Sau khi lễ phép chào hỏi xong, Liêu Viễn được mời vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
Ghế sofa nhà Quách Trí là kiểu một ghế dài ở giữa, và hai ghế đơn để ở đầu đối diện. Liêu Viễn được mời ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên
trong, mẹ Quách ngồi ở ghế đối diện.Quách Trí rửa tay xong quay lại
phòng khách, thì trông thấy ba cô kế bên mẹ cô, em trai cô kế bên Liêu
Viễn, cùng nhau ngồi trên ghế sofa dài.
Cô đi tới chọt chọt Quách Hằng, Quách Hằng ngây ngô nhìn cô.Cô xua
xua tay làm động tác xua đuổi. Quách Hằng lẳng lặng nhấc mông nhường
chỗ cho Quách Trí. Tự mình dịch sang một chiếc ghế đôn bằng da, mông
còn chưa kịp đặt xuống, thì mẹ già anh đã ra lệnh :" Đi bưng hoa quả ra
đây."
Quách Hằng cam chịu số phận chân chạy vặt, lấy hoa quả đã được cắt gọn sẵn bưng ra phòng khách, thì nghe mẹ già nhà anh ở đó hỏi :" Tiểu Liêu
đúng không, dì thấy con còn trẻ lắm, năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?"
Nói thật, bị ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy mặt của Liêu Viễn không chỉ có mẹ Quách.
Trên thực tế, ánh mắt đầu tiên Quách Hằng nhìn Liêu Viễn, chính là
muốn hỏi chị gái anh, rốt cuộc thì vị anh rể này của anh bao nhiêu tuổi?
Mẹ anh nói rằng, người đàn ông mà chị anh tìm, không nhà chẳng có xe,
anh đã rất không hài lòng rồi, bởi vì những người đàn ông được giới
thiệu cho chị gái anh trước đây cơ bản đều trên ba mươi. Anh cho rằng
chị gái mình tốt như vậy, một tên hơn ba mươi rồi mà vẫn chưa có được
nhà và xe thì không xứng với chị gái mình.
Về sau mẹ anh nói, tên đó nhỏ hơn chị của anh. Anh nghĩ chắc cũng phải
hai lăm hai sáu tuổi rồi chứ ? Chẳng phải người xưa hay nói, nữ hơn ba,
ôm gạch vàng sao(*). Nữ lớn hơn hai đến ba tuổi thực ra cũng rất tốt. Dù không nói rõ, nhưng chắc chắn ba mẹ anh cũng nghĩ như vậy.
(*)Nữ hơn ba ôm gạch vàng - Nữ đại tam ôm kim chuyên (女大三抱金砖) là tục
ngữ của Trung Quốc nói về việc nhà gái hơn nhà trai ba tuổi, trích từ
một bài tục ngữ nói về lợi ích của việc lấy vợ hơn tuổi.
Thế nhưng !
Vừa mở cửa ra, cái nhìn đầu tiên khi trông thấy đằng sau chị gái anh, so với anh đây một mét tám mấy thì trai đẹp này còn cao to hơn, anh liền ý thức được rằng, nhất định có một sự sai lệch không hề nhẹ ở đâu đó
trong sự trao đổi giữa người nhà và chị gái anh.
Cho nên lúc đó anh nhìn mẹ anh với ánh nhìn phức tạp, thật sự anh có rất nhiều điều muốn hỏi mẹ anh mà không mở miệng được.
Quả nhiên, mẹ già anh nhìn thấy tên ....... nhóc này, ánh mắt đầu tiên, cũng là choáng nhẹ.
Con mắt của Quách Hằng giảo hoạt, bưng đĩa hoa quả lên thì trông thấy vẻ mặt chị gái mình thoáng đờ ra.
Có vấn đề ! Có vấn đề !
Liêu Viễn định mở miệng trả lời, đột nhiên Quách Trí kêu lên:" Quách Hằng! Làm gì thế ! Bưng ra đây này !"
Đã bị ngắt lời .
Quách Hằng đứng yên ở đó, chính là sợ mình chen ngang cuộc đối thoại.
Ai biết được Quách Tiểu Trí giở mánh lới này, nhưng không thể để chị ấy
thành công !
Anh đặt đĩa trái cây xuống, săn sóc Liêu Viễn rất chi là nhiệt tình và lịch sự :" Nào, ăn chút trái cây, đừng khách sáo." Còn rót cả trà nóng cho Liêu Viễn.
Liêu Viễn lễ phép nói cảm ơn.
Quách Hằng đẩy tách trà đến trước mặt Liêu Viễn, kéo cái ghế đôn
dịch ra phía trước rồi ngồi xuống đối diện với Quách Trí. Cười tủm tỉm hỏi :" Liêu Viễn, tôi nhìn cậu hình như không lớn hơn tôi. Hai người
chúng ta ai lớn hơn nhỉ ? Tôi hai mươi bốn, sinh tháng ba."
" Sinh nhật của tôi mới ngày hôm qua." Liêu Viễn trả lời thành thật," Tôi vừa tròn hai mươi tuổi."
Tròn hai mươi tuổi.
........ Ôi đệch !
Phòng khách nhà họ Quách, đột nhiên im lặng một cách quỷ dị.
Quách Hằng biết hiện giờ không đến phiên anh ấy mở miệng nữa , cho
nên thành thật ngậm miệng lại, đưa mắt nhìn ba mẹ anh. Ba Quách mẹ Quách đưa mắt nhìn nhau.
Còn chưa mở miệng thì Quách Trí đã lên tiếng trước.
Thực ra Quách Trí biết, kiểu gì thì tuổi của Liêu Viễn cũng không thể vượt qua được. Nếu đã nói ra, thì duỗi đầu một đao, mà rụt đầu cũng một đao. Cô cũng mặc kệ luôn.
"Ba, mẹ." Cô cầm tay Liêu Viễn, quay qua phía cha mẹ, vẻ mặt nghiêm
túc," Tuổi tác Liêu Viễn có hơi nhỏ, hôm qua anh ấy mới tròn hai mươi.
Nhưng ..... Con muốn ở bên anh ấy. Chúng con đã nói hết rồi, đợi khi
anh ấy hai mươi hai tuổi, nếu chúng con vẫn ở bên nhau thì sẽ kết hôn."
Phòng khách nhà họ Quách lại lâm vào trầm mặc.
Liêu Viễn thẳng người lên, mở miệng muốn nói chuyện. Anh vừa động, tay
Quách Trí đang nắm tay anh lập tức cảm giác được ngay. Móng tay anh
nhéo mạnh lòng bàn tay anh, Liêu Viễn liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Mẹ ." Quách Trí gọi .
Cha Quách cau mày lại, cũng định mở miệng nói chuyện, lại bị bà vợ ấn cánh tay đè xuống. Ông cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tác phong tương tự này ...... Ánh mắt Quách Hằng cũng đờ ra.
" Vậy quả thật là còn quá trẻ ." Mẹ Quách mỉm cười, phá tan bầu không khí gượng gạo.
Bà ôn tồn nhã nhặn, bắt đầu kéo đến chuyện gia đình của Liêu Viễn.
" Cháu là người ở đâu ?"
" Trong nhà có anh chị em gái gì không ?"
" Ở Đế Đô thì làm công việc gì ?"
"Người mẫu à, làm được chứ ?"
Khi được hỏi đến tình hình gia đình, Liêu Viễn khẽ ngập ngừng. Nhưng
anh không úp úp mở mở mà khai báo một cách thành thực :" ....... Hồi
nhỏ, họ đã ly hôn rồi ạ. Cháu sống với ba. Sau này bên ba sinh một em
trai, bên mẹ sinh một em gái ạ."
Cùng với những câu trả lời thành thật hết câu này đến câu khác của anh,
thì mẹ Quách vẫn có thể giữ được nụ cười ôn hòa, mà chân mày cha Quách
thì đã cau tít lại.
Chờ mẹ Quách lịch sự, khách sáo và ôn tồn thông suốt chuyện gia đình,
thì hoàn cảnh gia đình Liêu Viễn, rồi tình hình kinh tế cũng đã cơ bản
được mẹ Quách gặng hỏi rõ ràng, thậm chí cả ba đời tổ tiên, cũng khai
báo gần hết luôn.
Quách Trí vẫn không dám xen vào, chỉ có thể cắn răng ngồi nghe.
Suy xét từ quan điểm của người nhà mẹ đẻ, cô nghe Liêu Viễn nói rõ từng cái cái một ....
Tụt hạng .
Tụt hạng
Lại tụt hạng.
Haizzz.... Quách Trí cố kìm lại để không đỡ trán .
Có thể hỏi thì đều đã hỏi rõ rồi, mẹ Quách đưa mắt nhìn đồng hồ treo
tường, ôn hòa nói :" Nên làm cơm rồi. Tiểu Liêu, cháu cứ ngồi đã nhé.
Tiểu Trí, nào, tới phòng bếp giúp mẹ ."
Da đầu Quách Trí căng lên. Liếc nhìn khuôn mặt vẫn luôn cau lại của
cha mình. Nếu thái độ của mẹ Quách vẫn được xem là lịch sự, khách sáo và ôn hòa, thì cha Quách đối với Liêu Viễn chỉ có lịch sự và khách sáo mà thôi.
Ngay cả bản thân Liêu Viễn cũng có thể nhận ra cha Quách rõ ràng là
không hài lòng với mình. Anh đưa mắt nhìn Quách Trí có phần lo sợ.
Quách Trí cũng nhìn anh, lại đưa ánh mắt mơ hồ sang Quách Hằng không biết đang suy nghĩ gì, dặn dò Quách Hằng :" Em ngồi với Liêu Viễn ."
Nói xong thì thấp tha thấp thỏm đi theo vào phòng bếp.
Phòng bếp à, đó là chỗ nào chứ ? Sống chết ở đó đó. Lúc đi vào thì còn
sống, nhưng đi ra thì chưa chắc đã sống, cũng có thể được hầm chín,
sắp trong mâm rồi bưng ra.
Quách Trí cảm thấy mình chính là cây xương sườn nhỏ sắp bị chặt thành nhiều miếng kia.
Mẹ già có phải tính đem cô làm thịt kho tàu ? Hay là tính đem cô đi ngâm tương nhỉ ?
"Đóng cửa lại." Cô vừa bước vào, mẹ Quách đã nói ngay.
Món chính như xương sườn gì gì đó, đã làm xong từ lâu, đều ở cả trong
nồi, hâm nóng một chút là có thể lên bàn. Rau xanh cũng đã rửa sạch, chỉ là sợ thái sớm quá thì sẽ mất nước, nên vẫn chưa động tới dao.
Mẹ Quách bập bập mấy nhát dao, đã xắt xong hết rau, nhấc thớt lên, cho hết số rau đã xắt vào trong một cái nồi inox nhỏ.
Quách Trí còn đang suy nghĩ về vấn đề kho tàu hay ngâm tương, thì
đột nhiên nghe một tiếng phập, mẹ già cô đã ghim con dao thái
lên thớt.