Đừng trách cô như thế chắc chắn, cô chưa gặp qua nhân vật lĩnh quân nào lật lọng như thế.
"Ô ô!" Từ đâu tới vận khí tốt vậy, hôm nay không phải cô đến để cho các cô gái xinh đẹp kia đủ số lượng hay sao?
- Không thể, ngoan!
Nhuận Lăng nhìn trong ngực người nho nhỏ, mặt nho nhỏ, mắt cô rưng rưng hoa, nước mắt đảo quanh, vô cùng đáng yêu.
Nhìn thấy người tính tình ôn nhu, cầm lấy tay cô, nhưng thái độ lại vô cùng cường ngạnh.
Giang Tiểu Vũ đáng thương thừa nhận Nhuận Đổng đại nhân hơi thở quỷ
quyệt. Cả người cô đều thấp thỏm, ngày thường thông minh đều biến đi mất tăm.
- Anh thả tôi ra trước đi.
Giang Tiểu Vũ cảm thấy hiện tại bọn họ ôm nhau thật sự không thích hợp để đàm phán chút nào.
"Khẩn trương quá cũng không tốt, không nên đem cô gái nhỏ sợ hãi, nếu không lại kiểm tra sức khỏe mất."
Nhuận Lăng tốt bụng buông Giang Tiểu Vũ đang nơm nớp lo sợ ra, chân dài
kéo lấy ghế để cho cô ngồi. Sau đó, thời điểm Giang Tiểu Vũ nhẹ nhàng
thở ra, anh kéo ghế bên cạnh ra, ngồi xuống, mặt đối mặt mà dựa gần
Giang Tiểu Vũ.
"Nơi này cái thứ nhất chính là không thiếu ghế. Thêm nữa cũng không
thiếu không gian mà. Nhuận Đổng đại nhân à, sao anh không ngồi ở bàn dài đối diện đi chứ."
Đối mặt gần gũi với Nhuận Lăng, cô chỉ cảm thấy anh đằng đằng sát khí,
khí lạnh phóng ra ngoài, hàn ý từ đầu đến chân, lại từ chân đông lạnh
hết thảy, quả là một hắc Diêm Vương.
Giang Tiểu Vũ cảm giác chính mình thành phạm nhân.
- Diện mạo tôi bình thường, gia thế cũng bình thường, tôi xem anh hình
như chức vụ rất cao, gia thế cũng không tồi, chúng ta không thích hợp
đâu.
Giang Tiểu Vũ thành người đầu tiên tự vả mặt mình. Vì thoát thân, cần thiết vả mặt vang dội.
- Ừ, gọi tôi là Nhuận Lăng, nói tên của cô đi.
Nhuận Lăng đỉnh mày nhíu lại, nói trước cái kia, sau đó mới trả lời vấn đề của Giang Tiểu Vũ:
- Bình thường rất tốt, ít tình địch.
Đây là khen cô sao? Là một người cô gái, cô không cần mặt mũi đâu. Lúc
này, anh thân là người lựa chọn của cô, vậy thì không nên phản đối cô,
mà nên đem cô khen đến bầu trời, trên mặt đất vô song sao? Khuôn mặt nhỏ của Giang Tiểu Vũ nghẹn đỏ bừng, cô phải nhịn xuống xúc động muốn mắng
chửi người.
Giang Tiểu Vũ thực không có tiền đồ mà báo tên của mình, ô ô.
- Ừ, Tiểu Tiểu.
Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ nhỏ xinh, thật tự nhiên mà gọi lên.
Ánh mắt anh nhìn đến trước ngực cô, phình phình, còn tốt còn tốt. Giang
Tiểu Vũ nhìn theo ánh mắt của Nhuận Lăng xuống dưới. Cô ôm ngực, tức
giận hô to:
- Háo sắc, anh nhìn nơi nào vậy hả?
Người dám nói Nhuận Lăng là háo sắc có thể ngồi êm đẹp là không tồn tại. Lại nói, Nhuận Lăng cũng không có hứng thú, cẩn thận đi xem một người
nữ sinh.
Thấy tinh thần của Giang Tiểu Vũ căng chặt, anh đem ánh mắt một lần nữa
trở lại trên mặt ửng đỏ của cô. Hồng phốc phốc, như mới gặp nhau khi
khỏe mạnh.
Giang Tiểu Vũ siểm siểm buông đôi tay, "Tư thế này cũng không thích hợp đàm phán."
- Nhuận Lăng, anh có nhớ ngày đó trời mưa chúng ta gặp nhau không?
Giang Tiểu Vũ không tiếc đem bản thân chật vật lộ ra. Có người nào bình thường muốn cưới một kẻ điên đâu.
- Khá tốt. Điều đó chứng minh cô không có bạn trai.
Nhuận Lăng đem tính tình tốt lấy ra, tiếp tục một hình thức trả lời.
Ngày đó xem cô bộ dáng mất khống chế, nói rõ chính là thất tình, vậy mà
nói là xác thật khá tốt.
"Ô ô, anh ta không phải người bình thường."
Đỉnh đầu Giang Tiểu Vũ thiên lôi cuồn cuộn.
- Nhuận Lăng, nếu anh vì thái độ kiểm tra của tôi không tốt, tôi có thể sửa mà.
Giang Tiểu Vũ vẫn còn giãy giụa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT