Ý xấu của Nhuận Lăng là đem khoai lát trong miệng Giang Tiểu Vũ đều cuốn
đi hết. Sau đó, anh bất chính cười, nuốt hết vào trong bụng mình.
Giang Tiểu Vũ thở hổn hển, đỏ mặt lên án người nào đó:
- Anh không thấy ghê tởm sao? Đồ dính nước miếng mà cũng ăn được nữa.
"Rõ ràng đều là đồ trong miệng mình mà, ô ô."
- Kiếp sau đều đến ăn, trước làm quen.
Nhuận Lăng khinh phiêu phiêu đáp, khóe miệng câu lấy như một con mèo nhỏ làm được việc gì.
"Hương vị không tồi."
- Ăn..
Giang Tiểu Vũ đem túi khoai lát đặt ở trên tạp chí của Nhuận Lăng, tức giận đáp lời:
- Anh thích ăn. Vậy đều cho anh hết.
Chỉ biết ăn hiếp cô.
Giang Tiểu Vũ nghiêng người, cái ót đối diện với Nhuận Lăng, cô tức giận rồi.
Tiếng bước chân truyền đến, Tống Như Yên bước vào phòng khách. Cô nhìn hai người đang lưng tựa lưng mà ngồi.
Nhưng là một người mặt phồng lên, còn một người thì cong môi, tâm trạng có chút vi diệu.
- Như Yên, cô đem chó nhỏ ôm về rồi.
Giang Tiểu Vũ giương mắt nhìn chó nhỏ trong lòng Tống Như Yên, vui vẻ kêu lên. Bỗng nhiên cô đứng dậy, chạy như bay đi qua.
Đột nhiên sau lưng điểm dựa không còn, thiếu chút nữa Nhuận Lăng ngã
xuống sô pha. Cũng may là anh phản ứng nhanh, khó khăn lắm anh mới bắt
được sô pha không thì đã mất mặt rồi.
Nhuận Lăng ngồi xong, ánh mắt bất thiện nhìn Giang Tiểu Vũ chạy như bay đến chỗ chó nhỏ mà cô nhớ mong.
Mắt thấy Giang Tiểu Vũ chuẩn bị ôm vật nhỏ kia, Nhuận Lăng băng hàn.
Bỗng nhiên anh đứng dậy, đem cánh tay Giang Tiểu Vũ kéo xa khỏi chó nhỏ.
- Làm sao thế?
Giang Tiểu Vũ nhìn Nhuận Lăng cảm thấy không thể hiểu được.
Lý do sao, đối với Nhuận Lăng mà nói là đặt bút thành văn.
Nhuận Lăng liếc mắt một cái liền tìm ra lý do. Anh âm thầm điều chỉnh hô hấp, bày ra biểu tình trầm ổn:
- Chó nhỏ đã đưa đi kiểm tra chưa? Tiêm vắc - xin phòng bệnh chưa?
Đương nhiên là chưa rồi, khóe miệng nó còn có vết máu.
Tống Như Yên tuyệt đối không phải là kiểu con gái thương tiếc vật nuôi.
- Còn chưa có.
Tống Như Yên lạnh băng trả lời.
- Để em mang chó nhỏ đi bệnh viện thú cưng đi.
Giang Tiểu Vũ cũng chú ý thấy trên người chó nhỏ chật vật ra sao.
Tuy là lông nó vàng đẹp nhưng lại rất hỗn độn, còn có chút hôi và có máu.
Giang Tiểu Vũ muốn mang chó nhỏ đi tắm rửa, đi xem bệnh, đi mua quần áo mới.
- Cô đi.
Nhuận Lăng tích cực ngăn Giang Tiểu Vũ lại, mệnh lệnh cho Tống Như Yên ôm chó nhỏ đi xử lý.
Tống Như Yên hơi mở mắt, không nói gì, hơi khom người ôm chó nhỏ liền đi.
- Như Yên, từ từ, cô và tôi cùng đi đi.
Giang Tiểu Vũ còn chưa từ bỏ ý định, cô muốn đi theo Tống Như Yên.
Tống Như Yên dừng chân, quay đầu nhìn Giang Tiểu Vũ.
Mặt Giang Tiểu Vũ vui vẻ, liền chạy tới.
- Một mình cô đi thôi.
Nhuận Lăng nắm lấy Giang Tiểu Vũ, đối với Tống Như Yên nói.
Tống Như Yên nhìn Giang Tiểu Vũ giãy giụa không có kết quả thì xoay người đi mất.
- Vì sao không cho em đi chứ?
Giang Tiểu Vũ quay đầu hỏi người đang nắm lấy cánh tay cô - Nhuận Lăng.
- Nhà của chúng ta có quy định, ngày thành hôn đầu tiên không thể vào bệnh viện.
Nhuận Lăng buông Giang Tiểu Vũ ra.
Anh đem sổ hồng đặt trên bàn lùn.
"Ai nha, một ngày, sổ hồng sao lại còn ở trong túi của anh ấy chứ. Nếu
là mình thì mình đã sớm bỏ vào ngăn tủ rồi." Giang Tiểu Vũ kinh ngạc.
- Ha, em suýt chút quên mất hôm nay chúng ta kết hôn.
Giang Tiểu Vũ 囧 囧 ngồi lại.
Ở chung có mấy giờ mà trí nhớ đã không tốt rồi.
Tống Như Yên không nói chuyện, mặt cũng rất lãnh đạm. Nhưng Giang Tiểu
Vũ cảm thấy cô ấy so với Nhuận Lăng tốt lắm, nghĩ xong cô liền an tâm.
Giang Tiểu Vũ cầm di động chơi trò chơi, ngẫu nhiên ăn mấy miếng khoai lát.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sắc trời tối sầm. Thoáng chốc đã tới 7 giờ tối.
Nhuận Lăng nhìn đồng hồ đeo tay, anh bỏ tạp chí xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT