“Thưa tổng giám đốc, chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp được chưa ạ?” Hôm nay Lục Trầm không đến, Lâm Hiểu trực tiếp phụ trách mọi công việc của tổng giám đốc. Bình thường những việc này đều do Lục Trầm xử lí.
Lâm Hiểu sầu phát khóc, mới sáng sớm đã bị hành động bất thường của tổng giám đốc làm cho rối loạn, tiếp đó lại bị anh quát lớn. Giám đốc Lục ơi giám đốc Lục, anh mau đến làm việc đi, đứa nhân viên quèn này đều sắp không chịu nổi nữa rồi!
“Bắt đầu ngay bây giờ?
Lâm Hiểu cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần bắt đầu cuộc họp thì cô không cần tiếp tục chịu cơn giận bất thường của tổng giám đốc nữa rồi. Sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi, cô cũng chỉ đành để những trưởng phòng đó chịu ấm ức thôi.
“Vâng ạ, vậy bây giờ em đi đem tất cả tài liệu đã chuẩn bị tốt đưa cho các trường phòng.”
“Đợi chút.” Tô Lương Mặc đột nhiên gọi Lâm Hiểu đang len lén rời đi lại, “Cô không cần tham gia cuộc họp với tôi nữa. Cô đem hết tài liệu cho thư kí Bạch, để cô ta phụ trách các khâu nhỏ trong cuộc họp lần này”
?...Vậy còn tôi thì sao tổng giám đốc?
“Còn cô, trước khi tôi kết thúc cuộc họp, phụ trách để ý cô ấy” Tô Lương Mặc dặn dò: " Không cho phép ai được bước qua cánh cửa này, ngay cả Lục Trầm cũng không được”
Hả? ...Đây là yêu cầu kì quái gì thế này? Lâm Hiểu hoàn toàn không hiểu gì hết, tuy rằng như vậy, thân là thư ký của Tô Lương Mặc, nghe lời là điều kiện đầu tiên.
“Vâng, thưa tổng gang giám đốc
“Nhớ cho kĩ, không cho “bất kì ai” ngoài tôi đi vào trong. Cũng có nghĩa là, cho dù cô có chuyện gì đi nữa, cũng không được rời mắt khỏi cánh cửa này”
“...Vâng thưa tổng giám đốc” Cho dù có có có khẩn cấp đến đâu cũng đảm bảo hoành thành nhiệm vụ.
Tô Lương Mặc gật gật đầu, anh tuyệt đối không để cho ai nhìn thấy dáng vẻ hiện tại
của Lương Tiểu Ý, cho dù chỉ là một sợi lông!
“À, còn nữa, cô đi mua một bộ quần áo nữ về đây, bao gồm cả đồ nội y. Áo không được lộ vai, không được quá hở hang, tốt nhất là mua áo dài tay. Còn bên dưới, váy hay quần đều được, nhưng vạt dưới cũng không được ngắn quá đầu gối... Ừm, quần áo rộng một chút, cô cứ dựa theo kiểu quần áo người phụ nữ hồi sáng ặc mà mua. Còn nữa, nội y phải mua màu xanh nhạt, số đo ba vòng là: 85- 69- 88. Cô cứ mua theo số đo này mà mua”
Miệng Lâm Hiểu sắp bởi vì kinh ngạc mà mở thành hình chữ “O”. Xin hỏi vừa rồi tổng giám đốc mới nói cái gì vậy??
Quần áo nữ, còn có cả nội y? Xin hỏi tổng giám đốc, ví dụ là quần áo bị ướt cần phải thay, nhưng vì sao ngay cả nội y cũng phải thay cơ chứ!
Áo không được lộ vai không được quá hở, lại còn muốn là áo dài tay? Bên dưới váy hoặc quần không được ngắn hơn đầu gối? Bây giờ vẫn còn người phụ nữ nào mặc kiểu bảo thủ như bà già thế này?
Ồ...Quan trọng nhất chính là, tổng giám đốc còn đặc biệt nhắc nhở cô nội y phải là màu, xanh, nhạt! Cuối cùng, tổng giám đốc có thể nói cho em biết làm sao anh biết cả số đo ba vòng của cô gái kia được không?
Ôi trời ơi, nhìn tổng giám đốc bây giờ đi đường đều khí thế hừng hực, mặt mày rạng rỡ, rốt cục vừa rồi trong phòng làm việc đã xảy ra chuyện gì chứ!
Nam thần lạnh lùng trong tim cô, tan nát mất rồi...
Lâm Hiểu đột nhiên nghĩ tới một điều, vội vàng gọi Tô Lương Mặc lại: “Thưa tổng giám đốc, anh vừa bảo em một bước không rời trông coi phòng làm việc của anh, lại muốn em đi mua quần áo, chuyện này sợ là em không làm hết được đâu.”
“Tập đoàn Tô thị trước giờ không thuê những người rảnh rỗi, nếu như thư ký Lâm cho rằng năng lực của mình không đủ, có thể chủ động xin từ chức?
Trời ạ! Thật đen đủi mà! Lâm Hiểu mau phát điên rồi, nam thần lạnh lùng vẫn là nam thần lạnh lùng! Người ta cũng chỉ có trước mặt người phụ nữ trong phong làm việc kia mới biến thành khủng long bạo chúa thôi. Trước mặt những người khác, nam thần vẫn luôn lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT