Edit & Beta: NiMi

Tại một điểm quay phim, đoàn phim đang tiến hành quay một bộ điện ảnh tiên hiệp cổ trang.

“Ba, hai, một.” Nhân viên công tác đếm ngược, “Được rồi, lên!”

Cố Vị mặc trang phục cổ trang được dây cáp kéo lên, dựa theo chỉ đạo của đạo diễn xoay một vòng trên không trung, kiếm trong không trung vẽ ra một chiêu kiếm hoa, góc áo tung bay, nhìn camera nói lời thoại của nhân vật.

Diễn viên quần chúng phối hợp ngã xuống, Cố Vị nương vào dây cáp đứng vững giữa không trung.

“Được, tốt.” Đạo diễn đối với cảnh này vô cùng vừa lòng, “Ánh mắt có hồn, động tác cũng rất chuẩn, sau đó thêm hiệu ứng vào nhất định sẽ rất đẹp.”

Cố Vị có bản lĩnh vũ đạo, mấy động tác này chỉ cần được dạy thì đều có thể thể hiện chính xác, đạo diễn bình thường rất nghiêm khắc, không chỉ yêu cầu diễn viên phải thực hiện đúng động tác, còn phải luyện thanh chuẩn, nhưng từ lúc Cố Vị quay đến giờ lúc nào cũng vừa lòng.

“Buổi chiều không có cảnh quay, cậu đi nghỉ ngơi đi.” Đạo diễn nói.

“Tới đây, lau mồ hôi đi.” Trợ lý Mục Duyệt đưa khăn giấy cho Cố Vị, “Uống nước nha?”

Cố Vị bị dây cáp ghì có hơi đau, lúc xuống còn lảo đảo hai bước, cầm khăn giấy thấm mồ hôi hai bên thái dương.

Nhân vật này của cậu không phải vai chính, cảnh quay và lời thoại cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần quay đều xây dựng một hình tượng khinh phiêu phiêu tiên khí, nói cách khác, mười cảnh diễn thì có chín cảnh phải thể hiện được khí chất.

Nghe người đại diện nói, nhân vật này không tồi, tuy không phải vai chính, diễn cũng vất vả hơn bình thường, nhưng hình tượng nhân vật này rất dễ gây thiện cảm, nguyên tác cũng có nhiều fans, cái này rất tốt đối với cậu.

“Em trai, phó đạo diễn vừa mới khen em, nói kỹ thuật diễn của em ngày càng tiến bộ, rất có linh khí” Mục Duyệt đưa nước cho Cố Vị, “Ông ấy nói lúc em diễn thử rõ ràng không ổn lắm, nhưng giờ đã tiến bộ rất nhiều.”

“Em còn phải luyện tập nhiều lắm.” Cố Vị cười cười, “So với mọi người thì vẫn kém xa.”

“Đã tốt lắm rồi.” Mục Duyệt không muốn cậu quá khiêm tốn, “Em còn chưa đến hai mươi tuổi, tiền đồ vô lượng.”

Việc kỹ thuật diễn có tiến bộ này, bản thân Cố Vị cũng có thể cảm nhận được.

Lúc trước cậu có nói với Giang Tầm mình thích đóng phim, Giang Tầm cũng nói qua là sẽ tìm người dạy cậu, Cố Vị còn nghĩ anh đã quên, ai ngờ Giang Tầm thực sự tìm người đến dạy cho cậu.

Đại ảnh đế Giang Tranh tự mình dạy dỗ, không tiến bộ sao được chứ.

*

Ba tháng trước, chuyến lưu diễn của T.ATW vừa kết thúc, Giang Tầm mang Cố Vị về nhà, nói Cố Vị muốn đóng phim.

Ba Giang Tầm – Giang Tranh đặc biệt vui mừng, Giang Tầm trầm mê trong game, Giang Ảnh trầm mê mấy mấy cuộc chiến fandom, trong nhà khó khăn lắm mới có một người nguyện ý đóng phim, cho nên hiển nhiên ông dốc hết công sức của mình để dạy Cố Vị.

Bây giờ, trong phòng khách chỉ nghe được tiếng nói chuyện của Cố Vị và Giang Tranh, trừ hai người ra, Giang Tầm chơi game, Tống Tịnh Khê ngồi cắn hạt dưa, Giang Ảnh ôm máy tính lưu lại mấy chục tài khoản clone của mình.

“Đang làm gì thế?” Cố Vị hỏi Giang Ảnh.

Từ lúc bắt đầu đến giờ, Giang Ảnh vẫn miệt mài gõ phím lạch cạch, vừa nghe đã biết lại đang cãi lộn với fans nhà ai rồi.

“Tưởng Ân Nguyên này chán quá, chẳng chịu mấy đòn.” Giang Ảnh thất vọng thở dài, “Lúc cậu ta hắc cậu thì lợi hại như thế, đến lượt cậu ta thì chưa gì đã ngỏm rồi, mấy cái scandal của cậu tui còn chưa khui hết mà đã xịt rồi, tui còn chưa chơi đủ mà.”

“Sở thích thật đặc biệt.” Cố Vị tỏ vẻ tán dương.

“Cả ngày không làm chuyện gì đứng đắn.” Tống Tịnh Khê vừa cắn hạt dưa vừa cảm khái, “Nhưng nhà mình theo chủ nghĩa tự do, làm chuyện mình thích là được rồi, Vị Vị cũng như vậy, đừng ngại con à, con thích đóng phim, chúng ta tuyệt đối ủng hộ con.”

Từ khi Tống Tịnh Khê từ chỗ Giang Tầm biết được những chuyện Cố Vị từng trải qua khi còn nhỏ thì đau lòng không thôi, lâu lâu lại mua này mua kia cho Cố Vị, nói phải bù đắp lại những thứ mà khi nhỏ Cố Vị chưa có được.

“Cái gì kia?” Giang Tầm liếc liếc mắt thấy màn hình máy tính của Giang Ảnh, “Trong ổ cứng của mày có gì thế? Cố Vị 5G, Tưởng Ân Nguyên 20G, cái 50G kia của ai? Mày giữ 50G scandal của ai?”

Cố Vị: “…”

Là ai, là ai có vinh dự được mang thù đến vậy?

Giang Ảnh đóng laptop lại: “Không có gì không có gì, sở thích cá nhân mà thôi, không đáng nhắc tới.”

“Hai người khi nào thì lãnh chứng? Đính hôn cũng lâu rồi mà chưa chịu lãnh chứng nữa.” Giang Ảnh thay đổi đề tài, “Cư dân mạng thì cứ giục hai người kết hôn hoài, người ta còn vào weibo của em để hối, hai người xem thế nào nhanh chóng show giấy đăng ký kết hôn đi, chuyện này còn chờ em dạy hai người sao?”

“Chờ Vị Vị quay xong bộ phim này đã, cuối năm công việc bớt bận rộn hơn.” Giang Tầm nói, “Mày gấp cái gì?”

“Giờ có thể nghĩ xem nên tổ chức hôn lễ thế nào được rồi.” Tống Tịnh Khê cũng nói, “Phải cho Vị Vị những thứ tốt nhất.”

Đó là chuyện của ba tháng trước.

*

Tại đoàn làm phim, Cố Vị cởi bỏ hoá trang, thay xong quần áo thì nhận được điện thoại của Giang Tầm.

“Xong chưa, anh ở ngoài chờ em.” Giang Tầm nói, “Nhớ mặc thêm áo khoác.”

Giang Tầm tới đoàn phim không ít lần, mỗi lần tới đều mang theo đồ ăn đến đoàn phi, lâu dần người trong đoàn cũng sẽ thỉnh thoảng hỏi Cố Vị hôm nay Giang Tầm có tới không.

“Có đau không?” Cố Vị vừa lên xe, Giang Tầm đã bắt đầu hỏi.

Đóng vai này cũng không phải dễ dàng gì, vì để đạt được hình ảnh phiêu dật nhẹ nhàng, Cố Vị luôn mặc đồ diễn mỏng manh, còn phải dùng cả dây cáp treo lên, trên người thường xuyên có vài vết bầm tím. Giang Tầm lúc bắt nạt người ta cũng không dám dùng quá nhiều sức, không biết là quá đau lòng hay bất mãn, anh thực sự than thở rất nhiều lần rồi.

“Có một chút.” Cố Vị nói.

“Hôm nay về bên mẹ đi.” Giang Tầm nói, “Mẹ nói làm sủi cảo, kêu chúng ta về ăn.”

“Được ạ.” Cố Vị nói.

Cố Vị bình thường luôn bận rộn, ngày nghỉ cũng ở chỗ của Giang Tầm, rất ít khi về nhà họ Giang, cho nên vẫn vô cùng tò mò với phòng ngủ của Giang Tầm.

“Đang xem gì đó?” Ăn xong cơm chiều, lúc Giang Tầm vào phòng thì thấy Cố Vị đang ngồi trên giường lật xem một quyển album.

“Nhìn “Tầm cô đơn” của chúng ta trông như thế nào.” Cố Vị cười trộm, lật thêm một trang nữa, “Mẹ vừa đưa cho em.”

Cuốn album này ghi lại hành trình trưởng thành của Giang Tầm từ khi còn nhỏ đến giờ, Tổng Tịnh Khê vô cùng coi trọng chuyện này, năm nào cũng phải chụp lại Giang Tầm và Giang Ảnh.

Bản thân Cố Vị không có loại ảnh lưu lại như thế này, cho nên lúc xem của Giang Tầm cảm thấy rất thú vị.

“Tấm này…” Cố Vị dừng trên một bức ảnh, “Anh chụp ở đâu vậy? Nhìn quen quá.”

“Tấm nào?” Giang Tầm ngồi xuống bên cạnh Cố Vị, cầm lấy tấm ảnh, “Tấm này à…”

Trên ảnh chụp là khi Giang Tầm vừa mới hai mươi tuổi, ảnh chụp ở một quán ăn nhỏ, xung quanh là mấy đồng đội của anh.

“Khi đó TMW còn chưa nổi tiếng, đánh chưa ra thành tích gì, thực ra còn chưa có tên tuổi gì cả.” Giang Tầm giải thích, “Quán ăn này hình như là bên cạnh trường trung học số chín, mọi người hôm đó đều rất buồn, cho mới tìm một quán ăn để trút bầu tâm sự.”

“Cạnh trường trung học số chính?” Cố Vị nghe thấy tên trường quen thuộc, “Em.. nói không chừng đã từng gặp anh.”

Ba năm trước, Giang Tầm 21 tuổi, Cố Vị mười sáu tuổi.

Cố Vị mười sáu tuổi học được một học kỳ, đến cuối kỳ đồng thời nhận được phiếu điểm và đơn chẩn bệnh của bệnh viện.

Trầm cảm cường độ thấp cộng với chứng khó ngủ dần dần tạo thành ảnh hưởng đến cậu, bác sĩ kiến nghị cậu nên nằm viện một thời gian để tiến hành trị liệu, Cố Thải thì kiến nghị cậu nên tiến vào giới giải trí tìm nhiều người trò chuyện với cậu.

Mà Cố Vị khi ấy còn muốn học tiếp thi lên đại học.

Cậu mặc đồng phục của trường trung học số chín, ngồi ngây ngốc trong quán ăn nhìn chằm chằm phiếu điểm của mình, bàn bên cạnh có bốn người lớn hơn cậu vài tuổi.

“Được rồi.” Bàn bên cạnh có người nói, “Đừng ủ rũ nữa, nhìn xem cả đám chúng ta chẳng ai có tinh thần gì thế.”.”

Cố Vị ngẩng đầu, buồn bã ỉu xìu nhìn bàn bên cạnh.

“Em đẹp trai ơi.” Người vừa nói chuyện vẫy tay với vậu, “Lại đây chụp giúp bọn anh một tấm hình đi.”

Đối phương đưa điện thoại cho cậu, trên điện thoại treo một cái móc hình pikachu.

Đối phương so với cậu thoạt nhìn lớn hơn mấy tuổi, thế mà vẫn thích Pikachu.

Cậu theo bản năng đưa tay bóp bóp con pikachu kia một chút, cái móc khoá trang trí thế mà lại có thể phát ra tiếng pika pikachu.

Cậu nhìn con pikachu lủng lẳng trên điện thoại mà cười cười, tâm tình xuống dốc cả ngày hôm nay bỗng sáng lên một chút.

“Cười lên nhìn thật đẹp.” Đối phương nói, “Giúp bọn anh chụp một tấm đi em trai.”

Cố Vị chụp ảnh cho họ, sau một màn này, cả hai bên đều cảm thấy vui vẻ hơn.

“Em đẹp trai, em tên là gì?” Người kia hỏi.

“Em là Cố…” Cố Vị đang nói thì điện thoại trên bàn kêu lên, cậu cười gật đầu với đối phương, sau đó ra ngoài nhận điện thoại của Cố Thải.

Lúc quay lại thì bọn họ đã đi rồi, chỗ cậu ngồi có một ly trà sữa, chủ quán nói là người kia đưa cho cậu.

Trà sữa ở mấy quán ăn nhỏ vị nào cũng như nhau, bỏ quá nhiều đường nên ngọt đến phát ngấy, thế mà Cố Vị lại ngồi yên đó uống xong ly trà sữa, tâm tình trong lòng cũng không còn khó chịu như trước nữa.

Việc tiến đến tương lai sau này, có lẽ cũng không khó như cậu nghĩ.

“Hoá ra là em chụp.” Giang Tầm có chút ngoài ý muốn nhìn tấm ảnh trong tay.

“Em cũng không nghĩ tới.” Cố Vị cười, “Lúc ấy em chụp ảnh cho bọn anh, là chụp cho TMW tương lai.”

“Anh cũng không nghĩ tới.” Giang Tầm nói, “Lúc ấy em bé đẹp trai ấy chưa để lại tên, tương lai lại là idol lưu lượng đang nổi.”

Hoá ra, ở lúc bọn họ còn chưa thành người của công chúng, vẫn chỉ là một người bình thường, bọn họ cũng đã từng gặp được nhau.

Ở lúc chưa thành công, bọn họ cũng từng trao nhau chút ấm áp.

Hai người cũng chưa nghĩ từng đến, ngẫu nhiên mở lại ảnh cũ còn có thể phát hiện điều trùng hợp như vậy.

“Không phải trùng hợp.” Giang Tầm đóng album lại, ôm lấy người đối diện, “Chúng ta là trời sinh một đôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play