Ban ngày giữa mùa hè, nóng làm người ta phát điên.

Mưa to vô tình dội lên trên người Giang Tiểu Vũ, váy liền áo rất nhanh liền bị ướt đẫm dính vào trên người. Tuyết trắng da thịt trong màu đỏ của váy áo cứ thế dưới mưa mà thấp thoáng.

- A!

Cô không mục đích hoảng hốt vội vã chạy, thế là bị té ngã trên mặt đất. Cả người cô ngã vào vũng nước bùn.

Đầu gối đập mạnh trên đất, cô đau đớn mà hút khí. Trong nước mưa uốn lượn một dòng máu nhỏ.

Giang Tiểu Vũ thử bò dậy, nhưng mặt đất quá cứng, cô lại bị ngã.

Đau, đau quá, đầu gối đau, lòng bàn tay đau, tâm lại càng đau.

Đầu óc, loại đồ vật này, không phải một cái trình tự, không chơi, là có thể tắt máy, hỏng rồi thì có thể khởi động lại.

Hình ảnh Đan Tự Tịch cùng với một người phụ nữ triền miên, bị nàng phá vỡ lạnh nhạt, hồi ức một lần lại một lần hiện lên trong đầu cô.

Rối loạn cả lên, Giang Tiểu Vũ đầu hàng. Cô trở mình, ngồi xếp bằng trên mặt đất dưới mưa. Cô giơ tay che ánh mặt trời chiếu sáng, phẫn nộ nói:

- Mi chiếu cái gì chứ? Mi tưởng có ánh sáng là ghê gớm sao? Trời mưa không ẩn thân đi, có biết là trời rất nóng không hả?

Cô chỉ là giận dỗi chứ cô không đau lòng, một chút cũng không đau lòng. Cứ như vậy, Giang Tiểu Vũ tẩy não cho chính mình.

Vốn dĩ người qua đường vội vàng, nhưng họ lại quay đầu nhìn cô với ánh mắt quái dị, có người còn dừng lại để vây xem, móc điện thoại di động ra chụp loang loáng.

Tiếng "Rắc, rắc" không dứt bên tai.

Giang Tiểu Vũ thật sự nổi giận.

- Chụp cái gì mà chụp chứ! Nếu truyền lên mạng, cô có tin là tôi tố cáo cô không? Giang Tiểu Vũ nhìn cô bé đang vùi đầu phát tin cho bạn bè, hung tợn mở miệng.

Cô gái mặc đồng phục màu lam trường sơ trung, là khu nhà cao dạy học sinh gần đó. Bên người cô bé cũng đứng vài người bạn học đang cười đùa.

Nghe vậy, cô bé ngẩng đầu, di động suýt chút nữa ném xuống nước mưa. Cô bé vội vàng nắm thật chặt, kinh hoảng nói:

- Giang chủ nhiệm!

Không thể trách cô bé nhận không ra, thật sự là Giang Tiểu Vũ quá chật vật, tóc dài như mì sợi, khuôn mặt dính đầy nước bùn, làm cho khuôn mặt vốn thanh tú của cô tổn hại nặng nề.

Nhưng vẫn chỉ có âm thanh đặc biệt này mới làm tâm can cô bé run rẩy. "Chủ nhiệm lớp, là chủ nhiệm lớp mình đó trời."



- Tan học rồi vì sao em còn chưa về nhà? Mau về đi!

Kỳ thật, Giang Tiểu Vũ không nhìn kỹ lắm. Đôi mắt cô không biết có phải nước mưa hay là nước mắt làm cho đỏ bừng, cái gì cũng không thấy rõ.

Dự báo thời tiết nói buổi chiều có mưa to, cho nên giáo viên chỉ dạy hai tiết, xong rồi cho học sinh về nhà. Tiểu Vũ dự định đi nhà bạn trai ăn cơm trưa, thuận tiện đi xem phim luôn. Không nghĩ tới, ngoài ý muốn kinh hách lại khiến cho cô rơi vào tình cảnh hiện tại. Thấy Giang Tiểu Vũ cảm xúc không ổn, người vây xem lập tức giải tán.

- Cho ngươi. Đỉnh đầu cô tối sầm lại, bỗng một giọng nam dễ nghe truyền vào trong tai Giang Tiểu Vũ.

Giang Tiểu Vũ hoảng hốt ngẩng đầu thì nhìn thấy người đàn ông cầm dù ngồi xổm trước mặt cô. Anh ta đem dù đều che hết trên người cô. Vì thế mà phía sau lưng anh ta không đủ che nên nước mưa thoáng chốc liền hắt ướt.

Người đàn ông rất tuấn tú, ăn mặc chỉnh chu, khí thế lại rất lớn, một mũi nhọn thật lạnh làm người nhìn vào thì tinh thần chấn động, phải đem gương mặt anh ta khắc vào đáy lòng.

Giang Tiểu Vũ không nhận dù của người xa lạ kia.

- Đầu gối cô bị thương, có thể đi không? Người đàn ông nhíu mày, nhìn đầu gối tróc da của Tiểu Vũ, lại lần nữa lạnh lùng mở miệng.

Giang Tiểu Vũ ngơ ngác lắc đầu. Cô không muốn nói chuyện, đặc biệt là đối với người xa lạ. Chống tay từ trên mặt đất đứng lên, Giang Tiểu Vũ nâng hai chân còn đau đớn, ở trong mưa chậm rãi rời đi.

Ở phía sau, dừng ở ven đường một chiếc Land Rover, một người bước xuống, đi nhanh về hướng người đàn ông, lớn tiếng nói:

- Xin chỉ thị của Nhuận Đổng, xin hỏi có cần hộ tống cô gái kia về nhà hay không?

Giang Tiểu Vũ loạng choạng, thiếu chút nữa lại té ngã. "Sao lại lớn tiếng như vậy, cái quỷ gì vậy chứ?"

"Thần kinh ung thư!"

Giang Tiểu Vũ dự cảm không ổn, cất bước liền chạy, chạy trối chết.

Người đàn ông nhìn trong vòng ba giây Giang Tiểu Vũ đã rời khỏi tầm mắt, môi mỏng hơi hơi giơ lên một cái biên độ: "Thân thể không tồi."

- Xin chỉ thị Nhuận Đổng, ngài vì sao lại cười nhộn nhạo như vậy? Người tới vẫn như cũ lớn tiếng hỏi, không chút cảm giác giây tiếp theo sẽ xuống địa ngục.

"Không có việc gì." Nhuận Đổng điều chỉnh tâm trạng thật tốt, khẳng định chịu được vui đùa.

- Huấn luyện doanh của Ngũ đệ thiếu một người, tôi xem cậu thì miễn cưỡng đủ tư cách. Người đàn ông lạnh lùng ném xuống một câu, xoay người hướng về chiếc xe đi đến.

Để lại bí thư Trường khóc không ra nước mắt: "Sao lại thế này, rõ ràng hiện tại là mùa hè mà. Sao lại lạnh như vậy?"

Giang Tiểu Vũ bị mưa xối một thân ướt sủng về nhà, Vì thế mà sốt cao, làm cho ba mẹ lo lắng, cưỡng chế ép cho cô nghỉ một tuần.



Ở tại trong nhà, mẹ Giang muốn nói lại thôi:

- Tiểu Vũ à, con không phải cuối tuần muốn mang bạn trai về nhà sao? Người đâu rồi?

Giang Tiểu Vũ suy yếu, hận không thể ngất xỉu lập tức: "Lại nữa rồi!"

- Là chia tay sao? Không vấn đề, mẹ giới thiệu cho con một người, tranh thủ cuối năm cưới luôn. Mẹ Giang cùng những người mẹ khác giống nhau, đối với việc kết hôn luôn thúc giục.

Kỳ thật Giang Tiểu Vũ mới 23 tuổi mà thôi. Cô học tập tốt nên nhảy lớp, hai mươi tuổi tốt nghiệp Sư Phạm, sau đó bị thầy giáo sơ trung kéo tới nên cô cứ thế dạy ở trường học. Sau đó nhờ biểu hiện ưu tú, qua ba năm cô liền trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp.

Giang Tiểu Vũ che mặt, nhớ tới học sinh kia, cả người đều không ổn.

Mẹ Giang là nhân vật nào, con gái có sự nghiệp ổn định, nên phải gả vào nhà tốt, hưởng sinh hoạt hạnh phúc. Vì thế, cô chưa dưỡng bệnh xong đã phải bắt đầu đi xem mắt. Cô mệt mỏi ngồi ở quán cà phê, nhìn người đàn ông đối diện cần xem mắt thì đầu rất đau.

"Ta ba mẹ ý tứ là cho ta tìm một cái toàn chức ở nhà thái thái, bất quá, giang tiểu thư là lão sư, thời gian còn tính đầy đủ, liền không cần từ chức, bất quá ta không hy vọng giang tiểu thư cấp học sinh học bù, buổi chiều vừa tan học là có thể đúng giờ về nhà."

- Ý của ba mẹ tôi là tìm một người con dâu toàn chức ở nhà. Nhưng cô Giang là giáo viên, thời gian cũng đầy đủ, vậy thì không cần từ chức. Tôi không hi vọng là cô Giang dạy bù cho học sinh, như thế buổi chiều vừa tan học là có thể đúng giờ về nhà.

Người đàn ông đĩnh đạc mà nói, đẩy đẩy mắt kính, bắt đầu đề việc kết hôn.

- Cô Giang, cô Giang, cô có đang nghe không?

Người đàn ông nói một lúc, thuận tiện trưng cầu một chút ý kiến của Giang Tiểu Vũ. Nhưng Giang Tiểu Vũ hoàn toàn không để ý. Điều này làm cho hắn ta có chút giận.

Giang Tiểu Vũ uống một ngụm cà phê để tỉnh táo. Đôi mắt trong trẻo nhìn người đàn ông xem mắt đang giận dữ. "Tự cho là đúng, gia trưởng, cổ hủ lại táo bạo. Mẹ không biết từ nơi nào tìm tới một tên cổ hủ nữa, thật là hại con gái từ tay người mà."

- Xin lỗi, tôi nhận gia giáo, không thể thỏa mãn yêu cầu của anh.

Người đàn ông xem mắt đối diện theo bản năng, mắt lộ ra hung quang một bộ muốn cùng Giang Tiểu Vũ lý luận. Giang Tiểu Vũ khẽ nâng tay:

- Anh Trương, hẹn gặp lại!

Từ trước đến nay chưa thấy qua phụ nữ cường thế như vậy, người đàn ông vừa xấu hổ, vừa buồn bực. Bỗng nhiên hắn ta đứng lên, chạy lấy người mà không quay đầu lại.

Giang Tiểu Vũ nhẹ nhàng thở ra. Người ta nói thuốc chữa thất tình là tìm kiếm người tiếp theo, nhưng cô vẫn không chuẩn bị tốt được.

- Nè, kia không phải là cô giáo bạn gái của anh sao? Chẳng lẽ là bị đá?

Giọng nữ ngọt ngào vang lên, mang theo chói lọi vui sướng khi người gặp họa.

Đầu Giang Tiểu Vũ ong ong, vẻ mặt mờ mịt, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play