" Mẹ nói gì đi chứ ...." Quách Trí len lén nhìn mẹ cô, hỏi bằng giọng thăm dò.
"Con muốn mẹ nói gì?" Giọng nửa đùa nửa thật, mẹ Quách giữ nguyên biểu cảm, tắt bếp, cho rau trong nồi ra đĩa.
" Con người Liêu Viễn thực sự rất tốt, mắt nhìn người của con đâu có
tệ." Quách Trí cắn môi nói," Vừa nói đến nhà mình là anh ấy giống như
căng thẳng vậy đó. Hôm qua còn hoãn một công việc, chạy đi chạy lại mua
đồ. Những thứ mà anh ấy mang tới đó, mẹ thấy chưa ? Con ước tính cũng
phải gần hai vạn đấy."
" Hai vạn thì sao hả ?" Mẹ Quách bưng cái đĩa lên, nhướng mày," Con gái mẹ không đáng được đãi ngộ như vậy à? Này, bưng ra đi."
"Hai vạn tệ không là gì, nhưng nhìn số tuổi đó của Liêu Viễn kìa. Trước ngày hôm qua, anh ấy vẫn mười chín tuổi đấy. Có lòng như vậy là được
rồi, đủ hiểu chuyện rồi." Quách Trí cáu lên," Chứ những người mà mẹ
giới thiệu cho con đó, có người nào dám bỏ ra hai vạn tệ mua đồ cho mẹ,
mẹ nói con nghe thử đi. Con cũng không ngại nói cho mẹ biết, cái người
mà dì Triệu giới thiệu cho con, thời gian gặp gỡ đó, mẹ có biết keo kiệt mức nào không ? Lần nào gặp mặt cũng chỉ mua cho con một ly coca, chưa
hề mời con bữa cơm nào hết. Mẹ nói con gái mẹ, có đáng để đối xử như vậy không ?"
Nhớ đến những đối tượng xem mắt bực mình đó, Quách Trí phiền muộn, bưng cái đĩa lên hờn dỗi quay người ra khỏi phòng bếp.
Mẹ Quách đứng trong phòng bếp, trầm ngâm .....
"Quách Hằng, lại giúp nè ! Liêu Viễn, đi rửa tay, bên kia kìa!" Quách Trí đứng trong phòng ăn hô hào.
Ba người đàn ông bao gồm cả cha Quách đều đứng lên. Liêu Viễn cởi áo
vest, sắn tay áo sơ mi lên đi rửa tay. Quách Hằng thì cong mông chạy
vào bếp phụ giúp bưng thức ăn.
Cha Quách đi tới, kéo ghế bàn ăn ra, lúc này đống đồ chất đống trên sàn nhà đã ngáng đường.
Bố cục nhà họ Quách là từ huyền quan bước vào, một bên là phòng ăn và
một bên là phòng khách. Sau khi Quách Trí và Liêu Viễn vào nhà đã
chất đống mọi thứ trên sàn nhà.
Cha Quách cúi xuống dịch chuyển những thứ đó sang chỗ trống bên cạnh.
Chuyển như vậy thì nhân tiện nhìn qua một lần những thứ mà Liêu Viễn
mang tới, trong lòng đã ước tính ra con số. Nét mặt cha Quách thoáng dịu đi.
Liêu Viễn rửa tay xong, cũng muốn đi phòng bếp phụ giúp.
Cha Quách liền gọi anh :" Cậu ngồi đi, cứ để họ làm."
Liêu Viễn thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối :" Không sao ạ, chú cứ
ngồi ạ, cháu đi phụ giúp." Đi tới đón lấy hai cái đĩa từ trong tay
Quách Trí, đặt lên bàn.
Cha Quách lại gọi anh lần nữa, bảo anh ngồi xuống. Từ chối nữa thì
không hay, anh liền ngồi xuống trước. Cha Quách nói với anh :" Tới thì
cứ tới, còn mua nhiều đồ như vậy ."
Liêu Viễn tinh ý nhận ra sự thay đổi trong thái độ của cha vợ tương
lai, túm ngay lấy cơ hội này vội vàng nói hai câu khách sáo, thái độ
cung kính đến mức không thể cung kính hơn được nữa.
Cha Quách khẽ gật đầu.
Không phải cha Quách tham tiền, tầm nhìn hạn hẹp, thấy người ta xách đồ
nhiều, mang đồ tốt thì cho người ta sắc mặt tốt. Mà là cha Quách nhìn
những thứ mà Liêu Viễn mang tới, sau đó ước tính con số, thì trong lòng cũng đã có cân nhắc.
Trước mắt thì bất luận thằng bé này và con gái ông có thích hợp hay
không, sau này có thể ở bên nhau hay không. Chí ít thì, thằng bé này đã
thể hiện được thành ý với chuyến thăm này.
Thành ý ? Thành ý là gì ? Làm thế nào để biết một người có thành ý hay không ?
Thực ra rất đơn giản .
Bạn chỉ cần nhìn anh ta có sẵn lòng tiêu tiền là được.
Cũng không phải cha Quách coi trọng đồng tiền, mà thành ý kiểu này, thật sự không thể dựa vào miệng nói được. Một người đối với người khác có
bao nhiêu thành ý, cách thể hiện rõ nhất chính là nhìn anh ta tiêu tiền
vì bạn.
Càng là những kẻ không có chút nào thành ý, không sẵn lòng vì bạn tiêu
tiền, thì lại càng thích dùng những lời ngon tiếng ngọt không hề tốn kém và những lời nói suông để lấy lòng tin và thiện chí của bạn. Ấy vậy mà
rất nhiều cô nàng ngốc nghếch còn luôn bào chữa cho những gã này, nào là " Kinh tế của anh ấy có chút eo hẹp", " Anh ấy có gánh nặng gia đình", " Anh ấy dùng tiền đúng thời điểm".
Lừa mình dối người.
Đối với cha Quách, Liêu Viễn là khách đến nhà. Người khách này tới
thăm hỏi có trịnh trọng, kính cẩn và thành ý. Cho dù ông có hài lòng cậu ta hay không, hoặc là sau này cậu ta và Quách Trí có thành hay không, thì ít nhất trong chuyến thăm này, ông là chủ nhà, không nên để Liêu
Viễn nhìn nét mặt.
Đây là lễ.
Không nói lời nào, mẹ Quách bưng ra một đĩa lớn thức ăn nóng hổi. Liêu
Viễn lập tức đứng dậy :" Dì ơi cẩn thận, để cháu, để cháu!" Rất nhanh
mắt bước tới đón lấy, rồi cẩn thận đặt lên bàn ăn.
Nét mặt mẹ Quách hiền hậu, cười tủm tỉm quét mắt nhìn từ trên xuống dưới.
Vừa rồi mặc áo vest, thân hình thằng bé nhìn đã bắt mắt rồi. Giờ cởi áo vest ra, chỉ mặc áo sơ mi trắng .....Ây dô, nhìn áo sơ mi căng ra vì cơ bắp kìa !
Nhìn gương mặt đẹp trai này coi ! Nhìn cần cổ dài kia kìa ! Rồi nhìn cái vòng bụng hẹp kia nữa ! Lúc khom người đặt cái đĩa, bờ mông thật là
vểnh !
" Khụ ---- ! " Cha Quách khụ một tiếng nặng nề, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Mẹ Quách xoay người vào phòng bếp làm như không có chuyện gì.
Từ trong lỗ mũi cha Quách phát ra tiếng " Hừ."
Liêu Viễn:".......?"
Đối với người Trung Quốc, bàn ăn luôn là nơi xã giao quan trọng, đồng
thời cũng là nơi khá dễ dàng dùng để quan sát đặc điểm và tính cách của
một người.
Vừa vào bữa cơm, cha mẹ Quách đều đã nhìn ra, Liêu Viễn này, là một
thằng bé ít nói. Bạn hỏi cậu ta, cậu ta sẽ trả lời thành thật, bạn không hỏi, cậu ta sẽ im lặng ăn. Cầm đũa lên, gắp xương sườn cho Quách Trí, thì đều là sườn non nhỏ. Còn gắp cho mình, thì là xương sống.
Thỉnh thoảng đặt đũa xuống nâng ly cung kính mời rượu cha Quách. Tuy
rằng tuổi nhỏ, nhưng có thể thấy đã được rèn rũa cách xử xự về văn hóa
trên bàn rượu.
Uống trong bữa trưa chính là rượu Mao Đài mà Liêu Viễn mang tới.
Quách Trí khui ra luôn, vừa rót rượu cho ba mình vừa tranh công cho Liêu Viễn :" Liêu Viễn kính biếu ba đó nha !"
Lúc nói đầu hơi nghiêng nghiêng, cằm khẽ hếch lên, khóe miệng mang theo ý cười, liếc mắt nhìn cha mình. Kiểu giọng làm nũng lấy lòng này, hết sức tự nhiên, không chút nào là màu mè.
Cho dù bao nhiêu tuổi và thành tựu lớn đến đâu thì trở về nhà, trở về
bên cha mẹ, sẽ tự nhiên trở thành một đứa trẻ. Và cũng tự nhiên mà làm
nũng như vậy.
Liêu Viễn nhìn cô với ý cười trong mắt.
Anh nhìn Quách Trí, mẹ Quách Trí nhìn anh.
Mẹ Quách Trí rất bình tĩnh nhìn toàn bộ biểu hiện của anh. Bằng trực
giác của phụ nữ khiến bà nhận ra rằng, cậu trai này không mỉm cười vì
con gái bà tranh công cho mình, mà anh chỉ đơn thuần là nhìn cô, vì dáng vẻ hiện giờ của cô mà mỉm cười.
Bà đưa mắt nhìn con gái mình, đang dựa vào cha cô, hồn nhiên như một cô
gái nhỏ. Nhưng bà biết, đứa con gái này của bà, ở bên ngoài rất ghê gớm. Chỉ có ở trước mặt cha mẹ, cô mới hồn nhiên ngây thơ và không hề phòng
bị như vậy.
Thế nên, cậu trai vừa bước qua tuổi mười chín và bước vào tuổi hai mươi
này, có phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ này của con gái bà hay
không nhỉ ?
Bởi vì là lần đầu tiên, cho nên cậu ấy rất tập chung, vành mắt cong cong khi mỉm cười.
Ây .... Thật là đẹp!
Quách Trí gắp thức ăn, song lại phát hiện trong món ăn có thứ cô không thích ăn.
Làm món ăn nên nêm cái gì, đều có chú ý, nếu thiếu cái nào
đó, chắc chắn mùi vị sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng vì Quách Trí
không ăn, người trong nhà thương cô nên mỗi cuối tuần cô về nhà,
thì đều cố gắng nấu những món cô yêu thích, trong món ăn cũng
tránh nêm vào những thứ cô không thích ăn.
Thế nhưng hôm nay phải đãi khách, nếu không nêm vào thì cứ cảm
thấy món ăn không đủ vị ngon, mẹ Quách liền vẫn cứ nêm vào.
Dù sao thì không ăn cũng vẫn có thể lựa ra.
Ăn xong bữa trưa, Liêu Viễn còn muốn phụ giúp rửa bát, nhưng
lại bị cha Quách gọi ra phòng khách cùng ông chơi cờ vua .
" Không sao mà, anh đi đi, có Quách Tiểu Hằng rồi." Quách Trí cười hì hì bảo, nháy nháy mắt với Liêu Viễn.
Liêu Viễn hiểu, mình phải dốc toàn lực để ứng phó với ông bố vợ tương lai này.
Tất cả các ông bố vợ, đều thấy không vừa mắt với con rể tương lai, đây là anh Triệu nói với anh như vậy. Lúc trước lần đầu
tiên anh Triệu đến nhà bạn gái, cha vợ tương lai cảm thấy dáng
dấp của anh ấy quá phong lưu, nên coi thương anh, rồi làm khó anh ấy mấy lần liền.
Anh Triệu đều nhẫn nhục chịu đựng đương đầu cho qua. Hiện giờ,
Tết Nguyên Đán sang năm anh ấy đã chuẩn bị kết hôn rồi, tiệc
rượu cũng đã đặt xong cả rồi !
Thực ra, trước khi tới Liêu Viễn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng
bị cha vợ hoạnh họe làm khó. Vậy mà trên thực tế anh lại
được hưởng đãi ngộ, khiến cho anh thụ sủng nhược kinh ( Được
sủng ái mà lo sợ).
Quả thực là ở khâu kiểm tra hộ khẩu, khí tràng của cha vợ rõ ràng là hạ thấp đi. Nhưng Liêu Viễn nghĩ rằng đó mới thực sự là đúng. Đặt anh là cha mẹ của Quách Trí, có khả năng là anh không khí phách đến mức đó được đâu.
Quách Trí từng nói, cha mẹ cô đều là người tốt nghiệp đại
học và họ là lứa sinh viên đầu tiên sau khi đất nước tiếp tục kỳ thi đại học trở lại. Họ đều được trải qua sự giáo dục
tốt đẹp, có công việc ổn định và chức vụ tương đương. Cha mẹ
như vậy, thấy người đàn ông mà con gái mình đưa về chỉ có
trình độ cấp ba, họ có thể không áp suất thấp sao ?
Liêu Viễn cho rằng đây cũng là nguyên do mình không đủ tốt.
Hơn nữa cha vợ đối đãi với anh tuy rằng không nhiệt tình, nhưng cũng
không lạnh nhạt, và không hề thất lễ. So với đối xử của anh Triệu năm
đó, thì không biết cao cấp hơn bao nhiêu lần đó chứ .
Đây đều là vì người nhà họ Quách tốt, mà Liêu Viễn thì nhạy cảm tinh ý, anh có thể cảm nhận được đầy đủ.
Quách Trí nói là rửa bát cùng Quách Hằng, nhưng sự thực căn bản là
chẳng bỏ ra chút sức lực nào cả. Cô cũng phụ giúp bưng chút bát đĩa vào
phòng bếp, sau đó quăng cái giẻ lau lên bàn lau lau, rồi thì lắc mình
một cái biến thành trông coi, giám sát lao động trẻ em không công Quách
Tiểu Hằng làm việc cần cù chăm chỉ.
"Nè, lúc tao với mẹ ở trong bếp, ba và Liêu Viễn nói gì vậy ?"
" Chẳng gì hết." Quách Hằng vừa hì hà hì hục làm việc, vừa phải đối
phó với sự tra khảo của chị anh," Ba cũng không nói sao hết, vẫn chỉ có
em và Liêu Viễn nói nói chuyện thôi."
Sắc mặt Quách Trí liền có chút thay đổi không ngừng.
Quách Hằng liếc mắt nhìn qua, biết bà chị anh lo lắng cái gì, liền nói thêm vào :" Có điều thái độ của ba cũng không phải không tốt, vẫn rất
lễ độ mà, đâu có làm ra vẻ với cậu ta."
Sắc mặt Quách Trí lúc này mới tốt lên chút.
"Chị, lần này em thật sự phục chị rồi đấy !" Quách Hằng nói," Hôm qua
cậu ta mới tròn hai mươi tuổi ! Mười chín tuổi đã bị chị gặm rồi ! Ái
da, ai da ai da ! Buông ra buông ra mau buông ra !"
" Cái gì gọi là 'gặm' hả, hả ?" Quách Trí buông lỗ tai của Quách
Hằng ra, vỗ đầu anh một cái bốp. Bốc một quả lê trong giỏ trái cây lên, gặm thật luôn." Nhìn nè, đây mới gọi là 'gặm'! Đừng có mà dùng từ vớ
vẩn !"
" Shhhh!" Quách Hằng dùng vai cọ cọ lỗ tai, lầm bà lầm bầm," Chị đó,
tìm một tên hai mươi tuổi, vẫn còn trẻ con đó, chị không suy nghĩ một
chút đến cảm nhận của em hả ?"
" Hứ!" Quách Trí nhai răng rắc," Tao tìm người nào ảnh hưởng đến mày à ?"
Quách Hằng liếc nhìn cô u oán :" Chị tìm một thằng nhóc làm anh rể em, chị bảo em xưng hô với cậu ta thế nào ?"
Quách Trí "phụt" một tiếng, vui mừng hết sức :" Giờ mày cứ gọi Liêu
Viễn là được. sau này ...... sau này thì cứ để sau này hẵng nói !"
Thực ra trong lòng Quách Hằng còn đang kìm nén một câu mà không dám nói.
Liêu Viễn( trước ngày hôm qua) mới mười chín đấy, vậy mà chị cũng bỏ vô miệng được !
Chị trâu bò !
Thằng em này thiệt tình quỳ lạy chị luôn !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT