Đã ba giờ sáng, thời gian này không ngủ mà lại xe đi vòng quanh hầu hết là tài xế taxi.
Trong một chiếc taxi có một tài xế, một người đàn ông và vợ của anh ta,
thoạt nhìn tâm ba mươi tuổi trong xe tiếng nói cười nhẹ nhàng, chiếc xe
đi chậm, sau đó người phụ nữ liền nhìn thấy Lý mạn Ni trên cầu vượt.
"Ông xã, anh xem kìa!" sau đó người phụ nữ chỉ vào Lý Mạn Ni kinh hoảng
kêu lên, "Cô gái kia làm gì vậy? Trông như đang muốn nhảy xuống! Anh mau cứu người!"
Tài xế nhìn thấy Lý Mạn ni cũng hoảng hốt vội vàng dừng xe, ba người vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Lý Mạn Ni.
Người phụ nữ căng thẳng nhìn cho đến khi tài xế ôm lấy Lý Mạn Ni kéo cô
ra khỏi chỗ nguy hiểm, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, Lý Mạn Ni khóc
lớn được tài xế bế xuống, người phụ nữ vội vàng nắm lấy tay Lý Mạn Ni
quan tâm nói, "Cô gái, cô có gì nghĩ không thông? Dù thế nào cũng không
nên tìm chết!"
"Đừng nói nữa." tài xế ra hiệu người phụ nữ mở cửa xe, "Hiện tại tâm
tình cô ấy không ổn định, trước tiên dẫn cô ấy về nhà làm chút đồ ấm
bụng cho cô ấy rồi nói sau."
"Được." Người phụ nữ đáp ứng, sau đó nắm lấy Lý Mạn Ni tiến vào taxi,
tay cô vẫn nắm chặt Lý Mạn Ni làm cho Lý Mạn Ni cảm thấy ấm áp.
Điều hòa trên xe làm cho Lý Mạn Ni dần lấy lại tinh thần, cô nói với mấy người trong xe: "Tôi xin lỗi, tôi rất ổn liền có thể đi xuống."
Bọn họ không nói chuyện nhưng anh mắt của họ cho thấy họ không hề tin
lời của Lý Mạn Ni, một lúc sau người phụ nữ vỗ mu bàn tay Lý Mạn Ni nói, "Đừng vội, đến nhà chị uống ngụm nước ăn cái gì đó, sáng mai liền đưa
em về."
Lý Mạn Ni cảm ơn trong nước mắt: "Cảm ơn chị nhưng em thật sự ổn."
"Đừng nói nữa, đã đến rồi đi vào ngồi một chút." Người phụ nữ nói xong,
xe liền dừng lại ở một sân viện cổ kính, Lý Mạn Ni nhìn một hồi sau đó
đi theo vào.
Nhà của họ rất nhỏ, Lý Mạn Ni nhìn một chút trông đại khái chỉ có hai
mươi mét vuông, nhà bếp cùng nhà vệ sinh đều dùng chung cả khu, hơn nữa
hai mươi mét vuông này vẫn còn cho thuê.
Một cái nôi trẻ em bên giường thu hút sự chú ý của Lý Mạn Ni, cô đi tớ, ở đó có một bé gái đang ngủ say.
"Đây là con gái chị." Người phụ nữ đến hôn đứa trẻ một cái, "Con bé tên
là Lý Dao Dao, hi vọng nó lớn lên có thể xinh đẹp như em."
Lý Mạn Ni đầu tiên là cười một chút sau đó mũi chua sót lập tức khóc ra.
Người phụ nữ nhìn chồng mình bên cạnh nói với anh ta, "Anh đi vào nhà bếp làm chút gì đó để ăn."
"Được." Người chồng nói xong liền thong thả đi vào nhà bếp.
Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ, Lý Mạn ni vuốt ve đứa nhỏ
trong nôi, liên tục rơi lệ, người phụ nữ ho một chút, nắm tay Lý Mạn Ni
nói: "Cô gái, em tên gì?"
"Lý Mạn Ni."
"Chị là Vương Dao, đại ca của cô tên là Lý Khải." Người phụ nữ giới
thiệu bản thân cùng chồng mình cho Lý Mạn Ni sau đó nói tiếp, "Bây giờ
chúng ta đã coi như quen biết, em có chuyện gì cứ nói, xem chị có thể
giúp em chỗ nào không."
Lý Mạn Ni đã nói không nên lời chỉ ngậm nước mắt lắc đầu, nhưng tầm mắt của cô vẫn dừng ở trên người Lý Dao Dao.
Vương Dao dường như đã hiểu được điều gì đó, vui vẻ sửa sang lại cái nôi của con gái: "Đời này của chị chưa làm chuyện gì đáng tự hào ngoại trừ
sinh ra con bé."
Lý Mạn Ni ngày càng khóc dữ dội, cô ngập ngừng nói: "Nhưng, nhưng, nhưng em đời này, cũng không thể có được kiêu ngạo như vậy.."
Vương Dao trong nháy mắt hiểu được tất cả, ôm Lý Mạn Ni vào ngực, giống
như mẹ vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, đừng
khóc.." ngoại trừ hai chữ này Vương Dao không biết dùng từ nào khác để
an ủi Lý Mạn Ni.
Có trời mới biết sinh con đối với một người phụ nữ có bao nhiêu quan
trọng, Lý Mạn Ni vốn không biết nhưng bây giờ đã biết, nhưng đã muộn
rồi.
Lý Mạn Ni trong ngực Vương Dao ngửi thấy hương vị của mẹ lâu ngày không gặp, cô bỗng nhiên muốn gặp mẹ mình.
Vương Dao buông Lý Mạn Ni ra đem con gái của mình ôm ra, muốn đưa cho Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni thụ sủng nhược kinh nhìn Vương Dao, "Muôn cho em ôm
con bé?"
"Đúng." Vương Dao cười nói, "Ôm nó thử xem."
Lý Mạn Ni lau khô nước mắt cẩn thận ôm lấy Lý Dao Dao, ôm cô bé vào
trong ngực tự như trẻ con chiếm được đồ chơi yêu thích không buông tay.
Vương Dao một bên cười nhìn Lý Mạn Ni, đăm chiêu nói: "Mạn Ni, chị có thể gọi em như vậy không?"
"Được." Lý Mạn Ni gật đầu.
Vương Dao tiếp tục nói: "Nếu em không ghét bỏ, chị muốn em làm mẹ nuôi của Dao Dao."
Lý Mạn Ni kinh ngạc ngẩng đầu: "Nhưng các chị ngay cả em là ai cũng
không biết, cũng không biết em có quá khứ gì, em.." Lý Mạn Ni không cách nào nói tiếp chỉ có thể thống khổ rơi nước mắt.
Vương Dao vỗ vỗ bả vai Lý Mạn Ni Ý bảo cô không nên nói tiếp: "Chi biết
em không phải người xấu, nếu em không ghét bỏ Dao Dao nhà chị có thể
thường xuyên đến thăm nó, có thể dành thời gian dẫn nó ra ngoài đi chơi, liền coi nó như con gái mình, nhưng mà.." Vương Dao chuyển mọt chút, Lý Mạn Ni khó Hiểu ngẩng đầu nhìn, Vương Dao đột nhiên rơi nước mắt,
"Nhưng mà nếu như em ghét bỏ nó là con nhà nghèo, không muốn làm mẹ nuôi nó, chị.."
Lý Mạn ni không rõ tại sao Vương Dao lại khóc, người nên khóc là cô mới
đúng, chính cô mới thương tâm cùng cảm động, tại sao cô ấy lại khóc..
Vương Dao còn tiếp tục nói, Lý Khải đã bưng đồ ăn nóng hổi đi vào, cắt
đứt chuyện của hai người, Vương Dao nhìn Lý Khải một chút, giống như cố ý che dấu cái gì đó, bưng mì đến chỗ Lý Mạn Ni, "Trước tiên ăn chút đồ
nóng đi, đại ca của cô làm mì rất tốt--" Vương Dao nói đến đây, thanh âm đột nhiên khàn khàn, đem mặt đặt lên bàn không ngừng thở hổn hển.
Lý Khải vội vàng đi qua đỡ Vương Dao, sắc mặt tái xanh liên tục hỏi: "Thế nào rồi?"
Lý Khải đỡ Vương Dao đến bên giường, đau lòng nói: 'Đừng nói nưa, anh sẽ chiếu cố cô ấy và con chúng ta, em cứ thành thành thật thật nghỉ ngơi,
nghe lời. "
Vương Dao nghe lời gật gật đầu, lại ý vi thâm trường nhìn Lý Mạn Ni.
Lý Mạn Ni ôm Dao Dao, mơ hồ cảm giác Vương Dao có gì đó không thích hợp, cô nhìn Lý Khải chăm sóc Vương Dao cẩn thận, trong căn phòng nhỏ này
trổi nổi tư vị của hạnh phúc, không phải có tiền mới có được hạnh phúc.
Lý Mạn Ni ở trong căn nhà nhỏ của Lý Khải và Vương Dao qua một đêm, ngày hôm sau Lý Khải lái taxi đưa Lý Mạn Ni về căn hộ, trong xe Lý Mạn Ni
nghe Lý khải đau khổ kể về chuyện của Vương Dao từ thời trung học của
bọn họ, cho tới khi Lý Khải lái taxi cho Vương Dao học đại học, sau đó
kết hôn với Vương Dao cùng sống trong căn nhà nhỏ cùng sinh một đứa con
gái, cuối cùng dừng lại ở Vương Dao bị phát hiện ung thư phổi.
Lý Khải giống như một người phụ nữ tâm sự với Lý Mạn Ni về tình yêu của
anh dành cho Vương Dao, nhưng lại không có năng lực tài chính họ không
thể sử dụng loại thuốc men đắt đỏ cho nên bọn họ chỉ có thể quý trọng
hiện tại, trân trọng từng phút giây bên nhau.
Câu cuối cùng của Lý Khải dành cho Lý Mạn Ni," Bọn anh luôn trân trọng
thời gian sống, bởi vì cô ấy cận kề với cái chết, em vẫn còn nhiều thời
gian, không nên lãng phí nó mà tự sát."
Tại thời điểm này, Lý Mạn Ni đã quyết định chứng kiến tình yêu của bọn họ cho đến khi kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT