Vũ Hoàng là một tên khốn, Bảo Nam chắc nịch khẳng định điều đó. Từ hôm sinh nhật đến giờ, nó đã không thèm quan tâm gì đến cậu ta nữa.Nhưng cái cảm giác cứ phải ôm khư khư một cục tức to đùng, trong khi đối phương chẳng có chút để tâm nào khiến Bảo Nam phát bực. Nó cố gắng tránh gặp Vũ Hoàng càng nhiều càng tốt, bởi chỉ cần nhìn thấy cậu là máu nóng trong người lại sôi lên, chỉ muốn bay đến tặng cậu ta mấy cú cho thừa sống thiếu chết.

Nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Bảo Nam ngoại trừ lúc đi ngủ ra thì hầu như thứ đập vào mắt nó đều là Vũ Hoàng. Ở lớp, ở phòng, ở câu lạc bộ, ngay cả lúc ăn cơm, tập thể dục, có chỗ nào là không có cậu. Bảo Nam khó chịu càm ràm, rồi quyết định mặc kệ. Có lẽ, cứ bình thường như mọi ngày hóa ra lại hay hơn, ít ra nó chẳng phải xụ mặt mỗi khi giáp mặt cậu, không khéo lại trở thành bà cụ thì thật không đáng.

Nghĩ thông rồi, Bảo Nam quả nhiên cảm thấy rất thoải mái. Nó giờ đây, nếu không kể đến chuyện phải sầu muộn vì Vũ Hoàng, thì ở trường quả thật rất vui. Hàng tuần ba bữa tập hợp ở câu lạc bộ, tuy tập luyện có hơi vất vả, nhưng mọi người đều rất hòa đồng. Còn có cả một Đắc Thành cũng hoạt náo không kém, lại đối xử rất tốt với Bảo Nam. Xem ra, câu lạc bộ bóng đá cũng không phải là một điểm đến tệ.

-Bảo Nam! Đá cho tốt vào! Em mà còn dám né thêm quả nào nữa thì chạy mười vòng sân cho tôi!

Duy Trường hét lên khó chịu, cắt ngang dòng suy nghĩ đầy mơ mộng của Bảo Nam. Tên nhóc này, dẫn bóng cũng không tồi, nhưng cứ thấy ai đến tranh là ngay lập tức bỏ của chạy lấy người. Thật khiến cậu ngứa mắt không chịu được. Nhưng Bảo Nam sao cũng là học sinh mới, tính tình lại vui vẻ hoạt bát, thật khiến cậu không thể nhẫn tâm xuống tay. Nếu là bình thường, tên nhóc nào trong câu lạc bộ dám làm cậu nổi điên lên như vậy, đã chắc suất lau dọn và sắp xếp lại văn phòng cho cả tháng rồi. Duy Trường khẽ mỉm cười, cảm thấy bản thân dạo này quá nhân đạo.

-Được rồi, mọi người nghỉ một lát. Tôi có chút chuyện cần thông báo!

Duy Trường nói dõng dạc, khiến mọi người đồng loạt quay lại nhìn cậu, rồi nhanh chóng ổn định đội hình. Tuy mới học 11, nhưng Duy Trường là chủ nhiệm câu lạc bộ, là người rất có tiếng nói. Cậu lướt nhìn qua đám nam sinh đang nhễ nhại mồ hôi, chờ cho họ bớt thở dốc một lát, rồi hào hứng lên tiếng:

-Thứ hai tuần sau, đội chúng ta có một trận ở vòng loại, đấu với trường LTV. Vì vậy, hôm nay tôi sẽ chọn đội hình thi đấu ngày hôm đó. Sau khi chọn xong, ai có ý kiến thì cứ mạnh dạn phát biểu, ok?

-Được ạ!

Mọi người đồng thanh trả lời, rồi hào hứng chờ gọi tên. Duy Trường khẽ mỉm cười, trong lòng vui phơi phới. Chỉ là một trận mở màn thôi, nhưng nhìn thái độ của các đồng đội, quả thật có chút ấm áp. Câu lạc bộ này có thể níu chân được cậu, cũng bởi vì cảm giác đây chính là nơi mà mọi người đều phấn đấu hết mình vì đam mê.

-Được rồi, vậy Trường Giang, Đức Nghĩa, Quang Minh, Quốc Việt nhận vị trí hậu vệ. Còn Vũ Luân, cậu phụ trách giữ khung thành…

-Đương nhiên thủ môn là tôi rồi. Vũ Luân lên tiếng cắt ngang lời Duy Trường, cười đau khổ. Đến bao giờ thì cậu mới huấn luyện được thêm một đứa bắt banh nữa hả? Cái câu lạc bộ mấy chục người như vậy, chỉ có mình tôi ở vị trí này là thế nào?

Vũ Luân vừa nói xong thì vội phóng xuống hàng dưới, tránh cú đá đểu của Duy Trường, mặt vẫn cười hì hì. Duy Trường ngán ngẩm nhìn xuống, mắng xối xả:

-Còn dám trách tôi sao? Là ai phụ trách hướng dẫn thành viên mới. Anh Phong khi còn ở vị trí trưởng câu lạc bộ, là thủ môn xuất sắc đến chừng nào. Lúc đó rõ ràng là anh ấy đã truyền thụ hết bí kíp cho cậu. Thế mà giờ đây, là ai cứ khăng khăng không chịu đào tạo cho mấy em khóa sau hả? Còn dám nói cái gì là không phù hợp, không có năng khiếu, không có đam mê. Cậu tưởng mình đang là sao đấy hử?

-Này, dù gì cũng là đồng đội, sao cậu nỡ xỉa xói tôi thế hả? Vũ Luân chẳng có chút đoái hoài gì đến bài thuyết giáo của Duy Trường, nhăn răng khỉ ra châm chọc tiếp. Cậu nhìn lại đám nhóc lớp 10 đi, có đứa nào ra hồn đâu. Tôi cũng muốn thoát cái kiếp này lắm chứ bộ, nhưng đâu phải ai cũng có thể làm như mình được. Có tài quả thực rất khổ…

Ặc, mọi người nghe Vũ Luân tự sướng thì khó kìm được lòng mình, liền cười rộ lên, khiến Vũ Luân trừng mắt lên, giả giọng hờn dỗi:

-Thái độ của các cậu đối với thủ môn ưu tú của đội là vậy đấy hả? Đã thế tôi cóc thèm ra sân nữa, xem ai mới là người chịu thiệt!

Duy Trường lúc này vẫn chưa khép miệng lại được, cố gắng trấn tĩnh, khẽ tằng hắng vài tiếng. Cậu quay sang Vũ Luân, lúc này đương nhiên là đang đợi một lời phủ nhận, bởi trong câu lạc bộ, người hào hứng muốn ra sân nhất chính là cậu ta. Đã thế tôi cho cậu phải van xin tôi một lần.

-Thế cũng được. Dù sao Vũ Luân cũng chẳng đảm đương vai trò gì nhiều. Đội ta ưu tú như vậy, bóng có thể xuống khung thành được bao nhiêu lần chứ. Cứ chọn đại một người vào ngáp ruồi là được rồi!

-Này, thái độ vô trách nhiệm và thiếu chuyên nghiệp này là gì vậy? Vũ Luân hốt hoảng la lên, phóng cái véo về vị trí đầu hàng. Đội trường LTV không phải là tay vừa đâu, vị trí thủ môn nhất định phải do tôi đảm nhận. Ai dám hó hé bàn cãi, cứ bước qua xác tôi!

-Thích ra sân thì cứ nói, việc gì phải trốn tránh! Thật chẳng có chút bản lĩnh nam nhi gì cả!

Duy Trường lém lỉnh nói, khởi đầu cho một tràng cười phụ họa của đám đông bên dưới. Vũ Luân lúc này mặt đỏ bừng bừng, không ngừng la hét “Ở đây toàn là đực rựa, việc gì tôi phải thể hiện bản lĩnh chứ. Các cậu nhớ đấy, dám ỷ đông hiếp yếu, sau này có dịp thì biết tay tôi”.

Bảo Nam lúc này cũng đang cười rất to. Anh chàng Vũ Luân này, lúc nào cũng bày trò khiến nó không chịu nổi. Nhưng quả thực không thể phủ nhận, Vũ Luân chụp banh rất khá. Nếu không có cái tật thích khoe khang sở trường, không chừng anh ta sẽ được mến mộ không ít. Nó tình cờ nhìn sang Vũ Hoàng, lúc này đang ở ngay bên cạnh, cũng đang khẽ mỉm cười. Hình như cảm thấy có tia laze đang xăm xoi mình, cậu liền quay sang nhìn nó, nụ cười trên môi cũng chợt tắt. “Tên nhóc này, thái độ cứ như người làm việc xấu vừa bị bắt quả tang vậy. Có cần phải khư khư giữ hình tượng hoàng tử băng giá như thế không? Thật quái đản”.

-Được rồi. Vậy vị trí trung phong sẽ do tôi đảm nhận.

Duy Trường nói tiếp, rồi khẽ xua tay hòng dẹp tan những tiếng la ó xung quanh.

-Lần nào cậu cũng giành vị trí này, có phần hơi bất công quá rồi đó!

Vũ Luân khẽ càu nhàu, và ngay lập tức được nhiều tiếng tung hô đồng ý. Nhưng Bảo Nam biết rõ, chẳng ai có ý định tranh với Duy Trường, không chỉ bởi anh đá rất khá, mà còn vì biết rõ, đây chỉ là trận mở màn nên anh mới ra sân. Nó chợt thấy bọn con trai quả nhiên rất thú vị, rõ ràng là rất quý nhau mà cứ được dịp là đem bạn ra làm trò đùa, đá xoáy vô tội vạ. Duy Trường cũng chẳng vừa, chỉ khẽ lườm mắt đã áp đảo được quần hùng, nói giọng khoa trương:

-Biết làm sao được, vị trí quan trọng như vậy, chỉ có người dày dạn kinh nghiệm như tôi mới có thể đảm đương thôi!

Duy Trường chẳng để tâm đến màn giả vờ nôn mửa cũ rích của đồng đội, thản nhiên nói tiếp:

-Vị trí hộ công sẽ phân cho Tiến Đạt. Còn bốn hộ vệ là Hữu Nghĩa, Đắc Thành, Vũ Hoàng và Bảo Nam. Tạm thời là vậy, có ai ý kiến gì không?

-Có em! Bảo Nam rụt rè giơ tay, rồi đưa ánh mắt sợ sệt nhìn Duy Trường, nói giọng nhỏ nhẹ. Em đá dở như vậy, cũng được ra sân sao?

-Tôi còn tưởng em không biết mình đá tồi đến mức nào chứ, hóa ra là vẫn còn chút sáng suốt. Lần đầu ra trận không thể tung toàn lực được, sẽ khiến các đối thủ khác có sự đề phòng. Nhưng không phải vì thế mà em tha hồ lơi lỏng đâu nhé. Trong một tuần này, tôi sẽ đặc biệt chú ý đến em đấy, nếu còn dám hành động kì lạ, đừng trách tôi tàn nhẫn!

-Em biết rồi. Bảo Nam bị mắng tiu nghỉu như con mèo, rồi chợt ngước lên nhìn Duy Trường, thắc mắc. Nhưng em vẫn không hiểu, Đắc Thành đá khá như vậy, được chọn là đúng rồi. Còn Vũ Hoàng, rõ ràng chơi rất kém…

-Tôi có kém cũng chưa địch lại được với cậu đâu. Vũ Hoàng lạnh nhạt cắt ngang lời Bảo Nam.

-Được rồi. Vũ Hoàng được chọn là hoàn toàn xứng đáng. Em ấy chơi cũng đâu đến nỗi tệ…

-Đội trưởng có ý đồ riêng nhá, tôi biết tỏng. Vũ Luân bất ngờ lên tiếng, nhe răng cười nham nhở. Cậu đang muốn lôi kéo đống fan nữ của Vũ Hoàng đến sân cổ vũ cho đội ta đúng không?

-Cho cậu 100 điểm vì quá hiểu ý đồng đội đấy! Duy Trường tinh nghịch nói, rồi nở một nụ cười thoải mái. Vậy mọi người giải tán, về nghỉ cho khỏe đi.

Bảo Nam vui vẻ đi về phòng, trong lòng phơi phới. Dù hơi ngán khi phải đối đầu với bọn con trai, nhưng mà lần đầu được ra sân quả thực có chút hào hứng. Nó quay sang Đắc Thành, lúc này nhìn cũng tươi chẳng kém nó, đưa nắm tay ra:

-Cùng cố gắng nhé, được không?

Đắc Thành nhìn nó cười, rồi quay sang đón lấy nắm tay của nó, đẩy một cái thật lực:

-Được thôi. Hi vọng cậu đừng gây ra rắc rối gì là được!

Bảo Nam chu môi giận dỗi nhìn Đắc Thành, rồi nhanh tay cấu vào tay cậu một cái thật đau, nét mặt nhanh chóng tươi tỉnh:

-Dám trêu chọc tôi sao! Cho cậu biết tay!

Đắc Thành bị tấn công bất ngờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Bảo Nam phóng đi với tốc độ ánh sáng. Cậu khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn theo dáng nó đang khuất dần về hướng kí túc xá. Cậu nhóc này, quả thực biết cách làm con người ta đau đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play