Buổi tối này, trên người Thành Tây xảy ra một chuyện tốt và một chuyện xấu.

Chuyện tốt là cuối cùng Lục Minh Chí cũng liên lạc với Thành Tây, chuyện xấu là Lâm Huyền Nguyên nói cái kia kinh hỉ.

Thành Tây cầm vòng tay châu đại phúc mà Lục Minh Chí nhét cho cô, bao bì cao cấp, dán tấm thiệp trái tim đỏ. Một giọt, hai giọt nước mắt từ khóe mắt Thành Tây chảy xuống, nước mắt liên tục chảy như vỡ đê, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn, Thành Tây dùng khăn giấy lau nước mắt. Trong kí túc xá chỉ có mình cô, lau nước mắt xong một chút liền đem cái hộp vòng tay kia bỏ vào rương đựng đồ linh tinh của cô, sau đó lấy sách ra ngồi trước bàn, vừa khóc vừa đánh dấu phần trọng điểm.

Vòng tay châu đại phúc này là thành quả lao động mà Lục Minh Chí mạo hiểm đi bán ở kí túc xá của mình với nguy cơ bị người ta bắt rất cao, nhưng Thành Tây nhìn sắc mặt hắn liền biết, vì cái vòng này hắn nhất định đã ăn uống tiết kiệm rất lâu. Lên taobao kiểm tra giá của chiếc vòng này là 999 tệ. Thời điểm nhìn thấy cái lắc này cô không cách nào làm bản thân ngừng khóc, Lục Minh Chí là một sinh viên nghèo lại nỡ mua đồ đắt tiền như vậy, vì sao?

Phải, vì sao vậy?

Trên tấm thiệp đỏ có dán trái tim đỏ viết rằng: Tặng Lý Mạn Ni.

Kinh hỉ này, là vì Lý Mạn Ni chuẩn bị, là Lục Minh Chí đã yêu cầu Thành Tây vào thời điểm thích hợp đưa cho Lý Mạn Ni. Lục Minh Chí nói lần đầu tiên nhìn thấy Lý Mạn Ni hắn liền nhận định Lý Mạn Ni, khi hắn nói lời này, hắn không dùng chữ thích hay yêu mà là "nhận định" hai từ này đã thành dấu ấn in sâu trong tim của Thành Tây, cô đau tới mức không thở được.

Cô rất muốn ném đi cái vòng tai mà Lục Minh Chí mua, nói với anh một câu sau đó khóc với đám chị em của mình, nhưng cô không muốn làm cho mình thảm như vậy, để cho mọi người dùng ánh mắt thương cảm cùng đồng tình mà nhìn cô, an ủi cô, cô không muốn biến mình thành chú hề.

Đã qua mười giờ, Thành Tây điều chỉnh tâm tình được một chút liền gọi điện thoại cho Lâm Huyền Nguyên, bên kia lập tức truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Lâm Huyền Nguyên kéo cổ họng hét lớn: "Thành Tây! Hôm nay tớ không về! Tiểu Vũ! Tớ! Cùng nhau!"

Thành Tây khống chế được tâm tình, trả lời Lâm Huyền Nguyên: "Được."

Lâm Huyền Nguyên vừa cúp điện thoại, Tiểu Vũ liền không muốn, đẩy Lâm Huyền Nguyên một cái, mất hứng nói: "Hôm nay cậu muốn ở lại cùng tớ?"

"Đúng vậy nha!" Lâm Huyền Nguyên áp sát tai Tiểu Vũ hô to, "Đi xem chỗ cậu ở một chút! Chúng ta là chị em tốt!"



Tiểu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, Vương Tiểu Vũ trên đài khàn giọng hát, tầm mắt vô thức dừng trên người Lâm Huyền Nguyên, Lâm Huyền Nguyên không chú ý tới nhưng Tiểu vũ vẫn thấy rõ ràng.

Ba giờ sáng, quán bar ngày càng ít người, Tiểu Vũ hát xong bài cuối cùng, chi Ngô xuất hiện, sau khi chào hỏi đơn giản với đám Vương Tiểu Vũ liền kéo Tiểu Vũ sang một bên, đưa cho cô một tấm danh thiếp, lấy giọng điệu cha mẹ của đứa nhỏ nói: "Đây là bạn tôi, công ty cậu ấy thiếu một thư kí, tôi giới thiệu cô đến đó làm, lương tháng 3000 cộng thêm tiền thưởng cùng trợ cấp, tiện cũng có 5000 trong tay, mai đi báo danh đi."

Tiểu Vũ cúi đầu nhìn qua chữ trên danh thiếp, ngẩng đầu nhìn chị Ngô với vẻ mặt phức tạp: "Chị Ngô, hôm này chị biến mất một ngày không phải vì cái này chứ?"

Chị Ngô bất đắc dĩ nở nụ cười, vỗ vai Tiểu Vũ nói: "Đứa nhỏ này, đúng là cái gì cũng không giấu được cô, Chị Ngô thật sự vì muốn tốt cho cô, cô không thể ở lại nơi này."

"Chị có thể cho em biết tại sao không?" Tiểu Vũ nghiêm túc nhìn chị Ngô, "Vì sao chị lại quan tâm em như vậy?"

Chị Ngô thở dài một hơi, nhìn Tiểu Vũ, giọng điệu thương tiếc: "Bởi vì nhìn cô tôi lại nhớ đến bản thân trước kia, tôi chính vì đi nhầm một bước, cho nên.."

"Chị Ngô" Tiểu Vũ cắt ngang lời chị Ngô, trả lại tấm danh thiếp, xin lỗi nói: "Xin lỗi, em không muốn đến đó làm việc, hơn nữa em không thấy mình đi nhầm đường."

"Cô nên suy nghĩ vì gia đình mình một chút!" Chị Ngô có chút tức giận nhìn Tiểu Vũ, "Đứa nhỏ này cô thật sự là, không để ý đến bản thân thì cũng phải nghĩ cho người nhà cô một chút đi! Họ sẽ muốn cô làm việc ở nơi này sao?"

Tiểu Vũ đột nhiên lâm vào trầm mặc, thái độ của cô lập tức làm cho chị Ngô hiểu mình nói sai, vì thế kéo kéo tay Tiểu Vũ, nói: "Được rồi, chuyện việc làm cô có thể suy nghĩ lại, còn có.." Chị Ngô thuận thế nhìn Lâm Huyền Nguyên đang nói chuyện phiếm với Vương Tiểu Vũ, nói tiếp, "Cô đã nói với cô ấy chưa? Loại chuyện này cô còn dấu diếm, cô ấy càng bị tổn thương lớn."

Tiểu Vũ lắc đầu, cả hai người đều chìm vào im lặng, cảnh này rơi vào tầm mắt của Vương Tiểu Vũ và Lâm Huyền Nguyên, nhìn một hồi, chị Ngô đột nhiên cau mày như phát hiện ra điều gì đó: "Có gì đó không ổn, đứa nhỏ Vương Tiểu Vũ có chút không thích hợp, hưng phấn quá độ đi? Hai người bọn họ, không được.."

Sau đó hai người nhìn nhau, Tiểu Vũ nhún bả vai một chút, tỏ vẻ bất lực, chị Ngô chỉ có thể tiếc hận lắc đầu bất đắc dĩ, giống như sắp xảy ra chuyện xấu gì. Tiểu Vũ nhìn bàn bên dưới nói với chị Ngô: "Chị Ngô, em đi trước, chuyện công việc em không nghĩ đến, cám ơn chị."



"Này!" chị Ngô còn muốn nói gì đó, Tiểu Vũ lại tự mình rời đi, chị Ngô thở dài một hơi, lắc đầu, "Quả thật y như đúc."

Lâm Huyền Nguyên nhìn thấy Tiểu Vũ đi tới, uống một ngụm trà xanh, vội vàng nói: "Tớ đi wc, trở lại chúng ta liền về!" Tiểu Vũ nhường đường cho Lâm Huyền Nguyên, Vương Tiểu Vũ thấy Lâm Huyền Nguyên đi rồi vội vàng hỏi Tiểu Vũ: "Tử Bất Ngữ là ai?"

"Bạn trai cậu ấy." Tiểu Vũ ngồi xuống, nhẹ nhàng nói, "Anh muốn đào chân tường?"

"Phải!" Vương Tiểu Vũ nặng nề đặt ly trong tay xuống bàn nói, "Ngay cả tên thật cũng không nói cho bạn gái biết, hiển nhiên có vấn đề, không phải bình thường mà là vấn đề lớn!"

"Anh đừng có mà nhớ thương." Tiểu Vũ vừa nói vừa thu thập túi của Lâm Huyền Nguyên, "Các người không thích hợp."

"Sao lại không thích hợp?" Vương Tiểu Vũ đùa nói, "Cô và Hoshino thích hợp sao?" nói xong nhìn sang Hoshino đang thảo luận rôm rả với tay bass Lý Lâm, phất phất tay, Hoshino vô tâm vô phế vẫy tay với Tiểu Vũ sau đó bị Tiểu Vũ liếc mắt một cái, tự mất hứng cúi đầu tiếp tục cùng Lý Lâm thảo luận.

Tiểu Vũ cầm túi xách của Lâm Huyền Nguyên, đứng lên nói với Vương Tiểu Vũ: "Đừng quên vì sao anh lại tới đây, con người không thể cái gì cũng muốn." Sau đó lôi kéo Lâm Huyền Nguyên từ trong toilet đi ra khỏi quán bar, Vương Tiểu Vũ không hiểu ý tứ của Tiểu Vũ, hắn cảm thấy Tiểu Vũ có chút thần kinh, tự như triết gia trong truyền thuyết. Hoshino lắc đầu với Vương Tiểu Vũ, anh bắt đầu buồn bực, ý nghĩa động tác này của Hoshino là cái gì.

Căn hộ Tiểu Vũ thuê nằm gần quầy bar, rộng khoảng 20 mét vuông, nhà vệ sinh riêng biệt. Lâm Huyền Nguyên vừa mới đi vào cảm thấy nơi này quá nhỏ, Tiểu Vũ cười, thay đồ nói: "Ta nói hôm nay cậu hưng phấn như vậy, Vương Tiểu Vũ nói gì với cậu?"

Lâm Huyền Nguyên nghe nói như vậy, vỗ đùi một cái, nói: "Cậu không nói tớ thiếu chút nữa lại quên, Vương Tiểu Vũ nói thứ bảy tới tổ chức bạn bè tụ họp, để cho tớ theo, phải thuyết phục được cậu đi cùng! Có xe đưa đón, không bao nhiêu tiền, chỉ để quen biết thêm bạn bè thôi, cậu thấy thế nào?" Lâm Huyền Nguyên thăm dò hỏi.

"Không được tốt lắm, nhàm chán." Câu trả lời của Tiểu Vũ quả nhiên nằm trong dự liệu của Lâm Huyền Nguyên.

Lâm Huyền Nguyên thất vọng ngã trên giường, nhắm mắt lại, nói: "Cậu không đi, tớ cũng không có người quen biết, vẫn là nên đi hẹn hò với Tử Bất Ngữ--"

Tiểu Vũ nghe được ba chữ Tử Bất Ngữ, biểu tình biến hóa rất rõ ràng, hai tay cô cầm thắt lưng, nhìn Lâm Huyền Nguyên phun ra mấy chữ: "Thứ bảy tuần sau, tớ đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play