Tiểu Vũ gần đây ít khi nhìn thấy
Simon, nói thật thì cô đúng là có chút không quen nhưng nói không chứng
đây là là cái chiến lược nào đó của anh ta, vẫn quấn lấy Tiểu Vũ rồi đột nhiên biến mất một thời gian khiến Tiểu Vũ cảm thấy sẽ nhớ anh ta sau
đó chủ động đi tìm anh ta.
Không! Mơ đi!
Fly to sky đã kết thúc một ngày hoạt động, Tiểu Vũ dựa vào ghế sofa nhìn điện thoại nửa ngày, cuối cùng vẫn tắt điện thoại mà miệng lẩm bẩm:
"Thế giới rốt cục đã thanh tịnh, vậy cho thoải mái dễ chịu hơn một chút
đi!"
Vương Tiểu Vũ nhìn bộ dáng giả bộ trấn an hồn vía của Tiểu Vũ cực độ bất mãn lắc đầu, "Tôi nói cô, thích thì thích còn không chịu thừa nhận,
chậc chậc ngày nào đó Simon thật sự không theo đuổi nổi liền đi thật
đấy." Sau đó quay đầu nhìn Hoshino nói, "Cậu thấy đúng không?"
"Hả?" Hoshino hoàn toàn không nghe Vương Tiểu Vũ nói, chỉ vừa nhắn tin
vừa lẩm bẩm không biết đang nói gì, nửa ngày sau anh ta mới đứng lên vỗ
vỗ bả vai Vương Tiểu Vũ, "Tôi đi đây, ngày mai gặp."
Tiếng Trung của Hoshino đã tiến bộ rất nhiều, đại khái là nhờ Lý Lâm
ngày đêm dạy kèm, Vương Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Hoshino rời đi rối rắm
nhíu mày nói: "Hiện tại tên này như thế nào lại thấy ngày càng không
đúng, Lý Lâm anh thấy sao?"
"Ừm." Lý Lâm tuy rằng nói vậy nhưng tầm mắt hắn lại luôn vô thức rơi
trên người Tiểu Vũ, nói thì là vô thức nhưng biểu hiện ra rất rõ ràng
như đang chờ người ta phát hiện.
Vương Tiểu Vũ há miệng càng lớn: "Không phải chứ.." Anh có chút xác định lại không dám khẳng định, hết nhìn Lý Lâm lại nhìn Tiểu Vũ mà sụp đổ,
"Thế giới này điên thật rồi.."
Nhưng ngày mai còn phải tiếp tục, Vương Tiểu Vũ bây giờ có thể sống qua
một ngày thì hay một ngày, chỉ cầu cho mấy nam nữ đang ở tuổi dậy thì
kia không làm ra chuyện gì khiến anh kinh ngạc là được.
Chiều hôm sau, Vương Tiểu Vũ rốt cục rời giường, từ ngày anh quyết định
trở thành ca sĩ quán bar quy luật sinh hoạt gì đó cũng chỉ là dĩ vãng,
anh thu thập một chút liền ra ngoài bởi vì chỉ cần ở nhà anh sẽ có trùng trùng điệp điệp tâm sự, thay vì như vậy không bằng đi ra ngoài giải sầu thuận tiện tìm cảm hứng viết một khúc nhạc.
Ngã ba tắc nghẽn nghiêm trọng, Vương Tiểu Vũ vừa huýt sáo vừa nhìn xe
sếp thành dãy dài, tâm tình cũng tốt lên nhiều đột nhiên thốt ra, "Kẹt
tiếp đi ha ha.." Sau khi ý thức được sự tà ác của mình vội che miệng,
"Phi phi, Vương Tiểu Vũ mày thật kì cục, tâm địa của mày thật sự là, bản thân không thể mua nổi xe nổi nhà nhìn thấy người ta kẹt xe liền cao
hứng?"
Sau đó khi nhìn lên anh nhìn thấy một chiếc BMW, khuôn mặt gian ác lại
xuất hiện lần nữa, Vương Tiểu Vũ cười nói: "BMW, BMW cũng kẹt không có
lối đi thôi, chiếc xe bạc triệu này cũng không nhanh bằng chiếc xe đạp
mấy trăm tệ ha ha ha ha.."
Cửa sổ xe BMW chậm rãi kéo xuống, một gương mặt quen thuộc vùa xa lạ hiện ra trước mặt Vương Tiểu Vũ
"Ho Hoshino?" Vương Tiểu Vũ chút nữa không tin vào mắt mình.
Ba phút sau Vương Tiểu Vũ cũng gia nhập đại quân kẹt xe, anh rốt cục
cũng hiểu thế nào là báo ứng, Hoshino ngồi ở vị trí lái xe quay đầu nhìn Vương Tiểu Vũ gần như sắp khóc: "Ở đây tắc nghẽn gần một tiếng rồi."
Vương Tiểu Vũ vỗ vỗ bả vai anh ta an ủi: "Đừng khổ sở, đã từng bị kẹt mấy lần rồi!"
Hoshino nghe được những lời này của Vương Tiểu Vũ lại càng thêm thương
tâm, Vương Tiểu vũ vỗ vỗ vào chiếc BMW hưng phấn cùng vui mừng: "Chân
nhân không lộ diện nha! Cậu quá giàu rồi đi!"
"Cái xe này không phải của tôi." Hoshino nói với Vương Tiểu Vũ, "Là Simon, gia đình của cậu ấy cho."
"Cái gì?" Vương Tiểu Vũ trong nháy mắt liền hiểu Hoshino đã nói gì,
"Simon nhà hắn lại có tiền vậy? Chuyện này sao hắn không sớm nói cho
Tiểu Vũ biết? Vậy chuyện hai người họ cậu nói còn có khả năng không?"
"Khả năng cái em gái cậu!" Hai chữ em gái kia của Hoshino vẫn nói rất
chuẩn, anh ta không vui liếc Vương Tiểu Vũ một cái, "Cậu, nói chậm một
chút, tôi là người Nhật."
Vương Tiểu Vũ phất tay, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, "Được, tô
hỏi từng câu, cậu trước tiên dùng tiếng Trung nửa nam nửa nữ của cậu
giải thích cho tôi một chút."
"Simon, giàu có!" Biểu tình của Hoshino vô cùng thống khổ, lúc này chiếc xe của họ đã di chuyển về phía trước so với lúc đầu khoảng một mét.
"Phú nhị đại?" Vương Tiểu Vũ do dự hỏi.
Hoshino gật đầu: "Đúng! Cho nên hắn rất nhiều tiền, hắn không phải kiểu Tây thích nhàn nhã cho nên.."
"Dừng." Vương Tiểu Vũ rốt cục chịu không nổi, nắm lấy tay Hoshino đang
cầm vô lăng, đã hoàn toàn nhận ra điểm sai của mình theo tiếp tiến độ
của Hoshino mà nói tiếp, đời này cậu cũng không có khả năng mà lý giải
được, anh cười gật gật đầu, "Lỗi của tôi, cậu kẹt ở đây, tôi xuống trước nhớ buổi tối đừng đến trễ."
"Hả? Cậu đi sao? Hả? Em gái cậu!" Không hiểu tại sao bao nhiêu câu từ
hắn không thể nói lưu loát nhưng mỗi chữ em gái này thì hắn lại nói tới
mức nhuần nhuyễn cường điệu đế vậy?
Vương Tiểu Vũ là một người không thể nào giữ nổi bí mật, nhưng lần này
anh quyết định giữ nó, chẳng qua vẫn là bị Tiểu Vũ phát hiện, cô phát
hiện Vương Tiểu Vũ dùng anh mắt có mưu đồ bất chính nhìn chằm chằm cô,
tựa như tên biến thái thấy đồ lót treo bên ngoài không có ai trông coi,
đúng, chính là loại ánh mắt này.
Hại cô chơi đàn bị sai mấy nhịp, xuống sân khấu, Tiểu Vũ dùng tay túm
chặt Vương Tiểu Vũ, tức giận hỏi: "Anh làm gì vậy? Anh có vấn đề thần
kinh sao?"
"Tôi?" Vương Tiểu Vũ không hiểu nguyên nhân, vừa định phát tác nhưng
nghĩ lại lại phất tay hướng Tiểu Vũ nói: "Quên đi, tôi không bình thường như cô, dù sao cô ở đây cũng chả được bao lâu."
"Anh biết sao?" Tiểu Vũ hỏi, "Tôi qua một thời gian liền đi."
"Thì ra cô biết!" Vương Tiểu Vũ hình như cùng Tiểu Vũ nói chuyện, "Tôi còn ở đây gạt cô, chúc mừng cii gả vào hào môn nha!"
"Cái gì?" Tiểu Vũ không hiểu gì cả.
"Simon! Là phú nhị đại, mua cả BMW! Cô không biết sao?" Vương Tiểu Vũ
nói xong, không có ý tốt nhìn Tiểu Vũ, "Giả vờ, cô liền giả vờ."
Ánh đèn trong Fly to sky lóe qua, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt
biến sắc của Tiểu Vũ, Vương Tiểu Vũ nói xong cô không nói một lời mà
xoay người rời đi.
Simon người đi sulli không nói với cô một điều quan trọng như vậy, anh
ta lo lắng điều gì? Lo lắng cô sẽ vì tiền của anh ta mà liều lĩnh quấn
lấy anh ta? Hóa ra tất cả đàn ông đều chỉ muốn chời đùa.
Cô không phải chuột bạch trong cuộc thí nghiệm này của Simon, cô không phải.
Tức giận rời đi lại bị một bàn tay bắt lấy, Tiểu Vũ quay đầu nhìn thấy Lý Lâm bình thường ít khi cùng giao tiếp.
Tay Lý Lâm nắm chặt cổ tay cô tất cả đều bị Hoshino và Vương Tiểu Vũ
nhìn thấy, Vương Tiểu Vũ lắc đầu kịch liệt: "Không phải, không phải chứ, Lý Lâm hắn muốn làm gì a?"
Bị Tiểu Vũ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm, Lý Lâm lại không có
chút khó chịu nào, hắn nhẹ nhàng mở miệng nói, bọn Vương Tiểu Vũ đều
không nghe rõ họ nói gì: "Cùng tôi hẹn hò đi."
Tiểu Vũ như cũ mặt không chút thay đổi, chần chờ chỉ có một giây, kiên định gật đầu: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT