Trên weibo, mọi người đều đang ăn dưa, nhóm fan của Thẩm Hướng Hằng, cả ngày đều bận việc.
Bận việc gì?
Bận việc diss Giản Hoài, thuận tiện còn đem vốn liếng của Giản Hoài đào ra.
Ví dụ như: cái gì mới ra mắt nửa năm, cái gì tác phẩm nổi tiếng cũng không có, lại ví dụ như: xuất thân chính quy, kết quả kỹ thuật diễn bình thường, ví dụ như: ảnh chụp khi còn trẻ thoạt nhìn rất quê, bây giờ nhất định là do đã phẫu thuật đủ loại...
"Giản Hoài thực là muốn nổi đến phát điên rồi."
"Mặt làm sao mà lớn quá vậy, ca ca chúng ta không mời!"
"Người như thế sớm cút ra khỏi làng giải trí có phải không?"
Đề tài trên weibo liên tục được kéo lên, tên Giản Hoài và Thẩm Hướng Hằng buộc chặt cùng một chỗ lần đầu tiên đáp trên hotsearch, chỉ lên không xuống, từng đợt từng đợt một.
Ngay khi cảm xúc của mọi người còn chưa tăng cao---
Vừa qua 12 giờ trưa vài phút, đúng vào thời gian nghỉ trưa là thời điểm đông người nhất, nhân vật ở giữa đề tài đang gây bão Thẩm Hướng Hằng cập nhật weibo một video tuyên truyền đồ uống của Bách Khoa, hơn nữa còn đặc biệt tag Giản Hoài: [Vị cam rất tuyệt, vị gừng của tôi có ổn không?]
Weibo vừa cập nhật, trên mặt hồ đang yên ả bỗng sấm sét nổ vang.
Nhóm fan điên cuồng diss người ta, bây giờ quay đầu lại, ca ca nhà mình căn bản lại không ghi thù, nhìn giọng điệu này, người ta dường như rất tốt đi?
Chỉ là, quan hệ như này là rất tốt sao, nhìn ngữ khí này, cũng có thể hiểu là đang mỉa mai nhỉ?
Đừng nói là cư dân mạng trên weibo không hiểu nổi, chính Giản Hoài bên này kỳ thật cũng có chút giật mình, ba người vây quanh ở trên bàn, nhìn một câu đơn giản như này, nhìn đến tận vài phút.
"Cái này." Trợ lý nhỏ lên tiếng đầu tiên: "Em cảm thấy anh Thẩm hẳn là không phải đang mỉa mai đâu?"
"So với cái này, Giản Hoài, chị muốn cậu giải thích một chút vì sao cậu đi đổi nước cho cậu ta." Tiêu Nhân Chân ngồi lại trên ghế, đôi chân trắng thon dài bắt chéo, khoanh tay, một bộ dạng như thẩm phán: "Chính cậu nói là hiểu nhầm, nhưng hành vi của cậu thấy thế nào cũng đều là cố ý."
Trợ lý nhỏ cũng tò mò nhìn Giản Hoài.
Giản Hoài buông điện thoại xuống, cũng biết nên nói, giải thích: "Em trước kia lúc còn học trung học, là bạn học với Thẩm ảnh đế..."
Lời ít ý nhiều mà giải thích nguyên nhân của nước gừng, Giản Hoài tránh đi đoạn tình cảm trước đây của cậu và Thẩm Hướng Hằng, dù sao hiện tại nói ra đối với cậu cũng không có điều gì tốt.
Tiêu Nhân Chân như suy tư nhìn cậu: "Cho nên kỳ thật là cậu có ý tốt?"
Giản Hoài có chút xấu hổ, nhưng chỉ có thể gật đầu: "Đúng vậy, em vừa mới nói, đó chỉ là hiểu lầm, em thực sự không chuẩn bị cọ nhiệt của anh ấy."
Trợ lý nhỏ lại đánh thẳng trọng điểm: "Nếu anh từng là bạn học, hơn nữa anh có thể biết anh ấy ghét nước gừng, điều đó nói lên hai người đã từng có quan hệ không tồi nhỉ, vì sao ngày đó lúc chúng ta ở trên hành lang, anh lại phải tránh anh ấy?"
"..."
Tiêu Nhân Chân nâng mí mắt lên nhìn Giản Hoài.
Giản Hoài hiểu rõ cái gì gọi là như ngồi trên đống lửa, cậu cười: "Bởi vì đều là bạn học, anh ấy tốt hơn anh, anh có chút xấu hổ."
"Vớ vẩn." Tiêu Nhân Chân cười nhạt, cô ngồi thẳng người, vô cùng coi trọng: "Giản Hoài, cậu phải nhớ kỹ cho chị, trong giới giải trí tài nguyên cao hơn tất cả, có thể leo lên tất cả các quan hệ cậu đều phải dùng toàn lực nắm lấy, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng không thể buông bỏ."
"Có lẽ, cậu cảm thấy chuyện hôm nay với cậu mà nói, đều không phải là chuyện mà cậu nguyện ý." Đầu ngón tay được sửa sang tỉ mỉ của Tiêu Nhân Chân gõ trên mặt bàn: "Nhưng cậu lại không biết, một cơ hội như vậy có biết bao người đang mong ước."
Trợ lý nhỏ cũng tràn đầy đồng cảm: "Anh Hoài, em cũng thấy vậy."
Trong lòng Giản Hoài thở dài, cậu làm sao không biết chứ, chỉ là cậu cùng Thẩm Hướng Hằng, thật sự không phải dăm ba câu là có thể nói hết được.
Tiêu Nhân Chân cũng không rảnh dông dài với cậu: "Tóm lại, thoạt nhìn Thẩm ảnh đế như vậy mà còn có chút tình cảm với cậu, ít nhất anh ta chịu trực tiếp đáp lại, phải biết rằng, tình huống như vậy, cho dù anh ta không nói, cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta, nồi cũng đều do cậu đội."
Giản Hoài nặng nề gật đầu.
Tiêu Nhân Chân mỉm cười, đem điện thoại đổi thành weibo của Giản Hoài, đưa cho cậu: "Nếu Thẩm ảnh đế chủ động đưa tới cửa, nhiệt độ không cọ cũng phải cọ, trả lời anh ta đi, lại cọ lần nữa."
Giản Hoài chần chừ tiếp nhận, có chút không thể tin nhìn Tiêu Nhân Chân.
Tiêu Nhân Chân xua tay: "Chị cũng không phải người tuyệt tình như vậy, cậu đã muốn giữ lại một phần thể diện với bạn học, cơ hội trả lời này cho cậu."
Giản Hoài cầm di động, chân thành nói: "Chị Chân, cảm ơn chị."
"..."
"Cậu đừng nghĩ rằng anh ta sẽ cảm ơn cậu!"
Trong phòng hội nghị, người đại diện của Thẩm Hướng Hằng, Mẫn Tịnh tức giận đi qua đi lại, người phụ nữ vóc dáng nhỏ xinh, đeo một đôi giày thể thao màu trắng, mặc đồ thể thao, giống như một nữ sinh.
Mẫn Tịnh tức giận: "Đoàn đội của Giản Hoài chưa từng thấy qua nhiệt độ phải không, theo từ tối hôm qua đến giờ, mua bao nhiêu hotsearch vậy?"
"Nhiều bao nhiêu?" Thẩm Hướng Hằng lười biếng ngồi trên ghế, đôi chân thon dài gác lên bàn, khoé miệng mang ý cười nhìn về phía trợ lý: "Cô có đếm không?"
Đầu Trà Trà thiếu chút quay cuồng.
Mẫn Tịnh liếc mắt một cái: "Cậu còn cười được à, bị ngươi ta chơi cho còn vui vẻ như vậy."
Thẩm Hướng Hằng cầm di động trong tay, tuỳ ý trượt hai cái, thanh âm trầm xuống: "Được rồi, cũng không tệ lắm, việc này tôi cũng có trách nhiệm."
Mẫn Tịnh nói: "Cậu có trách nhiệm gì, không phải Giản Hoài cọ cậu hay sao?"
"Là chính tôi không nhìn rõ người, lấy đồ uống của cậu ta, liên quan gì đến cậu ta?" Thẩm Hướng Hằng nâng mí mắt, giọng điệu không tốt: "Sao chị không nói tôi cọ cậu ta đi?"
Lời này nếu nói ra toàn giới giải trí đều có thể chê cười.
Bây giờ Thẩm Hướng Hằng còn cần cọ nhiệt độ của ai?
Mẫn Tịnh thiếu chút nữa bị anh làm cho tức chết, vừa muốn nói cái gì đó, trợ lý Trà Trà ở phía sau đúng lúc nói: "Này, Giản Hoài trả lời weibo rồi."
Mọi người đều mở điện thoại trong tay của mình, nhấn mở weibo, quả nhiên nhìn thấy ở trang đầu câu trả lời của Giản Hoài: [Vị gừng cũng uống được lắm, nhận được chai nước Bách Khoa này của tiền bối như được tiếp thêm sự ấm áp, nhất định sẽ đem nó truyền lại.]
Trà Trà nhìn màn hình di động, không khỏi cảm khái: "Giản Hoài cũng thật biết cách nói, chẳng những thay anh Thẩm giảm bớt việc đổi đồ uống ở buổi họp báo Bách Khoa, sẽ tiềm ẩn mối nguy làm cho mọi người nghĩ đến vị gừng khó uống, còn trực tiếp đem vấn đề này quay lại việc tuyên truyền sản phẩm, cuối cùng là trực tiếp giải quyết việc cố ý cọ nhiệt, một mũi tên trúng ba con chim, thật kì diệu."
Thẩm Hướng Hằng nhìn một hồi, cười nhạo thành tiếng: "Rất cơ trí."
Mẫn Tịnh: ???
Cô vớ lấy điện thoại, âm dương quái khí: "Cuối cùng được lợi không phải là cậu ta, tại sao cố tình không mặc âu phục, danh sách trình tự lên sân khấu ban đầu vốn không phải cậu ta, làm sao đột nhiên lại lên sân khấu ngay sau cậu, trợ lý đều ở bên cạnh, cậu tại sao lại không cầm đồ uống của trợ lý? Giản Hoài vì chúng ta quả thực đúng là hao tổn tâm huyết, tâm cơ như vậy trong cái vòng luẩn quẩn này sớm muộn cũng sẽ hot thôi."
Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Chị thôi đi."
Mẫn Tịnh tức giận cười, giọng điệu cũng trùng xuống: "Cậu rốt cuộc ở phe ai, Giản Hoài là người trong lòng cậu sao, nói hai câu cũng không được à?"
Trong văn phòng lập tức yên tĩnh lại.
Trợ lý nhỏ cảm thấy khí áp dần hạ xuống, giống như là đột nhiên dẫm lên một bãi mìn, trong không khí bắt đầu chậm rãi tràn ngập một luồng khí thù địch.
"Bốp!"
Di động trong tay Thẩm Hướng Hằng bị ném lên bàn, anh chậm rãi ngồi thẳng người: "Liên hệ bộ phận xã hội đem những tài khoản weibo nói năng lung tung loại bỏ hết đi, nhìn thấy phiền."
Anh vừa nói xong, không khí trong phòng cũng tốt hơn.
Mẫn Tịnh mím môi, rốt cuộc cũng không tiếp tục chọc giận vị tổ tông này nữa: "Được, chốc nữa tôi đi sắp xếp."
"Ừ." Thẩm Hướng Hằng đứng lên đi ra ngoài.
Trợ lý nhỏ đằng sau vội vàng cầm di động trên bàn lên đi theo sau, sợ không chú ý một chút cả người cũng không thấy đâu.
Mẫn Tịnh hỏi: "Đi đâu thế?"
"Buổi chiều bên Quách Uy thử vai, tôi đi qua xem." Thẩm Hướng Hằng đẩy cánh cửa thuỷ tinh, lười biếng xoa xoa giữa mày: "Lão già kia hôm hay kiểm tra lại diễn viên, tôi cũng phải đi."
Sắc mặt Mẫn Tịnh đỡ hơn: "Phỏng vấn người toàn vào buổi tối không phải muốn ra ngoài chơi bời chứ? Cậu đừng quên sáng mai còn có chuyến bay."
"Chơi bời?" Thẩm Hướng Hằng cười nhạo một tiếng: "Lời này là nói, tôi là người như vậy?"
Mẫn Tịnh bĩu môi.
Thẩm Hướng Hằng đẩy cửa ra, xua tay: "Được rồi, tôi hiểu rồi."
Mùa hè của thành phố A luôn quá oi nóng, mùa đông lại quá rét buốt, ánh mặt trời thiêu đốt khắp nơi, vạn vật đều phảng phất muốn hoà tan trong đó, thời tiết khô nóng như vậy, lòng người càng khô nóng hơn.
Giản Hoài ngồi trong đại sảnh chờ đến lượt thử vai, làm thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Trợ lý nhỏ ló qua: "Anh Hoài, hôm qua không phải anh nói, thi vòng hai anh có cơ hội sao, hôm nay chúng ta không đến nhầm đấy chứ?"
"Không có." Giản Hoài hết lần này đến lần khác xác định điện thoại trong tay: "Trợ lý đạo diễn Quách nói ngày hôm qua gặp tôi, kết quả tạo thành một loạt băn khoăn ngoài ý muốn, cho tôi cơ hội một lần thi vòng hai."
Trợ lý nhỏ có chút đăm chiêu gật đầu: "Xem ra đạo diễn Quách cũng là một người trọng tình cảm."
"..."
Có lẽ căn bản không phải bởi chuyện này, mà là đạo diễn Quách thấy được chuyện trên weibo còn có trang phục của bản thân bị bêu rếu, cảm thấy ít nhiều phải có trách nhiệm của mình, lúc này mới đến bồi thường thôi.
Hai người đang nói, bên kia bỗng nhiên truyền đến một ít xao đông, người thạo tin đã tán gẫu, vô cùng kích động:
"Có nghe nói không, anh Thẩm đến đây."
"Biết chứ, anh ấy đảm trách việc phỏng vấn."
"Trời ạ, tôi thực kích động, cho dù không được chọn, có thể cùng anh Thẩm nói đôi câu cũng đủ với tôi rồi."
Một đám ngươi kích động tại chỗ, Giản Hoài ngồi bên cạnh lại cứng ngắc giống như cục đá, ngón tay cầm kịch bản không tự giác siết chặt lại.
Trợ lý nhỏ cũng xấu hổ thay cậu: "Sức nóng trên weibo còn chưa qua, đã gặp rồi, không phải em nói, em trước kia cảm thấy tỷ lệ gặp Thẩm ảnh đế cũng giống như trúng xổ số, từ lúc theo anh, kinh hỉ như này nói đến là đến, trốn cũng không được, các anh không phải là bạn học cũ sao, chốc nữa gặp mặt nhất định sẽ rất náo nhiệt."
Giản Hoài: "..."
Náo nhiệt đều là bọn họ, tôi chỉ muốn bỏ trốn thôi.