Nói rồi tròng mắt bà khẽ xoay chuyển, tuỳ ý tìm một cái cớ để chụp tội danh lên đầu Hoa Dạng: ”Hừ, con trai tao thấy mày đáng thương tội nghiệp, cho nên mới nói dối để bao che cho mày. Chú thím ba, hai người dạy con kiểu gì mà bây giờ nó làm ra chuyện tày trời như vậy? Không được, tôi phải đi nói với cha mẹ chồng để bọn họ xử lí chuyện này.”

Canh Thục Phương chỉ muốn doạ Hoa Dạng một chút, không có ý định đi cáo trạng thật. Nhưng Hoa Quốc Khánh đứng bên cạnh thì gấp như vừa té vào trong nước sôi, trong lòng cũng hoảng hốt không thôi, chỉ thấy ông vội la lên: ”Tiểu Dạng, sao con có thể như vậy, ngày thường cha dạy con như thế nào, hả?”

Hoa Dạng còn chả thèm liếc mắt nhìn mấy người bọn họ một cái, chỉ chăm chăm nói với Hoa Vũ: ”Chị họ, em cho chị cơ hội cuối cùng, rốt cuộc em có gian lận hay không, chị nói đi?”

Ánh mắt của Hoa Vũ nặng nề, có chút bị doạ cho sợ, nhưng cô vẫn cắn răng nói: ”Em có gian lận.”

Tới giờ phút này mà chị ta vẫn khăng khăng vu khống, đây là do nhân phẩm có vấn đề. Cuối cùng Hoa Dạng cũng có thể xác nhận, người chị họ này cố tình muốn nhắm vào cô, ý định phá huỷ thanh danh.

Mấy tia ác ý loé lên trong mắt của Hoa Vũ không phải là ảo giác, nhưng vì sao chị ta lại hận cô như vậy?

Hoa Dạng lâm vào suy tư, nãy giờ vẫn chưa nói thêm câu nào. Ai ngờ Hoa Chí Cường ăn no rồi liền nhào vào hét lớn: ”Chị, sao chị có thể nhắm mắt mà nói dối cho qua chuyện như vậy? Có phải do lần này Tiểu Dạng thi tốt hơn chị, cho nên chị mới ghen ghét rồi hãm hại em ấy hay không?”

Hoa Vũ khi không nhận được một đòn trí mạng đến từ chính em trai ruột của mình, cô ta tức đến nỗi miệng méo lệch qua một bên: ”Em nói láo thì có, thành tích còn chưa được công bố, làm sao em biết điểm của chị thấp hơn nó hả? Tiểu Cường, em làm chị quá thất vọng rồi, rốt cuộc ai mới là chị ruột của em?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play