Đại Hùng vẫn tiếp tục kể, mặc cho hai mắt bắt đầu đỏ hoe, mọi cảnh vật phía trước cũng vì thế mà nhòe dần, hư ảo. Cảnh tượng này khiến Bảo Nam đột nhiên cảm thấy tim mình đang bị bóp nghẹt. Nó chầm chậm tiến lại gần, quỳ xuống trước mặt người cha đang đau đớn vì bị phản bội, khẽ khàng nắm chặt lấy đôi tay chai sạn của ông mà thì thầm thật khẽ:
-Ba à! Không sao đâu! Mọi chuyện ổn rồi!
Tuy Bảo Nam nói thế, nhưng Đại Hùng cũng biết rất rõ, chẳng có gì xung quanh ông là đang ổn thỏa cả. Chỉ là hiện giờ thay vì đau buồn và tức giận thì Đại Hùng vẫn còn nhiều thứ đáng để lo hơn. Bảo Nam, đứa con gái ngốc nghếch và tội nghiệp này, hiện tại ông đã không còn đủ sức bảo vệ nó nữa. Đại Hùng ngồi trầm tư một lúc lâu rồi khẽ đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Bảo Nam, nói bằng giọng thật ấm:
-Bảo Nam à, ba kể cho con mọi chuyện cốt là để nếu có bất trắc gì xảy ra thì con cũng có phần nào đề phòng. Trước mắt ba đang lâm vào tình thế cực kì nguy hiểm, con không thể lưu lại đây lâu hơn nữa, biết không?
-Nhưng chủ tịch vẫn chưa phát giác ra chuyện này mà? Bảo Nam tiếp tục nắm chặt lấy tay ba, lắc đầu đầy cương quyết. Trước giờ chuyện gì ba cũng đều có thể giải quyết được, lần này cũng sẽ ổn cả thôi. Con nhất định phải ở cạnh ba!
-Bảo Nam à, tình huống hiện giờ không đơn giản như con đã nghĩ đâu – Ông Hùng khẽ thở dài đầy mệt mỏi - Trong lúc nóng giận ba đã ra tay giết chết Tùng “cáo”, hiện giờ cảnh sát đang tích cực điều tra, có lẽ không lâu sau sẽ lần ra ba. Về phía chủ tịch, không chừng ông ta cũng đã đánh hơi được rồi, nhưng chưa có động tĩnh gì thôi. Hơn nữa, ba vừa loáng thoáng nghe tin, Phan Đắc Hưng – đại ca của Đại Hùng bang hiện giờ cũng đang ráo riết truy tìm mình...
-Ông ta tìm ba làm gì? Bảo Nam lo lắng cắt ngang lời Đại Hùng, đầu óc bắt đầu cảm thấy rối tung.
-Phan Đắc Hưng là người tài giỏi, cũng chính là kẻ đã đánh bật Tùng “cáo” và chiếm lấy Đại Hùng bang, làm thất bại kế hoạch thâu tóm của Phạm Vũ Huy. Hiện tại ba vẫn chưa rõ, nhưng có thể hắn ta muốn lợi dụng ba để quay lại đánh một đòn hiểm vào Long Hổ bang, nhằm mở rộng địa bàn chăng? Trước mắt, ba nhất định phải lẩn trốn thật kĩ, con đi theo chỉ thêm nguy hiểm thôi!
Bảo Nam nghe rõ từng lời ba nói, cảm thấy cả người đột nhiên không còn chút sức. Nó ngồi im lặng một hồi lâu, bao nhiêu quyết tâm đều tan biến như bọt biển. Rõ ràng hiện giờ, Bảo Nam chỉ có thể trở thành gánh nặng cho ba mình mà thôi...
Sau một hồi lâu suy nghĩ, Bảo Nam khẽ ngước lên hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào người cha đang già đi thấy rõ vì lo lắng và dằn vặt của mình, nói thật chậm rãi:
-Được rồi, cứ làm theo ý ba đi. Chỉ là hiện tại con vẫn chưa nghĩ ra chỗ nào có thể trú ngụ được cả, có thể để con ở lại đây ít hôm được không?
Đại Hùng khẽ mím môi, bất giác đưa tay xoa đầu Bảo Nam - đứa con gái bé bỏng mà ông nhất mực yêu thương. Hiện giờ quả thật ông không thể tin ai, cũng không còn chỗ nào để gửi gắm nó cả. Suốt hai mươi năm bán mạng vì Long Hổ bang, rốt cuộc thứ mà ông nhận được là gì? Chỉ có lừa lọc, dối trá. Đại Hùng thật sự hận Phạm Vũ Huy – con người hiểm độc đã nhẫn tâm cướp đi mọi thứ của mình. Hắn ta cũng chính là người ông luôn nhất mực kính trọng, thậm chí còn hi sinh tính mạng của người vợ mà mình hết mực yêu thương. Ông trời, rốt cuộc có còn thiên lý nữa không, khi vẫn để cho con người đó sống ung dung tự tại như vậy?
Sau mấy ngày ở lại với ba, Bảo Nam rốt cuộc cũng phải trở về, bởi vì Đại Hùng bắt đầu cảm thấy bất an. Ông lo sợ cả Long Hổ bang và Đại Hùng bang sẽ lùng ra mình, rồi bắt Bảo Nam làm con tin. Đại Hùng không ngại bản thân gặp nguy hiểm, nhưng Bảo Nam cần phải được an toàn. Nó chính là người thân duy nhất của ông, là báu vật mà Quỳnh Anh để lại, ông nhất định sẽ liều cả tính mạng này để bảo vệ và gìn giữ...
Đại Hùng mím môi đầy cương quyết, rồi khẽ đặt tay lên vai Bảo Nam, dặn dò thật kĩ:
-Con nhất định phải vững vàng. Ba hiện giờ không còn chỗ dựa nữa, nhưng con thì khác. Con biết mình có thể tin tưởng ai, đúng không?
Để Đại Hùng yên tâm, Bảo Nam chỉ vội vã gật đầu trấn an, rồi chào từ biệt ông mà trở về kí túc xá. Nực cười nhất là hiện giờ, người mà trong đầu nó nghĩ đến lại là hai đứa con của kẻ thù. Cả Phan Đắc Thành và Phạm Vũ Hoàng, có ai mà nó có thể tin được sao?
Bảo Nam khẽ nhếch môi cười nhạt, cảm thấy bản thân quả thật quá đã thất bại. Nó tấp vội vào một cửa hàng bên đường để mua một con dao gấp rồi giấu gọn vào trong túi quần. Hiện giờ Bảo Nam nhất định phải thật tỉnh táo, bởi nếu chỉ đi sai một ly thôi, nó có thể đẩy cả mình và ba vào biển lửa, mà mãi cũng không cách nào thoát ra được. Bởi vậy, Bảo Nam phải cố gắng trưng bộ mặt bình thản ra mặc dù trong lòng vẫn đang rất hoang mang. Mọi việc đột nhiên xảy đến quá bất ngờ, khiến nó chỉ có thể xù lông ra để tự vệ. Bất kể là ai muốn lại gần và làm tổn thương nó, nhất định sẽ phải hối hận...
Bảo Nam lúc này vẫn ghì sát con dao trên cổ Vũ Hoàng, chẳng mảy may quan tâm đến gương mặt đang tái dần vì đau đớn của cậu. Tên nhóc đang ở ngay bên cạnh nó hiện giờ tại sao lại trở nên xa lạ và đáng căm như vậy? Bảo Nam nhíu mày nghĩ, có nên chăng nếu giờ đây nó hủy hoại đứa con trai mà chủ tịch dày công đào tạo, để ông ta nếu trải cảm giác đau đớn cùng cực khi bị mất đi người thân yêu nhất?
-Cái gì không biết sử dụng thì tốt nhất là đừng đụng tới, biết không? Vũ Hoàng khẽ cất giọng yếu ớt, mơ hồ cảm thấy lưỡi dao kia đang cứa vào càng lúc càng sâu.
-Nhưng đến lúc cần thiết thì cũng phải dùng thôi, không phải sao?
Bảo Nam khẽ cười nhạt, đầu óc bắt đầu trống rỗng. Hiện giờ người đứng trước mặt nó ngoài là con trai của kẻ thù ra, không còn một vai trò nào khác. Nó nhất định phải hận cậu ta, hận đến thấu xương...
-Rốt cuộc thì... cậu đã biết được những gì rồi? Vũ Hoàng vẫn tiếp tục hỏi, mặc cho cổ họng đang bắt đầu rướm máu vì cạ vào lưỡi dao trên tay Bảo Nam.
-Vậy là cậu cũng biết hết rồi, đúng không? Hằng ngày đối diện với một đứa ngu ngốc không biết phân thù bạn, cảm thấy rất vui, rất hả dạ đúng không?
Bảo Nam đáp trả bằng giọng đầy châm chọc, cảm thấy cả người nóng như lửa đốt. Hiện giờ con dao trên tay nó bỗng dưng nặng trịch, gương mặt đối diện cũng bắt đầu nhòe dần đi. Đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ và hoang mang của Bảo Nam cứ thế nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng, khiến cậu phải không màng tính mạng mà giải thích.
-Cậu muốn tôi phải nói ra thế nào đây? Bảo rằng ba tôi là kẻ đã chủ tâm chiếm đoạt cơ nghiệp của ba cậu, đẩy ông ta vào đường cùng rồi nghiễm nhiên trở thành kẻ cứu giúp à? Tôi thật sự có thể làm vậy được sao?
-Cậu đương nhiên không cần làm vậy. Việc cậu luôn không ngừng từ chối tôi đã quá đủ rồi! Bảo Nam vừa nói vừa nhanh chóng gập dao lại, cất gọn vào túi rồi nhìn khẽ nở một nụ cười nhạt đầy mỉa mai. Tôi thật sự rất biết ơn cậu vì đã không để tôi lún sâu vào cái tình yêu mù quáng và ngu ngốc này. Nhưng hiện giờ, tôi và cậu đã là người ở hai đầu chiến tuyến rồi, đừng mãi suy nghĩ để cứu vãn mối quan hệ vô nghĩa này nữa. Nếu lần sau gặp lại, tôi không chắc mình sẽ nương tay đâu!
Bảo Nam nói xong thì bước vội ra cửa, nhưng đã ngay lập tức bị Vũ Hoàng nắm lại, lôi nó trở vào trong. Cậu không một chút e dè mà ôm chặt lấy cô gái bé nhỏ vẫn còn đang run rẩy vào lòng, cảm thấy tim mình cũng đang bị xé thành nhiều mảnh. Vũ Hoàng cất giọng thật gấp gáp, mặc cho cổ họng vẫn còn đau rát vì vết thương khá sâu khi nãy.
-Ở lại đi. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!
Trước hành động bất ngờ này của Vũ Hoàng, Bảo Nam thoáng choáng ngợp, đột nhiên cảm thấy lòng bình yên hẳn. Nhưng nó không được phép do dự nữa, tính mạng của ba hiện giờ đang mong manh đến mức nào? Người con trai này, nó làm sao có thể tin tưởng nữa?
Bảo Nam vừa nghĩ vừa mím chặt môi rồi dốc toàn lực đẩy Vũ Hoàng ra, nhìn cậu bằng cặp mắt sắc đến gai người mà nói gằn từng chữ:
-Phạm Vũ Hoàng, tôi không tin cậu! Một chút cũng không!
Vừa nói Bảo Nam vừa chạy vội ra cửa, hướng về phòng kí túc xá của Đắc Thành. Nó đã quyết định đánh cuộc, bởi hiện giờ, người mà Bảo Nam có thể tin tưởng chỉ còn mỗi cậu ta mà thôi. Chỉ là bỏ mặc Vũ Hoàng mà lựa chọn người con trai khác, quyết định này liệu có khiến nó phải hối hận khôn nguôi?