúng tôi đã chia tay. "Phó Dương nói tiếp," Chúng tôi không thích hợp lắm, tôi tin tưởng duyên phận, muốn tình yêu phải tranh thủ, không cần chờ đợi. "

" Tôi cũng vậy. "Lý Mạn Ni đột nhiên lên tiếng, dọa Thành Tây cùng Lâm Huyền Nguyên giật nảy mình," Tôi cho tới bây giờ đều kiên trì, một giây nhìn trúng thứ gì liền xuất kích, tuyệt không để đến giây tiếp theo. "

" Đúng vậy, cho nên tôi cũng đang hỏi thăm em, không nghĩ tới em lại liên lạc trước, đúng rồi, đôi giày kia còn đi được không? Khi nào rảnh rỗi, tôi liền tặng em đôi cao gót mới. "

" Hả? Vừa gặp đã tặng đồ, thưa ngài, ngài có quá giàu không? "

" Ha ha, không nhanh chóng định duyên phận, vạn nhất tuột mất phải làm sao? "

Hai người vừa hát vừa hòa giọng, nói chuyện cực kì vui vẻ.

Thành Tây và Lâm Huyền nguyên tiếp tục ăn KFC Lý Mạn Ni đem về vừa lắc đầu nói:" Kim Quy rể nha. "

Mười mấy phút sau, Lý Mạn Ni rốt cục cúp điện thoại, quay đầu đỏ mặt hưng phấn nói:" Tớ muốn gả vào hào môn làm thiếu phu nhân! Phải!"Sau đỏ nhảy lên như thành một con thỏ đi nhặt cà rốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play