Trái tim Giản Hoài lập tức dâng lên tận cổ họng.
Thẩm Hướng Hằng nghiêng mặt đi, ánh mắt sắc bén. Thân hình người đàn ông cao lớn ở giữa mọi người như hạc giữa bầy gà, khuôn mặt anh tuấn thâm thuý mà mê người. Giờ phút này nghiêng đầu, nhìn thấy người thanh niên trong góc phòng, nguy hiểm nheo mắt lại.
Mũi chân cậu trật một chút.
Giản Hoài cảm giác được tầm mắt dừng lại trên người mình, da đầu run lên, đó là loại cảm giác vô lực của con cừu non lạc đường bị người săn bắt gắt gao khoá chặt mục tiêu, giữa mùa hè cậu dường như không hiểu tại sao lại toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Phía trước hội trường có vài nhân viên công tác đi tới, khua tay: "Anh Thẩm, ở bên này!"
Thẩm Hướng Hằng nhìn rồi đi qua.
Trà Trà mang túi đi theo phía sau nhẹ giọng: "Anh, phải đi trước rồi."
"Ừ." Thẩm Hướng Hằng thong thả lên tiếng, ánh mắt lại liếc về phía góc phòng, thanh niên đội mũ đã không còn ở đó nữa.
Trà Trà có chút nghi hoặc, muốn hỏi làm sao vậy.
Thẩm Hướng Hằng lại cất bước: "Đi thôi."
Anh buông một câu, toàn bộ đoàn đội đều đi theo. Không khí trong hành lang cũng theo Thẩm ảnh đế rời đi mà dãn ra.
Trong phòng thay đồ, Giản Hoài chạy trối chết tựa vào tường thở dốc.
Trợ lý nhỏ bị cậu kéo vào, cậu ta tò mò: "Anh Hoài, anh chạy làm gì, anh Thẩm khó thế nào cũng có thể ăn chúng ta sao?"
Anh ta đương nhiên sẽ không ăn cậu, nhưng mà có ăn tôi hay không thì còn chưa chắc.
Giản Hoài lấy mũ xuống, bởi vì ra mồ hôi, miệng vết thương có chút đau. Cậu giải thích: "Tôi là nghĩ, thừa dịp anh Thẩm ở ngoài, tất cả mọi người đều bận nhìn anh ấy, nơi này không phải còn trống sao, chúng ta vừa lúc có thể đi vào thay quần áo."
Trợ lý nhỏ như đột nhiên ngộ ra, giơ ngón tay cái lên: "Trâu bò, vẫn là anh lợi hại."
Bởi vì đều ra ngoài nhìn Thẩm ảnh đế, người trong phòng thực sự vơi đi một nửa.
Giản Hoài dẫn trợ lý nhỏ tìm một gian trống, dẫn đầu đi vào: "Chúng ta đổi thôi."
Trợ lý nhỏ nói: "Được ạ."
Chiều cao hai người không khác biệt lắm, bất đồng chỉ có trọng lượng cơ thể. Giản Hoài gầy hơn một chút, nhưng không yếu ớt, mà càng cân xứng. Trợ lý nhỏ còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Giản Hoài là vào mùa đông.
Bên cạnh hành lang công ty, Giản Hoài mặc một chiếc áo lông dài màu trắng, quần dài màu đen, đôi giày Martin màu xám, nửa cong eo dựa vào lan can.
Lúc ấy trong tay cậu ta bưng một ly đồ uống nóng, nghe thấy tiếng bước chân liền liếc mắt qua đây.
Bốn mắt nhìn nhau, Giản Hoài nhẹ nhàng nở một nụ cười với cậu ta trên khuôn mặt thanh tú lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt cong cong ôn hoà, như một đoá mai trắng khe khẽ run rẩy cánh hoa giữa đêm đông, đẹp đẽ mà không yếu đuối.
Nhớ lại điều này, trợ lý nhỏ nói: "Anh Hoài, lần này chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội, không thể làm cho chị Chân lại thất vọng nữa."
"Ừ, anh biết rồi." Giản Hoài đem áo khoác âu phục đưa cho cậu ta: "Anh sẽ biểu hiện thật tốt."
Trợ lý nhỏ vừa thay quần áo, vừa nói: "Chị Chân còn muốn để anh tiếp xúc nhiều với Thẩm ảnh đế, nhưng em làm sao lại cảm thấy vừa rồi anh giống như có chút sợ anh ta?"
Động tác của Giản Hoài đột nhiên dừng lại, nhìn qua một lát, nói: "Anh... có chút khẩn trương."
"Điều này cũng không khó hiểu." Trợ lý nhỏ thở dài: "Anh đừng nói chứ, Thẩm ảnh đế vừa mới hạ mắt xuống, cái khí tràng kia, làm chân em đều nhũn cả. Thật may là em không có làm chuyện gì trái lương tâm với anh ta, nếu không nói không chừng còn phải lo lắng một chút có muốn làm người một lần nữa hay không?"
Khoảng trống bên cạnh bỗng nhiên không có âm thanh.
Việc trái lương tâm là một từ như cây kim đâm mạnh vào ngực Giản Hoài, cậu đau đến không thể động đậy.
Bên cạnh lại truyền đến thanh âm của trợ lý nhỏ: "Anh Hoài?"
"Ừ?" Giản Hoài giật mình, hoàn hồn: "Làm sao vậy?"
Quần áo được nhét qua, Giản Hoài vội vàng nhận lấy. Trợ lý nhỏ than thở: "Không có gì, chúng ta nhanh lên phải mất một lúc rồi."
Giản Hoài lên tiếng: "Được."
Quần áo đổi xong. Trợ lý nhỏ mặc âu phục, còn Giản Hoài mặc một chiếc áo thun màu trắng, áo khoác màu xanh lục rộng thùng thình như đồ lao động, quần jean rách, giày thể thao màu trắng.
Thời thượng đơn giản, ngược lại phối hợp với mũ màu đen, quả thực rất ngầu.
Trợ lý nhỏ mặt mày hớn hở: "Rất tốt, tuyệt đối không có ai chú ý đến vết thương trên trán của anh."
Giản Hoài bất đắc dĩ nói: "Mong là như vậy."
Di động trong túi vang lên, hẳn là Tiêu Nhân Chân đang sốt ruột chờ bên ngoài thúc giục, Giản Hoài nhận điện thoại sau đó dẫn trợ lý nhỏ vội vàng đi qua.
Bách Khoa là doanh nghiệp trong top 500 thế giới, họp báo quả nhiên phô trương không hề giống bình thường. Bên trong bố trí rất rộng, khách quý đi qua đi lại trang phục đều vô cùng lộng lẫy.
Tiêu Nhân Chân nhìn thấy cậu, vô cùng vui vẻ: "Chị vừa mới đi tìm hiểu trình tự một chút, lấy được một tin tức tốt nghìn năm khó gặp!"
Giản Hoài rất ít khi thấy cô lộ rõ vui mừng trên mặt như vậy, hỏi: "Là cái gì thế?"
"Chúng ta vừa đúng lúc, phát hiện ra nghệ sĩ lên sân khấu sau Thẩm ảnh đế đột ngột có việc không thể đến được, chúng ta vốn là xếp sau, nhưng giờ có thể trực tiếp nhận vị trí ngay sau Thẩm ảnh đế!" Tiêu Nhân Chân thật sự phấn chấn: "Vị trí lên sân khấu này, tuyệt đối không thể thiếu sự chú ý cùng nhiệt độ, độ nhận diện với công chúng cũng đều có thể mượn bậc thang này tiến tới."
Giản Hoài da đầu căng thẳng: "Ngay sau... Thẩm Hướng Hằng?"
Sao lại thế này, vì sao cậu càng không muốn xuất hiện trước mặt Thẩm Hướng Hằng, thế nhưng mọi chuyện lại cố tình không theo ý của cậu, vốn tưởng có thể chậm một chút đối mặt, nhưng ông trời lại trêu chọc cậu.
Tiêu Nhân Chân nhìn sắc mắt này của cậu, nhíu mày: "Sao vậy, cậu không vui sao?"
"Không." Giản Hoài nào dám biểu hiện ra ngoài: "Em là vui quá, cho nên trong lúc nhất thời không biết nên biểu đạt thế nào."
Tiêu Nhân Chân lúc này mới hài lòng, cười cười nhìn quanh nghệ sĩ nhỏ nhà mình: "Đi thôi, trước tiên cậu đi xem một chút người khác lên sân khấu nói như thế nào, làm quen một chút, không cần luống cuống."
Giản Hoài cười khẽ nói: "Chị Chân chị yên tâm, em cho dù có khẩn trương, cũng nhất định sẽ không nói ra đâu."
"Vậy là tốt nhất." Tiêu Nhân Chân dặn dò cậu nhóm truyền thông dưới sân khấu: "Cứ coi như bọn họ không tồn tại, tất cả đều là giả, cậu nên làm gì thì làm nấy."
Giản Hoài nhận ý tốt của cô: "Em biết rồi."
Nhân viên công tác của nhãn hiệu lại dẫn cậu đi theo trình tự. Sản phẩm chủ yếu của bọn họ là đồ uống, cho nên mỗi vị khách quý khi lên sân khấu đều phải uống một chút đồ uống, sau khi uống xong phát biểu cảm giác, ngoài ra còn gửi lời chúc mừng.
Trợ lý nhỏ đưa đồ uống cho Giản Hoài: "Này, là vị cam."
Giản Hoài nhận lấy, cậu nhìn thoáng qua bao bì, bên dưới còn có đủ loại vị, trong đó thế mà còn có vị gừng tươi. Cậu biến sắc, nhìn xung quanh, như là đang kiếm tìm ai đó.
Trợ lý nhỏ nghi hoặc: "Anh nhìn đi đâu vậy?'
"Không phải nói Thẩm Hướng Hằng ở trước chúng ta sao?" Giản Hoài nhìn xung quanh: "Vì sao không thấy đâu?"
Trọ lý nhỏ nói đương nhiên không còn ở đây, cậu ta chỉ về phía trước: "Thẩm ảnh đế lập tức muốn lên sân khấu, phía cánh trái, em vừa rồi còn nhìn thấy."
Giản Hoài lớn gan: "Vậy cậu nhìn thấy đồ anh uống là vị gì?"
Trợ lý nhỏ nhớ lại một chút: "Em vừa nhìn thấy trợ lý của Thẩm ảnh đế cầm vị gừng tươi."
Thực sự là vị gừng tươi.
Thẩm Hướng Hằng bị dị ứng với gừng, đây là chuyện có rất ít người biết. Mà Thẩm Hướng Hằng cũng chưa bao giờ nói việc riêng tư của mình cho người ngoài. Còn nhớ có một năm, căn tin dùng nước gừng nấu canh, lúc ấy bọn họ không biết, còn tưởng không có, kết quả Thẩm Hướng Hằng mới uống được một ngụm canh, sau khi về nhà đã ói rất lâu.
Trong lòng Giản Hoài lập tức nhảy lên: "Trợ lý Thẩm Hướng Hằng cầm, anh ấy có cầm không?"
Trợ lý nhỏ bị thái độ này của cậu làm cho khó hiểu, nhưng vẫn đáp: "Có cầm."
Xong rồi.
Trợ lý nhất định không biết.
Loại chuyện đồ uống này, có thể lớn có thể nhỏ, sợ nhất chính là Thẩm Hướng Hằng trên sân khấu cũng không biết đồ uống có vị gì, kết quả cầm trên tay không thể không uống, đến lúc đó quả thật là xong rồi.
Giản Hoài nắm chặt chai nước trong tay, đứng ngồi không yên.
Trợ lý nhỏ tò mò nhìn cậu: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"
Ngay lúc còn đang chần chừ, hoạt động ở trên sân khấu phía trước, thanh âm của người dẫn chương trình qua loa truyền tới, còn mang theo một chút kích động: "Chúng ta may mắn mời được Thẩm Hướng Hằng, thầy Thẩm, chúng ta cùng mời anh ấy lên sân khấu..."
Ánh mắt Giản Hoài trừng lớn: "Lên sân khấu?"
Nếu vừa rồi vẫn còn do dự, giờ khắc này Giản Hoài ngồi không yên, cậu vài bước vượt qua đám người, tới bên trái đường lên sân khấu, đoàn đội Thẩm Hướng Hằng đều ở đó, duy chỉ thiếu mỗi Thẩm Hướng Hằng.
Anh đã đi lên rồi.
Giản Hoài thở dồn dập, ánh mắt loa loá nhìn lên sân khấu, người đàn ông cao lớn anh tuấn quả nhiên cầm trong tay đồ uống vị gừng chết tiệt.
Người dẫn chương trình lưu loát, Thẩm ảnh đế đối đáp tự nhiên. Nhưng khi nhìn đến đồ uống vị gừng trong tay, Thẩm ảnh đế luôn luôn tươi cười không chê vào đâu được bỗng nhiên cứng ngắc, rất khó bị phát hiện, ít nhất người xung quanh vẫn coi anh đang trò chuyện vui vẻ như cũ.
Người dẫn chương trình mỉm cười nói: "Vậy xin mời Thẩm ảnh đế uống thử một chút nhé."
Đèn flash của nhóm truyền thông bật tách tách, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn chằm chằm vào động tác của người trên sân khấu, lúc này không thể cho phép xảy ra một sai lầm nào, động tác của Thẩm Hướng Hằng tự nhiên mở chai ra, ngửa mặt uống một ngụm nhỏ.
Lòng Giản Hoài dưới sân khấu nghẹn lên tận cổ họng, có lẽ ánh mắt của cậu quá mức nóng bỏng, Thẩm Hướng Hằng trên sân khấu chú ý tới bên này, giữa ánh đèn mờ ảo, Giản Hoài dùng sức quơ đồ uống trong tay mình.
Người dẫn chương trình thấy anh dừng lại, tò mò: "Anh cảm thấy như thế nào?"
Trường hợp này, ngôi sao bình thường cũng sẽ không thực sự chỉ uống một ngụm, như vậy quá giả, khó mà thuyết phục được đám đông, ít nhất cũng phải uống non nửa chai. Thẩm ảnh đế được chỉ định là người phát ngôn chính thức càng không thể chỉ uống một ngụm.
Thẩm Hướng Hằng nhấp một ngụm sau đó buông ra, anh mỉm cười: "Hương vị tràn ngập cả khoang miệng, hương vị của sản phẩm mới so với lúc trước có khác biệt rất lớn, sau khi nếm thử, càng muốn thử xem các vị khác nữa."
Người dẫn chương trình vội vàng nói: "Xem ra thầy Thẩm thực sự thích, chúng ta sẽ thử xem vị khác như thế nào nhé."
Không ai hoài nghi đồ uống có vấn đề, chỉ cảm thấy người phát ngôn cũng rất biết cách làm người, thay nhãn hàng tuyên truyền ít nhiều.
Thẩm Hướng Hằng đi vài bước đến cạnh sân khấu, một tay cầm đồ uống trong tay Giản Hoài, tự mình uống mấy ngụm rồi đưa cho cậu, một loạt động tác lưu loát dứt khoát.
Người dẫn chương trình ở phía trước phối hợp với Thẩm Hướng Hằng, mãi cho đến khi Thẩm ảnh đế xuống sân khấu.
Ngay khi tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta cho mời người đóng vai Lý Minh Hiểu trong "Lộc Nguyên", Giản Hoài lên sân khấu!"
Thẩm Hướng Hằng dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn về phía Giản Hoài.
Bởi vì ánh đèn có vấn đề, vừa rồi Thẩm Hướng Hằng căn bản không nhận ra người tới. Hơn nữa Giản Hoài không mặc âu phục, chỉ là thường phục, còn tưởng là nhân viên công tác.
Người dẫn chương trình thấy phía dưới không có động tĩnh, tò mò nhìn qua.
Đồ uống trong tay Giản Hoài chắc chắn không kịp đổi, cậu tội nghiệp nhìn Thẩm Hướng Hằng, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì bước lên sân khấu.
Bởi vì vấn đề phát sóng trực tiếp, chai đồ uống này cậu nhất định phải uống hết, nếu không sẽ dễ dàng bị người khác lên án, nhưng nếu như uống chai này, đây chẳng phải là chai Thẩm Hướng Hằng từng uống qua à...
Chuyện này thực sự quá lộn xộn.