Hai mắt của Hoa Dạng nhìn chằm chằm vào Hoa Vũ, càng nhìn càng cảm thấy không đúng: “Có vài người thích kéo người khác xuống bùn, không chỉ đạo sức suy đồi mà nhân phẩm cũng kém. Loại như vậy chắc hẳn sẽ bị người đời chê cười chỉ trích, chị họ, chị thấy em nói có đúng không?”

Cô đem toàn bộ mấy lời ác ý ban nãy trả về hết cho Hoa Vũ, chỉ thiếu nước chỉ đích danh chính chủ mà thôi.

Ánh mắt của Hoa Vũ hơi loé lên, trong lòng hiện lên một tia khác thường, vội cất giọng hỏi: “Chuyện đó...em thật sự là Tiểu Dạng sao?”

Trong ấn tượng của cô ta, đứa em họ này từ nhỏ tới lớn là một người ngoan ngoãn nghe lời, tính tình mềm mỏng không chút tranh đua với đời. Sao mới đó mà đã thay đổi 180 độ như vậy được, lại còn biết dùng lời lẽ sắc bén chèn ép đối phương?

Hoa Dạng đứng đối diện cũng quan sát Hoa Vũ từ nãy tới giờ, chợt phát hiện ánh mắt của chị ta hình như có chút kì quái. Phải nói là không hề giống với ánh mắt của một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.

Hoa Dạng không nhịn được mà thử dăm dò: “Chị họ, chị thật sự không biết chuyện hiệu trưởng đã thay em lên tiếng đính chính rồi sao? Ngay cả anh họ còn biết, chả lẽ chị lại không? Em nghi ngờ chị cố tình thì có, có phải chị muốn hại em, phá huỷ hết thanh danh của em hay không?”

Hoa Dạng vừa nói dứt lời, không khí lập tức thay đổi, sắc mặt của Hoa Vũ nhanh chóng tái mét, vẻ mặt như không thể tưởng tượng.

Canh Thục Phương cũng giận tím mặt, vội nhảy dựng lên rống giận, ngón tay chỉ vào mặt Hoa Dạng như muốn chọc mù mắt cô: ”Cái con nhóc này, mày nói bậy bạ gì đó? Mưa Nhỏ nhà tao năm nào cũng thi cử đứng hạng nhất, thành tích tốt không cần phải bàn cãi, mắc mớ gì con gái tao phải đi hại mày? Mày có gì đáng giá để Mưa Nhỏ hại hả con ranh kia? Rõ ràng là do mày có vấn đề, chắc chắn là mày gian lận chứ không ai vào đây, Tiểu Cường mau khai thật đi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play