Liên tiếp mấy ngày, mỗi ngày Thành
Tây đều ngâm mình trong thư viện, không để ý tới Lý Mạn Ni cũng không để ý tới Lâm Huyền Nguyên. Cô không tức giận, cũng không phải ghen tị càng không phải hận, chỉ là đang sợ hãi, cô sợ rằng nếu nói sẽ lộ hết mà
không kiềm chế được mình ôm hai người kia khóc. Thành Tây lúc này thập
phần bội phục Tiểu Vũ, cô ấy làm sao có thể bỏ mọi chuyện ngoài tai một
lòng đọc sách thánh hiền?
Vừa nghĩ vừa thu dọn, rốt cục Lâm Huyền Nguyên và Lý Mạn Ni đã rời giường, rời kí túc xá.
Thanh âm đóng cửa đánh thức hai người còn đang ngủ, Lâm Huyền Nguyên xốc chăn lên, tựa như đang mơ dùng giọng khàn khàn lầm bầm: "Cậu ấy lại
đi.."
"Ai." Lý Mạn Ni xoay người, đối mặt với Lâm Huyền Nguyên, mơ mơ màng
màng nói, "Cậu ấy tuyệt đối không bình thường, cậu nói cậu thật sự không chọc cậu ấy?"
"Thật không có." Lâm Huyên Nguyên xốc chăn lên đi xuống giường, "Tử Bất Ngữ đi hai tuần hơn vẫn chưa trở lại!"
"Gọi điện thoại hỏi chút." Lý Mạn Ni thản nhiên nói.
"Cậu không hiểu, ài.." Lâm Huyền Nguyên nói xong đi vào phòng vệ sinh,
một phút sau lại vội vội vàng vàng chạy ra, "Có băng vệ sinh không? Tớ
đến rồi!"
"Không." Lý Mạn Ni nhắm mắt lại, "Tháng trước tớ tới lúc nào, hi vọng
tháng này không cần dùng nó a! Cậu lật túi Thành Tây ra đi, không chừng
lại có."
Lâm Huyền Nguyên nghe Lý Mạn Ni đề nghị bắt đầu điên cuồng đến hộp tạp
vật của Thành Tây tìm kiếm. Mở ra, cái hộp vòng tay châu đại phúc kia
xuất hiện trước mặt Lâm Huyền Nguyên, cô tò mò cùng hưng phấn cầm lấy,
sợ hãi than thở: "Tây à, tự nhiên lại đi mua châu đại phúc."
"Hả?" Nghe được câu này, Lý Mạn Ni đột nhiên nhảy vọt qua bên cạnh Lâm
Huyền Nguyên, không thể tin được nói: "Trời ạ, đây là Thành Tây mua sao? Sao cậu ấy không đeo nó?"
Lâm Huyền Nguyên chậm rãi mở tấm thiệp hồng tâm, sau đó nhìn thoáng qua, khép lại, bình tĩnh giao chiếc hộp cho Lý Mạn Ni, "Tìm nguồn gốc." sau
đó vừa chạy ra vừa ném lại một câu: "Tôi đi mua băng vệ sinh." rồi bay
khỏi kí túc xá.
Lý Mạn Ni nghi hoặc mở thiệp ra, sau khi thấy lời tỏ tình đẫm máu kia,
lập tức bất đắc dĩ che đầu lại, thốt ra một câu không sai biệt với Lâm
Huyền Nguyên lắm: "Quả nhiên tìm được nguồn gốc."
Không nghĩ nhiều, Lý Mạn Ni cầm hộp châu đại phúc kia, mặc quần áo đi
tìm Lục Minh Chí. Cô tìm số điện thoại Lục Minh Chí, có một lần Thành
Tây hết pin điện thoại thì dùng điện thoại anh ta gọi cho cô, lúc đó cô
nghĩ không chừng sau này có chuyện phát sinh cần tới nên dứt khoát để
lại, thật đúng là cần dùng tới.
Lúc Lục Minh Chí từ kí túc xá chạy ra chỉ mang dép lê, trên quầy hàng
bán 10 đồng một đôi. Lý Mạn Ni thật sự khinh bỉ loại nam sinh này, áo
thun 10 tệ, quần đùi nhiều nhất là 15, một thân không quá 50 tệ, còn mỗi ngày hô to "Tôi muốn mỹ nữ", Cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của
những nam sinh kia, cũng lười nghĩ.
Lục Minh Chí thấy cái hộp trên tay Lý Mạn Ni, nhìn sắc mặt của cô, dự cảm không rõ lan ra trong lòng hắn.
"Mạn, Mạn Ni." Lục Minh Chí thăm dò lên tiếng.
Lý Mạn Ni bất mãn nhìn anh ta, đem hộp châu đại phúc ném vào trong ngực
hắn, chán ghét quay đầu, bất mãn nói: "Ai cho anh gọi tôi là Mạn Ni?
Quan hệ tôi với anh là gì? Anh có bệnh à."
Lục Minh Chí không ngờ tới phản ứng của Lý Mạn Ni lại kịch liệt như vậy, vội vàng cười lấy lòng giải thích: "Không phải, cậu nghe tôi nói, cái
này là đưa cho cậu.."
"Tôi không cần!" Lý Mạn Ni ngắt lời Lục Minh Chí, "Anh cho rằng tôi là
Thành Tây sao? Gửi vài phiếu giảm giá là đủ! Lục Minh Chí, Một đôi giày
cao gót của tôi cũng đủ để giết anh, mắt nhìn cao quá đối với anh không
có tốt, anh phải nhìn rõ thân phận địa vị của mình, cũng nhận rõ sổ tiết kiệm của anh, đừng làm chuyện không xứng với thân phận mình!"
Lục Minh Chí thấy sự tình phát triển đến mức này cũng chuẩn bị cá chết
lưới rách, run rẩy giữ chặt cánh tay Lý Mạn Ni, cầu khẩn nói: "Tôi biết
tôi không xứng với cô, nhưng thật sự phải lấy hết dũng khí mới đưa cho
Thành Tây.."
Lục Minh Chí không đề cập đến Thành Tây còn tốt, vừa nhắc đến cô ấy, Lý
Mạn Ni lại càng tức giận, hất tay Lục Minh Chí, chỉ vào mặt anh ta mắng
to: "Anh biết anh không xứng với tôi, anh còn tặng cái gì! Tự mình tặng
còn không nói, còn lại đưa cho Thành tây! Anh không biết Thành Tây là
thích anh đâu! Lục Minh Chí anh có trái tim không, cô ấy là một cô gái
mà cùng anh đi bán cái loại đĩa.." Lý Mạn Ni nói tới đây, thở hổn hển
một hơi, bình tĩnh lại chút sau đó tiếp tục, "Cô ấy là một cô gái lại đi bán đĩa khiêu dâm với anh, người chưa bao giờ mang giày cao gót, vì anh bắt đầu trang điểm đi giày cao, anh cứ như vậy với cậu ấy, anh có lương tâm không hả!"
"Anh nói anh nhiều hơn hai a.." Lý Mạn Ni thấy vẻ mặt này của Lục Minh
Chí, càng thêm tức giận, "Thành Tây thích anh, anh thậm chí còn không
nhìn ra điều này? Không nhìn ra điều này thì cũng phải nhìn ra tôi không thích anh chứ!" Lý Mạn Ni vươn ngón trỏ chọc chọc vào ngực Lục Minh
Chí, "Lục Minh Chí, anh nên nghĩ xem nên làm gì đi!"
"Vậy tôi.." Lục Minh Chí lúc này như người mất hồn, đại não trống rỗng, "Vậy tôi nên làm gì.."
Lý Mạn Ni phát hỏa xong liền rời đi, Lâm Huyền Nguyên tự nhiên bị Nhân Tri chặn ở cantin.
"Thật trùng hợp." Lâm Huyền Nguyên run sợ chào hỏi Nhân Tri, không biết
vì cái gifmaf cô nhìn anh ta luôn có cảm giác áy náy. Nhân Tri ngồi cạnh Lâm Huyền Nguyên chán chường hút thuốc, tâm sự nặng nề: "Mấy ngày trước tôi tới chỗ Tiểu Vũ xem."
"Sao, làm sao vậy?" Lâm Huyền Nguyên cẩn thận hỏi.
"Có một người nước ngoài, giống như đang theo đuổi cô ấy." Nhân Tri còn
không biết nhân vật kia là nhờ phúc của Lâm Huyền Nguyên mà cùng Tiểu Vũ quen biết, vì thế cảm giác áy náy của Lâm Huyền Nguyên đối với Nhân Tri càng sâu, cô cảm thấy đặc biệt có lỗi với anh.
"Tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?" Nhân tri rối rắm túm
tóc, giống như sụp đổ, "Trương Bội Từ vẫn quấn lấy tôi, muốn chết muốn
sống, tôi mới bỏ Tiểu Vũ ra liền xuất hiện một người nước ngoài.."
"Tôi hiểu, tôi hiểu." Lâm Huyền Nguyên nhanh chóng ổn định tâm tình Nhân Tri, sợ hắn nghĩ không thông mà làm chuyện gì đó, "Anh trước tiên đừng
nóng vội" Lâm Huyền Nguyên uống một ngụm nước, đơn giản suy nghĩ một đối sách, sau đó chậm rãi nói, "Nhân Tri, việc này vốn là anh sai trước,
Tiểu Vũ tuy rằng khó hầu hạ nhưng cậu ấy tuyệt đối trung thành a, cậu ấy không có lỗi với anh."
Nhân Tri nghe Lâm Huyền Nguyên nói xong liên tục gật đầu, khóe mắt cay cay, "là tôi có lỗi với cô ấy, tôi hại cô ấy bỏ học.."
"Cho nên." Lâm Huyền Nguyên thừa dịp nóng rèn thành sắt, "Anh phải cho
cậu ấy chút thời gian tha thứ cho anh, còn cái kia Trương Bội Từ, các
anh, a, khó tránh khỏi làm Tiểu Vũ khó chịu, trước tiên anh làm bộ buông cậu ấy, trở về làm bạn bè, cậu ấy nhất định sẽ đáp ứng, cậu ấy chỉ ghét loại người suốt ngày quấn lấy cậu ấy, bất luận nam hay nữ."
Nhân Tri dường như đang hồi tưởng lại, mãnh liệt đồng tình, "đúng vậy, quả thực cô ấy không thích mỗi ngày dính vào nhau."
"Đúng vậy!" lâm Huyền Nguyên tác chiến sơ bộ thành công, "Người nước
ngoài kia suốt ngày quấn lấy cậu ấy, khẳng định phiền chết, cho nên anh
không cần lo lắng Simon.. không phải, không cần Tiểu Vũ sẽ mê mệt người
nước ngoài kia, từ trước tới này Tiểu Vũ chán ghét loại người này."
"Nói phải." Nhân Tri không có phát hiện Lâm Huyền Nguyên lỡ miệng, "Vậy kế tiếp nên làm gì?"
"Bình tĩnh." Lâm Huyền Nguyên nhìn thẳng Nhân Tri chân thành hỏi, "Anh tin tưởng tôi sao?"
"Ừm!" cơ hồ là không do dự, Nhân Tri nặng nề lắc đầu, cảm giác áy náy
của Lâm Huyền Nguyên đã lên đến cực điểm, cô nhịn xuống toàn bộ, cất ra
lời nói: "Bắt đầu từ giờ tôi là quân sư tình yêu của anh, nghe tôi,
chúng ta ám binh bất động, trước tiên đem thi cử, sắp tốt nghiệp, chúng
ta lấy học hành làm trọng."
Có thể kéo dài một ngày hay một ngày.
Câu này là lời trong lòng Lâm Huyền Nguyên.
Chuyện Lý Mạn Ni mắng Lục Minh Chí một trận rất nhanh truyền ra ngoài.
Trường này lớn như vậy, tại sao chuyện này lại lan nhanh như vậy? Thành
Tây lúc này không sai biệt lắm cảm giác mình cùng Tần Hương Liên* rất
giống, không, cô còn thảm hơn! Nhưng mà cô không thể đối với Lý Mạn Ni
nổi giận, bởi vì tình bạn không thể tan vỡ, cũng không thể phát hỏa với
Lục Minh Chí vì anh ta cũng coi như vô tội, vậy cô nên tìm ai đây? Lâm
Huyền Nguyên? Cô ấy sẽ có ý tưởng.
Tần Hương Liên từng
xuất hiện trong Bao Thanh Thiên. Vào thời nhà Tống, Quận Châu phủ có một người phụ nữ tên Tần Hương Liên. Chồng cô – Trần Thế Mỹ – lên kinh
thành đi thi đã ba năm không có tin tức gì. Tần Hương Liên ở nhà chịu
kham khổ phụng dưỡng cha mẹ chồng và nuôi con. Không ngờ nạn đói hoành
hành nhiều năm liền, cha mẹ chồng đều bị chết đói. Tần Hương Liên chôn
cất cha mẹ chồng xong liền dẫn theo con trai Đông Ca và con gái Xuân
Muội trèo đèo lội suối vừa đi vừa xin ăn để đến kinh thành tìm chồng.
Thành Tây ngồi một mình trong kí túc
xá, đại não rối loạn giống như đám ong mật bay bên trong, ong ong, ầm ý
đến mức phiền chết cô.
Đúng lúc này, Lý Mạn Ni cùng Lâm Huyền Nguyên trở lại, bầu không khí hơi lúng túng.
Thành Tây đứng lên lắp bắp nói: "Trở, trở về rồi, vậy cái kia, đi đâu vậy?"
"Bệnh viện." Lâm Huyền Nguyên cùng Lý Mạn Ni biểu tình nghiêm trọng.
"Đi làm gì?" Thành tây không rõ sự việc.
"Xét nghiệm mang thai." Lâm Huyền Nguyên cùng Lý Mạn Ni tiếp tục đồng thanh.
"Hả?" thành Tây hô to một tiếng, "Ai kiểm tra? Cả hai người.. không, phải không?"
"Đương nhiên là không." Lam Huyền Nguyên tiếc hận lắc đầu, "Tớ còn chưa có cơ hội kia, nhưng mà Mạn ni có, hơn nữa thành công."
"A?" Thành Tây trong nháy mắt không biết nói gì cho phải, cô cúi đầu suy nghĩ một hồi, lo lắng nói, "Muốn, muốn phá thai sao?"
"Phá thai?" Lý Mạn Ni rốt cục lên tiếng, "Đùa gì chứ!" Cô ấy hưng phấn
ném túi xách trong tay, bắt lấy tay Thành Tây mãnh liện lay động, "Thành Tây, tớ có thai, đứa trẻ của Phó Dương, tớ có thể kết hôn với anh ấy,
Thành Tây, chũng tớ sẽ được kết hôn!"
Thành Tây thở phào nhẹ nhõm, hai tay chắp lại, ở trước ngực vẽ một chữ thập, trong miệng lẩm nhẩm: "a di đà phật, thiện tai."
Lâm Huyền Nguyên cười ha hả nói: "Cậu tin chúa a hay tin phật?"
"Tín xuân ca." xấu hổ quét sạch, Thành Tây cuối cùng cũng đùa giỡn, "Tín xuân ca, không chủ đề."
"Ha ha ha ha.."
Đôi khi phụ nữ vô tâm hơn nam giới, chỉ trong một thời gian như vậy có thể quên bớt nhiều điều.
Lý Mạn Ni trong lòng tràn đầy vui mừng, nghĩ đến ngày mai đem kinh hỉ này nói cho Phó Dương.
Lâm Huyền Nguyên trong lòng tràn đầy vui mừng, bởi vì cô cảm thấy Lý Mạn Ni sẽ sớm có kết cục tốt đẹp, sau khi tốt nghiệp đại học lập tức phụng
tử thành hôn, gả cho Phó Dương, sống cuộc sống thiếu phu nhân.
Thành Tây trong lòng tràn đầy vui mừng, bởi vì lúc này không ai còn quan tâm chuyện của cô cùng Lục Minh Chí, tốt nhất cả thế giới đều quên đi
chuyện này.
Chỉ có Tiểu Vũ, lúc nhận được tin tức này, tâm sự trở nên nặng nề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT