*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit & Beta: NiMiCố Vị lần này không khó để tiến vào giấc ngủ, Giang Tầm còn đang nói chuyện với cậu thì cậu đã nặng nề nhắm mắt ngủ mất rồi.
Không cần thuốc, cũng không tỉnh giấc giữa đêm, dường như thật lâu cậu không ngủ sâu đến thế. Trong mơ, cậu mơ thấy cảnh tượng buổi concert, từng bảng đèn led lập loè tạo thành biển ánh sáng, cậu cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ.
Sau đó trong mơ còn gặp Giang Tầm đến bắt nạt người ta.
Mặc kệ cậu kêu đau như thế nào, phản kháng ra sao, Giang Tầm vẫn như cũ không chịu buông tha, còn nói phải tính sổ gì đó, mãi đến khi cậu khóc đỏ cả mắt mới chịu dừng tay.
Cố Vị ngủ cũng không yên ổn, mơ mơ màng màng cảm thấy khó chịu, địa phương hôm qua bị khi dễ dường như vẫn còn cảm giác, cái loại cảm giác tê mỏi này càng lúc càng rõ ràng, cậu có chút hoang mang, lòng nghĩ không phải bảo đòi nợ xong rồi sao, sao lại bắt đầu đòi nữa rồi.
Cậu gian nan mở mắt, xong mới phát hiện đây không phải mơ.
Nắng sớm đã tràn qua cửa sổ, Giang Tầm ấn cậu trên giường, giữ lấy tay cậu không cho lộn xộn, tiếp tục làm chuyện tối qua.
Cố Vị: “…”
Quá đáng mà!
“Giang Tầm, em mệt…” Cậu còn mơ màng chưa tỉnh đã bị Giang Tầm lăn lộn khó chịu cả người, “Anh còn chưa đủ sao, giờ mới mấy giờ chứ.”
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?” Giang Tầm nói, “Tốt lắm, giờ thì thú vị hơn rồi.”
“Được rồi… Tính sổ xong rồi mà?” Cố Vị kháng nghị, “Em muốn ngủ.”
Hôm qua đến lần cuối cùng, cậu bị Giang Tầm làm cho phát khóc, Giang Tầm liền dỗ dành nói nốt lần này sẽ không bắt nạt cậu nữa.
Sao giờ lại tới nữa?
“Muốn nghe lý do sao?” Giang Tầm hỏi.
“Muốn.” Cố Vị không ngủ đủ giấc nên còn khó chịu lắm.
Giang Tầm đưa tay lau nước mắt cho cậu: “Em có từng nghe qua một câu như này?”
“Câu gì?”
“Lời nói của đàn ông ở trên giường thì không thể tin.”
Cố Vị: “…”
“Còn nữa.” Giang Tầm tạm thời dừng lại để cho Cố Vị bình tĩnh, “Chúc mừng em, Tiểu Vị Lai, chúng ta lại có nợ mới cần phải tính.”
“Lúc em ngủ đạp phải anh à?” Cố Vị cảnh giác.
“Không phải.”
“Em… hôm qua cắn anh làm anh bị thương?” Cố Vị nhớ hôm qua mình còn nếm được vị máu, chẳng qua lúc đó không rảnh để ý.
“Cắn à, đúng, thế thì lại thêm một tội.” Giang Tầm dán một tiếng băng cá nhân Pikachu lên ngón tay “Tính gộp vào.”
“Còn nữa sao? Em không thể nghĩ được chuyện gì khác.” Cố Vị từ bỏ.
“Còn nhớ vấn đề hôm qua anh hỏi em không?” Giang Tầm nhắc nhở.
“Thích anh.” Cố Vị nói.
“Còn gì nữa?” Giang Tầm thúc giục.
Cố Vị: “…” Cậu nhớ rồi, trước khi cậu ngủ hình như Giang Tầm có hỏi cậu vừa lòng không.
“Nói đi.” Giang Tầm dùng hành động thúc giục một chút.
“…Vừa lòng.”
“Thật hay giả?” Giang Tầm cười.
“Thật mà.” Cố Vị ủy khuất, “Em cũng không thể nói không hài lòng mà.”
Không dám nói ấy.
“Biết rồi.” Giang Tầm tốt tính nói, “Vậy theo như Tiểu Vị Lai nói, giờ anh tính sổ trong một lần, sau đó thì tuỳ ý em.”
Cố Vị thật sự không rõ Giang Tầm tính sổ còn bảo cậu tuỳ ý cái gì, Giang Tầm che miệng cậu, cậu muốn cắn người, nhưng nghĩ đến vết thương trên tay Giang Tầm thì lại thôi.
Mãi đến khi Giang Tầm cảm thấy vừa lòng thì Cố Vị cũng không còn chút sức lực nào, cho nên chỉ cần Giang Tầm chạm vào cậu một chút thôi cậu đã run lên rồi.
Giang Tầm ngồi dậy, để cho cậu dựa vào người mình, sau đó mới lấy điện thoại mở nhật ký cuộc gọi ra, nói cho cậu lý do tại sao phải tính sổ.
“Từ hôn?” Cố Vị kinh ngạc, “Em muốn từ hôn khi nào.”
“Không phải em nói sao?” Giang Tầm không tin.
“Là em…” Cố Vị cuối cùng cũng nghĩ ra, “Chính là… lúc em nói muốn từ hôn là năm tháng trước.”
Năm tháng trước cậu còn cảm thấy cuộc hôn nhân này không có chút tin cậy, cũng cảm thấy người như cậu không xứng đáng có được tình yêu, cho nên cậu mới gọi điện cho Cố Thải, yêu cầu từ hôn.
Lúc trước cậu còn cảm thấy kỳ quái, tại sao chuyện từ hôn bên phía Giang Tầm mãi vẫn không biết, về sau hai người tiếp xúc nhiều hơn thì cậu cũng ném vụ từ hôn này lên chín tầng mây rồi.
Giờ từ hôn cũng quá trễ rồi đi?!
Cố Vị mềm mại dựa vào Giang Tầm, ý thức dần rõ ràng, cậu giờ mới nghĩ đến…
Cố Thải viết kịch bản = mất liên lạc = ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho nên chuyện từ hôn bị lùi lại năm tháng cũng không có gì kỳ lạ, chẳng qua là lựa thời gian cũng đúng quá đi.
Cha cậu đúng là biết chọn thời gian mà hố con mình mà…
Cố tình đúng vào lúc hau người vừa làm xong chuyện kia, lý do từ hôn vẫn là vì cậu không hài lòng, Giang Tầm giận cũng phải thôi….
“Em… sai rồi.” Cố Vị xin lỗi.
“Em không cần xin lỗi.” Giang Tầm nói, “Nếu em không hài lòng em có thể nói với anh, Tiểu Vị Vị khóc làm anh quá đau lòng, lúc đó anh còn nghĩ em không muốn.”
“Lúc đó em…” Cố Vị cãi lại.
“Anh hiểu, là em không hài lòng.” Giang Tầm kết luận.
“Anh rõ ràng biết ý em không phải thế mà!” Cố Vị cảm thấy mình phải tranh thủ cãi lại mới được.
“Em cứ nghĩ kỹ đi rồi nói, anh còn đang giận đấy…” Giang Tầm nói, “Cho dù thế nào thì chúng ta cũng đã đính hôn rồi, công khai rồi, còn làm chuyện kia nữa, em nghĩ lại đi, giờ em muốn từ hôn thì có phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng không?”
Cố Vị: “… Hình như là… có?”
Rõ ràng cậu cảm thấy có gì không đúng lắm, nhưng Giang Tầm nói có vẻ cũng không sai?
Giang Tầm giận rồi thì phải làm sao giờ, Cố Vị nhớ, đêm qua hình như Giang Tầm vẫn luôn dỗ cậu, tuy anh toàn ra mấy chuyện cậu không chịu nổi.
Cố Vị cảm thấy cậu cũng nên nói mấy lời dễ nghe dỗ Giang Tầm.
“Anh ơi.” Giọng Cố Vị mềm mại, còn có chút giọng mũi.
“Sao?” Trên mặt Giang Tầm có chút ý cười.
“Hiện tại em là fans CP của hai chúng ta.” Cố Vị còn nhớ Giang Tầm rất để ý chuyện này, “‘ Nại Nhân Tầm Vị ’ là thật đó.”
Giang Tầm giơ tay nhéo nhéo mặt Cố Vị.
“Muộn rồi.” Giang Tầm nói.
“Vì sao?” Cố Vị khó hiểu, nghe Giang Tầm nói vậy liền cảm thấy bối rối.
“Giờ anh là fan only của em.” Giang Tầm tuyên bố.
Cố Vị: “…”
Đừng tự làm mình khó xử thế chứ?!
“Thế em phải làm gì bây giờ…” Cố Vị không biết làm sao.
“Em tự nghĩ đi, nếu hôm nay không nghĩ ra thì đừng rời giường.” Giang Tầm nói không có cảm xúc.
Cố Vị nghĩ anh giận thật rồi…
“Em thích anh?” Cố Vị thử nói.
“Biết, anh cũng thích em.” Giang Tầm nói cho có lệ.
“Em yêu anh?” Cố Vị lại nói, cậu từng không hiểu tình yêu là gì, giờ phát hiện, từ yêu này nói ra cũng không phải quá khó.
“Anh cũng yêu em, Tiểu Vị Lai.” Giang Tầm nói, “Nhưng chuyện này không liên quan đến việc anh giận, đúng hay không.”
Cố Vị không có biện pháp, khẽ cắn môi, rối rắm năm phút mới gian nan ra quyết định: “Nếu không… anh, làm thêm một lần nữa?”
Lúc cậu nói câu này thì trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Giang Tầm bắt nạt cậu, nghĩ thế thôi mà mắt lại đỏ lên.
Ở trong mắt Giang Tầm, Cố Vị đáng thương bị bắt nạt bọc kín chăn, đầu gối lên đùi anh, vừa run run vừa ngoan ngoãn bắt lấy góc áo anh mong anh đừng giận nữa.
“Lần sau thì tính đi.” Em bé nhà mình quá ngoan quá đáng yêu, Giang Tầm cuối cùng vẫn không đành lòng ra tay, “Ngủ đi, về sau giáo huấn em dần dần.”
Cố Vị được tha thứ, cuốn cuốn chăn, nhắm mắt cái liền ngủ luôn.
*
9 giờ sáng hôm sau, cư dân mạng còn đang thảo luận về concert, bốn chữ chủ đề concert “Trời quang mây tạnh” vẫn treo trên hot search không có dấu hiệu hạ nhiệt.
Độ thảo luận và nhân khí của Cố Vị cũng thẳng tắp đi lên.
Cảnh Cố Vị hôn nhẫn trong concert khiến cho rất nhiều người chú ý, có người tìm lại livestream hôm trước của Giang Tầm, phát hiện trên tay Giang Tầm đeo chiếc nhẫn giống hệt.
Vào lúc này, có người phát hiện Giang Tầm đăng một Weibo mới.
@TMW-Xun: Siêu cấp vui vẻ.jpg.
Năm phút sau, Giang Ảnh chia sẻ.
@ Giang Ảnh KANI: OK.jpg. //@TMW-Xun: Siêu cấp vui vẻ.jpg.
Vô số cư dân đều đã sáng tỏ.
[@ Giang Tầm, không được bắt nạt idol nhà tui đó. ]
[ Má ơi cái này meme thật đúng là sinh động, cách màn hình cũng cảm giác được Giang Tầm khoe cơm chó ]
[ Chờ Vị Vị đi trên đường hoa, chúc phúc hai người. ]
[ Khi nào lãnh giấy chứng nhận đây, rất gấp, online chờ. ]
[ Cuối cùng cũng công khai, CP tui đu cũng thành thật rồi, quả thật là lên thuyền không sợ chìm! Mỗi ngày đều là tết.]
[ Ha ha ha, khu bình luận đều là nhà ngoại nhỉ. ]
[ Vị Vị! Giang Tầm nếu bắt nạt em, Nhím nhỏ sẽ xử lý anh ấy ha ha ha ha. ]
[@ Giang Tầm, nhớ mang Vị Vị về nhé, còn có những buổi lưu diễn đang chờ em ấy đấy.]
Tin tức một truyền mười mười truyền trăm, đến giữa trưa lúc Cố Vị tỉnh lại thì thấy quần chúng ăn dưa đã thảo luận xong cả địa điểm nghỉ tuần trăng mật cho họ rồi, đúng là vô cùng có tâm.
“Ăn cháo đi.” Giang Tầm đem cháo đặt lên trên bàn, ngồi trên giường sờ trán Cố Vị, cảm thấy hơi nóng, “Hình như sốt rồi, đều tại anh.”
“Không trách anh.” Cố Vị nhẹ nhàng lắc đầu, “Hôm qua em tắm lâu quá, có thể là bị cảm lạnh.”
Giang Tầm biết do mình cả, cho nên trong hai ngày tiếp theo chăm sóc người tốt vô cùng, cũng không đụng vào Cố Vị thêm lần nào nữa.
Nhưng thật ra trong lòng Cố Vị còn suy nghĩ vụ fan only kia.
“Ngày mai… kỳ nghỉ kết thúc rồi.” Cố Vị làm bộ như lơ đãng hỏi, “Anh còn muốn làm fan only của em sao?”
“Tiểu Vị Lai.” Giang Tầm nói, “Em muốn mai không đi diễn được sao?”
Cố Vị lộn trên giường một vòng, chui vào trong chăn bất động.
Cố Vị ở trong chăn lướt weibo một lát, phát hiện chỉ sau một đêm mà lượng fans CP đã tăng vượt bậc, sắp bạo luôn rồi.
“Xem gì thế?” Giang Tầm xốc chăn lên, lấy điện thoại từ trong tay Cố Vị nhìn lướt qua màn hình, “Không xem nữa, em muốn thử không?”
Cố Vị: “… Không được.”
Bài nhảy do chính mình biên đạo, khó thế nào bản thân cậu hiểu nhất, đêm nay thử một lần thì mai nhảy thế nào đây?
*
Buổi biểu diễn thứ hai của T.ATW được ấn định ở thành phố B, Giang Tầm đưa Cố Vị đến sân bay, vừa xuống xe đã gặp không ít phóng viên.
“Xin hỏi hai người thực sự đã đính hôn sao?”
“Khi nào thì bắt đầu bàn chuyện cưới hỏi?”
“Bây giờ có tính lấy giấy đăng ký kết hôn không? Về sau có tính toán gì không?”
“Tình cảm của hai người đã phát triển đến đâu rồi?”
“Phát triển đến đâu à?” Giang Tầm lặp lại câu hỏi vừa nghe được, kéo Cố Vị đến bên cạnh mình, “Tôi nói rồi, như mọi người nhìn thấy.”
“Chúng tôi nhìn thấy chính là…” Phóng viên nói chưa nói xong đã thấy Giang Tầm kéo Cố Vị qua, cách một lớp khẩu trang hôn lên môi cậu.
“Chính là như vậy.” Giang Tầm nói.
“Em đi nha.” Cố Vị nhẹ giọng nói.
“Đi thôi.” Giang Tầm đẩy nhẹ eo Cố Vị, đem người đẩy lên phía trước, “Trở về lại cùng em chậm rãi tính sổ.”
Nhím nhỏ phía trước hô lên một trận, Cố Vị quay đầu lại nhìn Giang Tầm chớp chớp mắt, phóng viên ký giả xung quanh không ngừng bấm máy chụp.
Đây thật đúng là một ngày trời quang mây tạnh.
Phía trước là fans hâm mộ luôn ủng hộ cậu, phía sau là người yêu cậu, cho nên cậu có thể mạnh mẽ không chút do dự đối diện với vô số camera, với vô số hướng đi mới trong tương lai.
Bởi vì, tương lai thì luôn đáng mong chờ đúng không nào?
—— Hoàn chính văn ——