Loại thuốc mà Chu Như Ngọc dùng để hại cha cô là một loại thuốc từ nước
ngoài. Nhờ Đình Vỹ cố gắng điều tra, rốt cuộc họ cũng tra ra được một
đầu mối rất quan trọng.
Thuốc này là một loại thuốc mới, vừa được một trung tâm nghiên cứu
và phát triển y tế tư nhân tại Hoa Kỳ nghiên cứu ra. Loại thuốc này chỉ
được thí nghiệm trên động vật, còn chưa thí nghiệm trên cơ thể người.
Nhưng dù chưa được thí nghiệm trên cơ thể người, loại thuốc này vẫn được bán ở chợ đen.
Mà Chu Như Ngọc cũng mua được loại thuốc này ở chợ đen. Còn vì sao
Chu Như Ngọc lại biết đến loại thuốc này thì chỉ có Chu Như Ngọc mới
biết.
Đường Nhã Phương ngồi trên sofa, đọc tài liệu điều tra được, chân mày cô nhíu chặt, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Sau khi xem sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng
bên cửa sổ: "Đình Vỹ! Vậy bây giờ em phải làm sao mới có thể cứu được bố em đây?"Lục Đình Vỹ xoay người, đôi môi mỏng khẽ mở: "Anh đã liên lạc
với trung tâm nghiên cứu đó rồi, bọn họ cũng đồng ý nghiên cứu thuốc
giải cho chúng ta."
Nghe vậy, trên mặt Đường Nhã Phương hiện lên vẻ vui mừng: "Thật hả anh?" "Ừ! Thật đấy!"
Đường Nhã Phương buông bản báo cáo xuống và đứng dậy, bước nhanh về phía Lục Đình Vỹ rồi ôm chầm lấy anh. "Đình Vỹ! Thật may là em vẫn luôn có
anh bên cạnh!" Cô vùi đầu vào ngực anh và nói một cách buồn rầu.
Từ khi cha cô hôn mê đến giờ, trong lòng cô luôn lo lắng và sợ hãi.
Từ khi biết là cha mình vẫn có thể được cứu sống, cô mới cảm thấy an ủi
phần nào.
Mà Đình Vỹ là người tặng cô tất cả những điều này.
Nếu không có anh, cô thật sự không dám tưởng tượng là mình sẽ sợ hãi, không có ai giúp đỡ và bất lực biết bao.
Nghĩ đến đây, cánh tay đang ôm eo anh lại càng siết chặt hơn. Cô
chôn đầu thật sâu vào lồng ngực anh, trong mũi tràn đầy mùi hương mát
lạnh, riêng biệt của anh, trong lòng cô lại tràn đầy hơi ấm, chóp mũi
không nén được sự chua xót, nước mắt nóng bỏng liên tục trào ra.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng khóc thút thít, nặng nề của
cô. Khuôn mặt Lục Đình Vỹ hơi rét lạnh, đôi mắt đen láy nồng đậm vẻ đau
lòng. Anh giơtay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô và nói một cách dịu dàng: "Đừng khóc! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Ừ! Mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.
Cô khóc không thành tiếng trong ngực anh.
Lâm Hải Đông giữ được một mạng, nhưng kiếp sống của anh ta, nghề nghiệp của anh ta đã đi đến đường cùng.
Vài ngày sau khi Lâm Hải Đông xảy ra chuyện, Công ty giải trí Thiên
Hòa trực tiếp lên tiếng, nói rõ mình là đã đuổi Lâm Hải Đông, đồng thời
cũng tỏ vẻ trong sạch, nói rằng công ty không liên quan gì đến những vụ
scandal của Lâm Hải Đông mấy năm qua, đó đều là do tác phong của Lâm Hải Đông có vấn đề.
Hành động của Công ty giải trí Thiên Hòa đúng là rải muối lên vết
thương của Lâm Hải Đông. Quan hệ hợp tác nhiều năm qua lại kết thúc bằng một bản tuyên bố như vậy.
Việc này làm tất cả khán giả đều phải than thở.
Bộ phim "Chuyện hậu cung thời nhà Thanh" do
Công ty giải trí Thiên Hòa đầu tư cũng không ngừng quay vì chuyện
của Lâm Hải Đông. Công ty giải trí Thiên Hòa dùng giá cao, mời một đạo
diễn nổi tiếng trong nước đến giúp đỡ, vì vậy bộ phim vẫn bắt đầu quay
như thường. "Bộ phim này còn chưa bắt đầu quay mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Bộ phim này không có độc chứ?"
Sau khi đọc tin tức, Tống An Nhi phát biểu mộtcâu... Một bình luận
không được xem là bình luận. Đường Nhã Phương cười gượng: "Cậu chú ý
thật khác người!"
Người bình thường nên châm chọc Công ty giải trí Thiên Hòa rất thiếu đạo đức, hoặc cảm thấy vị đạo diễn cấp cứu kia rất đáng thương chứ!
Hoặc là mắng chửi tội lỗi của Lâm Hải Đông không được à?
Sao đến lượt cô ấy thì cô ấy lại nói là bộ phim có độc chứ? "Chẳng
lẽ tớ nói không đúng à?" Tống An Nhi mâm mê mỗi: "Hôm đó, cậu cũng có
mặt ở hiện trường buổi họp báo. Cậu xem, lúc đó khí thế và danh tiếng
lớn cỡ nào, nhưng kết quả thì sao? Lâm Hải
Đông...
Nói tới đây, Tống Anh Di chỉ biết thở dài: "Xem như cả đời anh ta
đều hỏng rồi!" "Sao vậy? Cậu thương tình cho anh ta à" Đường Nhã Phương
đùa giỡn nói.
Tống An Nhi nóng nảy cãi lại: "Ai thương tình anh ta hả? Lão già mê
gái có kết quả như thế thì có gì mà đáng thương?" "Vậy cậu than thở cái
gì?" "Tớ chỉ cảm thấy một người đàn ông như anh ta lại sống tạm như vậy
cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
Nghe cô ấy nói vậy, Đường Nhã Phương không nén cười được. "Với da
mặt vừa dày vừa không biết xấu hổ của Lâm Hải Đông, anh ta sẽ không hề
cảm thấy đó là sống tạm bợ đầu. Ngược lại, anh ta sẽ nghĩ rằng ông trời
đã đóng một cánh cửa của anh ta, chắcchắn sẽ mở một cánh cửa khác cho
anh ta!" "Ồ!" Tống An Nhi nhíu mày: "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Đường Nhã Phương khẽ mỉm cười: "Chó không thể bỏ sở thích ăn c*t." "Trời ạ! Anh ta thật sự không sợ chết à?"
Tống An Nhi đột nhiên cảm thấy... Tại sao lúc ấy người kia ra tay,
lại không dứt khoát giết anh ta đi? Đỡ gieo rắc tai họa cho con gái nhà
người khác.
Đường Nhã Phương cười một tiếng, ánh mắt liếc qua, thấy Lê Na đang đi tới, cô vội vàng nói với Tống
An Nhi: "Được rồi! Đừng nói về chuyện này nữa! Cậu quay về làm việc đi, Giám đốc đến rồi."
Tổng An Nhi quay đầu nhìn lại, vừa vặn gặp Lê Na đã đến gần, cô ấy vội vàng đứng lên chào một tiếng: "Chào Giám đốc!"
Lê Na vẫn nghiêm túc như thường ngày, nhưng trên môi cũng thoáng qua một nụ cười như có như không, nhẹ nhàng gật đầu với Tống An Nhi: "Ừ"
Tống An Nhi liếc nhìn Đường Nhã Phương, sau đó nhanh chóng đi về
phía vị trí của mình. "Giám đốc! Có chuyện gì à?" Đường Nhã Phương đứng
lên.
Lê Na chần chờ một chút rồi mới chậm rãi mở miệng: "Ban giám đốc
công ty có ý định để cô đến đoàn làm phim "Truyện hậu cung thời nhà
Thanh và quay một đoạn video cảnh Chu Như Ngọc biểu diễn một cách chuyên nghiệp, sau đó đăng lên internet, lại viết một đoạn văn chất lượng cho
các tài khoảnmarketing lớn, để họ cùng nhau khen Chu Như Ngọc, từ đó đạt được đột hot.
Chuyện này... Vừa nghe đã biết là cố tình chỉa mũi nhọn về phía cô.
Đáy lòng cô hiện lên cảm giác mệt mỏi, không còn một chút sức lực.
Đường Nhã Phương cố gắng giãy giụa một lần cuối cùng: "Có thể để các
phóng viên cấp dưới của tôi đi làm việc này được không?" "Không được!"
Lê Na lắc đầu, cô ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể cười gượng một
tiếng: "Đây là lệnh của Tổng giám đốc Tô. Tôi cũng biết Tổng giám đốc Tô làm vậy là đang gây khó khăn cho cô, nhưng nếu cô cố ý không đi, cô ta
vẫn sẽ đối phó với cô bằng những cách khác. Đôi khi, tạm thời chịu oan
ức là để con đường của chúng ta trở nên dài hơn, càng vững vàng hơn. Cô
nói đúng không?
Hiếm khi Lê Na nói nhiều như vậy, trong từng câu từng chữ đều đầy vẻ quan tâm đến cô.
Đường Nhã Phương cười: "Vâng! Cảm ơn Giám đốc!" Lê Na hài lòng cười
một tiếng, sau đó vỗ vai cô một cái rồi dặn dò: "Sau khi vào đoàn phim,
nhớ phải cẩn thận một chút! "Vâng! Tôi biết rồi!"
Nếu Tô Á Mai để cô vào đoàn phim, chắc chắn là có chuyện gì đang chờ cô.
Nhưng vậy thì sao chứ? Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ biết sợ là
gì."Chuyện hậu cung thời nhà Thanh" được quay ở phim trường Thanh Sơn
phim trường lớn nhất trong nước, chuyện quay chụp nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình.
Thanh Sơn nằm trong thành phố Hải Phòng, cách nơi cô đang ở hơn một nghìn kilômét, vì vậy cứ coi như lần này là đi công tác đi.
Đường Nhã Phương nghiêm túc lau chùi ống kính máy ảnh. Ở bên cạnh,
Tống An Nhi nhìn thấy cô như vậy, lập tức lại gần. "Nhã Phương Thanh
Thành cách Hải Phòng xa như vậy, cậu chắc là mình có thể đi một mình ư?"
Trong lòng Tổng An Nhi hơi lo lắng. Trời thì cao mà Hoàng đế thì xa, Đường Nhã Phương phải đi xa như vậy, mà lỡ như chuyện gì xảy ra thì
thật sự rất khó giải quyết đây.
Đường Nhã Phương vẫn không ngẩng đầu nói: "Tớ không đi một mình, Lục Đình Chiêu sẽ đi với tớ "Chỉ một mình cậu ta cũng không đủ chứ? Hơn
nữa, cậu ta là một người đàn ông, có một số việc cũng không tiện lắm."
Đường Nhã Phương buồn cười vì lời nói của cô ấy. Cô dừng tay và
ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Cậu nói vậy….. Hay là cậu cảm thấy cần phải phải
cả một đại đội đi theo tá moi du?"
Tổng An Nhi tức giật, lầu bầu không hài lòng: "Rõ ràng là tớ đang quan tâm đến cậu mà. Vậy mà cậu còn cười nhạo tới
Đường Nhã Phương nhưởng nhướng mày, cười
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT