Lục Đình Chiêu và Lê Mẫn Nghi đều đã ăn cơm xong cả rồi, vẫn còn chưa
kịp nghỉ ngơi cho tiêu cơm thì đã bị chủ nhà thẳng thừng đuổi đi. “Ăn
uống no say rồi, mấy em cũng nên về nhà đi chứ." Giọng nói của Lục Đình
Vỹ vô cùng lạnh lùng, không hề có một chút gì gọi là cảm xúc thăng trầm ở đây cả.
Cái gì nên ăn cũng đã ăn xong rồi, nên uống cũng đã uống luôn rồi,
mà Nhã Phương lại bình an trở về nhà, như vậy cô cũng không có lý do nào để mặt dày mặt dạn mà ở lại nữa, cũng đành phải đi thôi, cô cũng sợ làm phiền đến thời gian riêng tư của hai vợ chồng bọn họ nữa chứ.
Vì vậy, Lê Mẫn Nghi rất hiểu ý mà nói: "Tất nhiên... tất nhiên rồi, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Nói xong, cô vẫy vẫy tay với Đường Nhã Phương, cầm lấy túi xách của
mình rồi tự nhiên rời khỏi mà không có một chút lưu luyến nào. “Đình Vỹ. . . . . . Nhìn thấy người bạn thân nhất của mình bị đuổi đi, Đường Nhã
Phương có chútkhông thoải mái mà trừng mắt với Lục Đình Vỹ.
Nhưng Lục Đình Vỹ lại không hề để ý tới biểu cảm của cô, đôi con
người lạnh lùng nhìn về phía Lục Đình Chiêu rồi lườm một cái: “Còn em
thì sao đây?” "Em muốn nghỉ ngơi thêm một chút nữa, quá no rồi. Ợ!” Lục
Đình Chiêu nó đến nỗi ợ lên một tiếng, cậu ấy hoàn toàn không để ý đến
ánh mắt khó chịu của anh trai nhà mình. “Vậy đi rửa bát đũa đi.”
Vừa dứt lời, không đợi cho cậu ấy phản ứng lại, Lục Đình Vỹ đã kéo
lấy cánh tay của Đường Nhã Phương, lập tức kéo cô đi lên trên tầng trên. “Anh ơi, tại sao em lại phải rửa bát chứ?” Lục Đình Chiêu vừa nghe thấy anh trai mình bắt cậu ấy phải đi rửa một đống bát siêu to khổng lồ đó,
cậu ấy xoay người nằm bò xuống ghế sô pha, ánh mắt nhìn về phía hai
người đang đi lên cầu thang mà thét lớn. “Em không rửa bát cũng được,
nhưng lần sau em đừng hòng ăn những món ăn của anh nấu nhé.” Lục Đình Vỹ đáp lại cậu ấy nhưng anh không hề quay đầu lại.
Nếu như không được ăn những món ăn mà anh trai mình nấu nữa, vậy thì cậu ấy vẫn là thích rửa bát hơn.
Lục Đình Chiêu gục đầu xuống, cậu ấy đành cam chịu số phận mà đi vào
trong nhà bếp. “Anh làm như vậy sẽ không quá đáng với cậu ấy chứ?" Đường Nhã Phương không nghĩ đến việc anh lại có thể mở miệng bảo Mẫn Nghi và
Đình Chiêu đivề nhà.
Lục Đình Vỹ nhếch một bên lông mày, đôi mắt đen tuyền sâu xa nhìn
thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi môi mỏng cũng hơi
nhếch lên: “Anh không cảm thấy quá đáng chút nào hết á." "Bởi vì anh
muốn một mình chờ đợi cùng em, như vậy bọn họ cũng nên rởi khỏi đây
chứ.”
Đường Nhã Phương hơi mím môi lại, cô khe khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là không có gì để nói lại anh được.
Ngày hôm sau, Đường Nhã Phương đến Thời Đại để làm việc, lúc này cô mới biết tin Lâm Hải Đông đã xảy ra chuyện.
Nghe nói là đã có người phát hiện anh ta ở khách sạn, khi được phát
hiện thì cả người anh ta đang trong tình trạng hôn mê, hạ thân của anh
ta đang chảy máu không ngừng, có người đã phế bỏ nó rồi, cả đời này cũng không thể giao hợp được nữa.
Đây chắc hẳn là ác giả thì có ác báo đi. Đường Nhã Phương cảm thấy có chút thổn thức.
Khách sạn đó chính là nơi tổ chức hội nghị ra mắt và mở tiệc rượu để chiêu đãi khách khứa của ( Cung tần nhà Thanh ) . Nếu như cô đoán không nhầm thì chính đêm hôm đó cô đã bị người ta bỏ thuốc mê, chắc hẳn
chuyện này cũng liên quan tới Lâm Hải Đông. Lần này anh ta đã xảy ra
chuyện lớn như vậy, cũng có thể có liên quan tới Nghiêm Ninh thì
sao?Nghĩ đến người đàn ông dịu dàng ấm áp đó, cô lại cảm thấy suy nghĩ
này của bản thân thật là buồn cười mà, tuy rằng Nghiêm Ninh thoạt nhìn
thì ai cũng thấy anh ta rất lạnh lùng và nhạt nhẽo, nhưng trái tim anh
ta cũng không độc ác như vậy đâu.
Vốn dĩ danh tiếng của Lâm Hải Đông trong giới giải trí này không hề tốt
đẹp, không biết anh ta đã lừa gạt được bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi,
đồng thời anh ta cũng có thù oán với không ít người đầu, cho nên có
người bởi vì căm hận mà ra tay với anh ta cũng không phải là chuyện
không thể.
Cho nên nhất định không có liên quan tới Nghiêm
Ninh.
Thực ra thì chuyện này làm cho Đường Nhã Phương cảm thấy thật nực
cười, sau khi Tô Á Mai đã xin nghỉ phép trong bữa tiệc rượu ngày hôm đó, cô ta nói rằng cơ thể không được thoải mái cho lắm.
Nhưng cô biết rằng, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản như mọi người đã nghĩ.
Nhìn thấy Lâm Hải Đông xảy ra chuyện, trong lòng của Tô Á Mai và Vi
Vịnh Phong còn có cả Chu Như Ngọc chắc chắn là đang vô cùng sợ hãi đi,
bọn họ chỉ sợ rằng bản thân mình có ngày cũng sẽ rơi vào kết cục giống
như Lâm Hải Đông.
Đường Nhã Phương không thể chịu được nữa, cô rất mong đợi được nhìn
thấy biểu cảm của cô sẽ như thế nào khi Tô Á Mai cũng gặp chuyện như vậy đây?
Thật đáng sợ, còn thứ gì đáng sợ hơn chuyện này chú?Biệt thự nhà họ
Vi, cả một phòng khách rộng lớn bị bao phủ trong sự vắng lặng tịch mịch, áp lực đến nỗi khiến người ta không thể thở được. “Vịnh Phong, trước
đây nhà họ Vi đã xuất hiện mối nguy hiểm lớn như vậy, tôi là người đã
thuyết phục các vị chủ tịch của AR nên bọn họ mới đồng ý giúp đỡ đó. Mà
khi tôi bước vào Thời Đại cũng là để giúp cậu đối phó với Đường Nhã
Phương thôi. Chỉ có điều bây giờ quay đầu nhìn lại, tôi không thể chờ
đợi thêm được nữa.
Khi Tô Á Mai nhắc đến Đường Nhã Phương, rõ ràng trên khuôn mặt của
cô ta hiện lên một tia sợ hãi đến khó tả. “Chị họ à, chuyện làm này chị
cũng có phần đó, chị đi một bước đi như vậy khiến tôi và nhà họ Vi phải
làm thế nào đây?” Vi Vịnh Phong không nghĩ đến việc cô ta vì bảo vệ bản
thân mình mà lại quên đi nhà họ Vị, nhất thời trong lòng sinh thêm oán
hận, anh ta không thoải mái mà trừng mắt nhìn về phía cô ta. “Đúng vậy
đó chị họ à, làm người ai làm thế bao giờ cơ chứ. Bây giờ chúng ta là
người trên cùng một chiếc thuyền đó, nếu như chị muốn rời khỏi thuyền
trước, vậy thì chị cũng đừng trách tôi lật thuyền bất cứ lúc nào nhé.”
Chu Như Ngọc đứng một bên phụ họa, trong cách ăn nói lộ ra ý muốn đe
dọa. “Các người. ....." Tô Á Mai tức giận trừng mắt với bọn họ. Rõ ràng
là người một nhà, nhưng lúc này lại ầm ĩ mâu thuẫn lẫn nhau.Người không
vì bản thân mình thì trời không dung đất cũng chẳng tha! Cho nên cách
làm của Tô Á Mai không hề sai lầm, nhưng mà bây giờ nhìn lại, cô ta
không thể bước tiếp được nữa. “Trước đây có Hoàng Hương Ly, bây giờ lại
có Lâm Hải Đông, các người còn muốn đối phó với Đường Nhã Phương nữa
sao?” Nghĩ đến kết cục bi thảm của Lâm Hải Đông, Tô Á Mai cảm thấy lạnh
hết cả sống lưng, cả người cô ta không tự chủ được mà run rẩy theo.
Đúng vậy đó, cô ta đang sợ hãi, cô ta sợ rằng bản thân mình sẽ giống như Lâm Hải Đông, rơi vào kết cục thể thảm như vậy.
Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc không phải là không sợ hãi, nhưng điều bọn họ sợ hãi nhất chính là hiểu được một chuyện, vậy nếu như không trừ khử Đường Nhã Phương, e rằng bọn họ chỉ có thể bị nỗi sợ bao vây cả
cuộc đời này thôi. “Chị họ ơi, Đường Nhã Phương giống như một quả b hẹn
giờ vậy, chúng ta không thể biết được khi nào thì nó phát nổ, chị và tôi đều không né tránh được đầu. Bây giờ cách làm tốt nhất chính là khiến
cô ta biến thành một quả b rỗng, vậy thì cô ta muốn nổ cũng không thể nổ được. Trong ánh mắt lóe lên một tia hào quang âm u lạnh lẽo, Vi Vịnh
Phong xót xa nói. “Vậy cậu muốn làm như thế nào đây?” Tô Á Mai hỏi.
Chu Như Ngọc nghiêng người lấy túi xách của mình, cô ta lấy một tờ
văn kiện từ trong túi sách ra và đưa có Tô Á Mai: “Chị họ, chị xem thử
đi.”... Tô Á Mai liếc nhìn cô ta một cái, sau đó nhận lấy tờ văn kiện
đó, mở ra, khi cô ta nhìn thấy nội dung ở trong này, ngẩng đầu lên nhìn
Chu Như Ngọc với ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Sách chuyển nhượng cổ phần
ư?" “Ừm.” Đôi môi của Chu Như Ngọc nở nụ cười đắc ý: “Đây là bốn mươi
mốt phần trăm cổ phần định mức của Đường Quốc Thành ở Tập đoàn Đường
Thị, bây giờ tất cả đều là của tôi. Chỉ cần tuần sau Ban giám đốc mở ra, tôi chính là Tổng giám đốc của Tập đoàn Đường Thị.” “Vậy cho nên.....”
Tô Á Mai vẫn là không hiểu được trọng điểm của cô ta đang nói về cái gì. “Thứ Đường Nhã Phương quan tâm nhất chính là Đường Thị, chỉ cầm Đường
Thị rơi vào tay của tôi rồi, vậy thì trong lòng cô ta chắc chắn sẽ không được yên ổn đâu, hơn nữa Đường Quốc Thành đã rời khỏi thế giới này rồi, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích này đâu.”
Nghĩ đến việc cô ta muốn hung hăng đè bẹp Đường Nhã Phương ở dưới
chân, Chu Như Ngọc không thể kiềm chế được sự xúc động này, cô ta mong
rằng ngày đó sẽ tới càng sớm càng tốt.
Sau khi Tô Á Mai nghe xong, cô ta trầm ngâm một lát, sau đó hỏi:
“Vịnh Phong này, cậu cảm thấy thế nào hả?” “Tôi cảm thấy cũng được đấy.
Suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ có một cơ hội như vậy thôi, cho nên
nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội lần này, tuyệt đối không thể thất bại được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT