" Tao đang sốt ruột mua bảo hiểm đây này, đã nói với người ta hết cả rồi."
Trong điện thoại là giọng nói cậu quen thuộc, cũng là tiếng
thúc giục cậu quen thuộc, không có gì khác, chỉ đòi tiền mà
thôi.
Ông ta chưa bao giờ từng hỏi, cậu kiếm tiền có vất vả hay
không, cũng chưa bao giờ quan tâm đến công việc của cậu rốt cuộc là làm gì. Ông ta điện thoại tới, ngoài đòi tiền ra, thì
cũng chỉ là lải nhải không dứt nói về em trai cậu gần đây thế nào gần đây ra sao, muốn có cái gì và muốn mua cái gì.
Đột nhiên Alex cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
"Biết rồi, chút nữa xuống xe chuyển tiền cho ba." Cậu nói.
Trước giờ cậu luôn là người ôn hòa, lời nói ra lúc này cũng
đã có mây phần lạnh nhạt." Chuyển cho ba ba ngàn đồng."
Đầu dây bên kia tạm dừng trong chốc lát, rồi giọng nói hơi nâng
cao lên :" Ba ngàn ? Không phải đã nói với mày là sáu ngàn rồi hay sao ? Hai người mà. Ba ngàn là một người thôi!"
Còn cho rằng cậu đã nhầm.
Alex không nhầm. Cậu trầm giọng nói :" Một người ba ngàn, con chỉ lo cho ba thôi."
Cô bỏ đi với sự tức giận. Trước khi đi cô còn nói :" Cậu đàng hoàng bình tĩnh đi."
" Chín chắn một chút." Cô nói.
Dường như cô thở dài sau khi nói xong. Cậu không chắc có phải
vậy không, bởi vì cậu vẫn mãi không dám ngẩng lên nhìn cô.
Sân vận động cậu tính đến nằm ở con đường phía nam, cậu không
kêu taxi quay đầu lại, mà cho xe dừng lại ở bên ngoài tòa nhà
văn phòng lớn ở đường phía bắc.
Tầng một của tòa nhà văn phòng là trung tâm thương mại, cậu
tìm một máy ATM, chuyển cho ba của cậu ba ngàn đồng. Sau đó
nhập số thẻ của mẹ cậu, nhập số ba ngàn, nghĩ nghĩ sửa
thành năm, mà cho chẵn không cho lẻ, lại xóa đi, chuyển qua cho
mẹ cậu bốn ngàn.
Từ sau lần đầu tiên cậu trở về cho mẹ cậu năm ngàn đồng, thì
cứ thi thoảng cậu sẽ cho bà ấy một ít tiền. Lúc có nhiều
thì cho nhiều thêm một chút, lúc eo hẹp thì thôi luôn.
Bà là nội trợ, sinh hoạt gia đình phục thuộc vào chồng, không có năng lực tài chính độc lập. Tuy rằng cũng đã sinh con,
nhưng nói sao thì cũng là kết hôn lần hai, rổ rá cạp lại. Cậu cho bà chút tiền, bà cũng có thể thoải mái phần nào.
Mặc dù cậu ta không chứng kiến lần tỏ tình kia của Dương Na,
nhưng sau đó cũng đã nghe nói qua. Người bị thương nhanh chóng
nhận ra mình là một bóng đèn công suất lớn, con mắt láo liên
đảo qua đảo lại hai cái, rồi nói :" Hey, túi của tớ vẫn còn
ở bên đó, tớ qua đó trước đây!"
Bụm lấy đá viên trên trán, cậu ta liền tìm đại một cái cớ chuồn đi.
Dương Na rất là hài lòng với sự biết điều của vị bạn học
này, dĩ nhiên cô ta muốn một mình nói mấy câu với Alex. Cơ hội
để được một mình nói chuyện với Alex thật sự rất hiếm, bởi
vì Alex không cho.
Thế nhưng Alex cũng đứng lên, nói với Phùng Kiến Phi :" Giúp tôi nói với họ một tiếng, tôi đi trước đây. Hôm nay trạng thái
không tốt..... tôi rất xin lỗi."
Không phải trạng thái cậu không tốt, mà là cảm xúc không tốt, mọi người đều đã nhìn ra.
Phùng Kiến Phi đưa mắt nhìn khuôn mặt đã tối sầm lại của Dương Na, nhanh trí đáp lại :" OK, không sao đâu. Lần sau gặp nhé ."
Rồi cậu ta chạy biến đi, dành chút thời gian cuối cùng cho
khoa khôi yêu đơn phương Liêu Viễn.
" Đi đây." Alex khách sáo gật đầu với Dương Na, xốc ba lô khoác lên một bên vai rồi bước đi.
"Liêu Viễn!Liêu Viễn!"
Dương Na đuổi theo, gọi cậu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT