Giang Tiểu Vũ đi về hướng cửa sổ. Bức màn dài màu trắng gạo buông xuống, bên
ngoài lấp ló ánh sáng làm người tò mò quang cảnh bên ngoài là gì.
Nhuận Lăng cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn trà lên, rồi ấn nút. Bức
màn màu trắng gạo chậm rãi hướng hai bên đẩy ra, ánh sáng chiếu vào,
cùng với đó là hoa tươi đủ màu sắc đang tranh nhau đua nở. Sắc thái rực
rỡ, thời gian mỹ lệ.
Giang Tiểu Vũ bám lấy cửa kính trong suốt, hào hứng nhìn ra hoa viên nhỏ ngoài cửa sổ.
"Còn tưởng là ban công, thật không ngờ cách ban công còn nhiều hoa tươi như vậy. Đẹp quá!"
Nhuận Lăng buông điều khiển từ xa, nhàn nhã hướng Giang Tiểu Vũ đi đến,
anh cũng không tỏ ý kiến gì khi thấy cả người cô đều ép vào cửa kính.
Cũng may bên ngoài là hoa viên, nếu đây là ban công và đối diện là 39
lầu thì cô sẽ bị coi như hình người khắc lên pha lê, rồi sẽ được chụp
ảnh lưu niệm mất.
- Em thích hoa gì thì cứ tự mình trồng đi.
Nhuận lăng mở miệng nói.
- A, thật sao? Nhưng em sẽ hại chết hoa mất.
Giang Tiểu Vũ ngượng ngùng nhìn Nhuận Lăng.
- Ý là em trồng hoa gì nó đều không sống nổi cả.
Khi còn nhỏ, cô rất thích hoa. Vì vậy mà lúc ngang qua tiệm hoa thì cô
sẽ mua chậu hoa về nhà. Nhưng đáng tiếc, chậu hoa được cô mang về không
đến ba ngày đã héo tàn. Nhiều lần như vậy, cô đành chịu số phận nên
không mua chậu hoa nào nữa.
- Không sao cả. Anh có thể cho nhân giống. Em chỉ cần nói em thích hoa gì thôi.
Nhuận Lăng trừu trừu khóe miệng. "Không phải vợ học rất giỏi sao? Sách
vở không viết chăm sóc hoa thế nào ư? Xem ra vợ mình thực hành không tốt rồi."
- Thật ư?
Mặt Giang Tiểu Vũ đang buồn rầu bỗng chốc giãn ra một chút, cô vui vẻ mở miệng:
- Chỉ cần là hoa em đều thích cả, không cần trông thêm đâu chỉ cần có thể giữ cho chúng sống là được rồi.
Cô còn đang rầu rĩ, lỡ như cô ở nơi đây lại đem hoa chăm sóc chết mất
thì biết làm sao, thì ra là có chuyên gia chăm sóc chúng thế này thì cô
yên tâm rồi.
- Được, đây là phòng tân hôn ba mẹ chuẩn bị để cho chúng ta ở, em có kiến nghị gì thì có thể nói ra để sửa lại.
Nhuận Lăng duỗi tay xoa bóp gương mặt mềm mại của Giang Tiểu Vũ. "Ồ, cảm giác không tồi chút nào."
- A, không cho nhéo mặt người ta.
Giang Tiểu Vũ cứu lấy khuôn mặt của mình.
Vốn dĩ nhan sắc đã không xuất chúng, ngũ quan đoan chính, nếu là bị nhéo như vậy thật quá bi kịch rồi.
Giang Tiểu Vũ nâng tay, dùng sinh mệnh đi vặn tay của Nhuận Lăng.
- Được rồi.
Thật ra, đôi tay của cô đè lên cánh tay Nhuận Lăng đối với anh mà nói
không hề có chút sức nặng nào cả, nhưng bây giờ mục tiêu của anh đã
chuyển hướng.
Anh dứt khoát đưa tay lên môi cô, cười rồi hôn lên. Ngọt thanh ngon miệng, thật làm người mê say.
Giang Tiểu Vũ bị hôn đến mơ mơ màng màng, thở không nổi mới đẩy Nhuận Lăng ra.
Nhuận Lăng là thân sĩ lui một bước nhỏ để cho bà xã hô hấp không khí.