Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 3 – Chương 56: Lật xe


2 năm

trướctiếp

Sau khi Phó Minh Dã lấy được nước suối sinh mệnh liền không có nửa điểm do dự nhảy vào khe hở thời không.

Thần Tinh linh chuyển ánh mắt đến tộc Hải Yêu đứng ngoài xem đã lâu, ôn hoà nói: “Lady and gentlemen, chuyến du lịch của chúng ta đến đây kết thúc, các vị có thể về nhà.”

Tộc Hải Yêu: “...”

Lần du lịch này thật là suốt đời khó quên.

Thần Tinh linh hơi mỉm cười.

Lúc họ ở thế giới 999 đã đuổi hết sinh vật ở thế giới 493 đi lạc quay về. Đợi sinh vật ở thế giới 999 đi nhầm vào đây cũng trở về, hắn liên thủ với ba vị thần kia là có thể tu sửa lại lỗ hổng thời không.

Tu sửa lỗ hổng là công việc yêu cầu cao độ, một mình hắn không có cách nào, chỉ có thể hợp lực hoàn thành.

Thần có khả năng một mình tu sửa lỗ hổng đều rất lợi hại.

Giang Nghiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Dư Âm gật gật đầu.

Một đám sinh vật biển chào tạm biệt với tộc Nhân ngư sau đó nối đuôi nhau một người tiếp một người nhảy vào khe hở thời không quay về, đều bị truyền tống đến gần hải vực Tây Hải.

Thần tinh linh nhìn con cá mập cuối cùng đến từ dị thế ngoan ngoãn chui vào khe mới quay đầu lại nhìn Huyết tộc tuấn mỹ đang chậm rãi đi tới: “Chàng còn tới rất nhanh nha.”

“Ta bị truyền tống đến bên kia rừng rậm liền vội vã gặp em mới thành người đầu tiên tới.” Huyết Thần kiêu căng nói: “Hai tên chết bầm kia đi cũng thật là chậm chạp.”

“Chỉ mong bọn họ nhanh một chút.” Thần Tinh linh nhìn cái khe lớn này thở dài: “Tu sửa cái lỗ hổng lớn thế này nhất định là hao tốn không ít thần lực.”

“Ta ra tay nhiều thêm một chút thần lực là được, sẽ không mệt đến em đâu bảo bối.” Huyết Thần trấn an hắn.

Thần Tinh linh gật gật đầu, cảm động quá liền ôm lấy Huyết Thần.

Hải Thần cùng với Thần Lùn vừa mới tới: “...”

Hận không thể lập tức quay đầu. =)))))

-

Dư Âm và Giang Nghiên vừa quay lại Tây Hải không lâu thì cái khe lớn cũng chậm rãi khép lại.

Thần minh thế giới kia đang tu sửa lỗ hổng này.

Mọi thứ lại trở về quỹ đạo.

Hải yêu cùng với nhóm sinh vật biển kích động đến độ rung đùi đắc ý, ca hát khiêu vũ ăn mừng, cuối cùng họ cũng đã trở về nhà rồi.

Giang Nghiên bơi lên phía trên: “Sự việc đã được giải quyết, chúng ta có thể lên bờ rồi.”

Dư Âm lại không theo kịp.

Giang Nghiên sửng sốt, quay đầu lại phát hiện Dư Âm đang ở đáy biển phía xa xa nhìn hắn, bên cạnh còn có cha và mẹ của Dư Âm.

Đó là một nhà Hải yêu hạnh phúc vui vẻ.

Cậu nhóc không cần lên bờ, bởi vì biển rộng chính là nhà của cậu.

Cũng phải, bởi vì đáy biển xảy ra chuyện Dư Âm mới lên bờ, bây giờ chuyện đã được giải quyết cậu nhóc đương nhiên là muốn ở lại biển khơi.

Giang Nghiên lại bơi quay lại dừng trước mặt Dư Âm.

“Xã hội nhân loại quả thực không thích hợp với cậu, nhóc con.” Giang Nghiên sờ sờ mái tóc dài như rong biển của cậu: “Anh còn rất thích cậu đó, bạn nhỏ à.”

Cả đời của yêu đều là tịch mịch dài lâu, khó có lúc mới va vào một người bạn, đáng tiếc lại người ở lục địa kẻ ở đại dương.

Dư Âm nhìn hắn, đưa cho hắn một cái vỏ ốc biển.

“Đây là, ốc biển truyền âm.” Ngôn ngữ nhân loại của Dư Âm vẫn còn chưa thuần thục, khó khăn nói: “Anh ở trên bờ, thổi nó, em, em sẽ, ngoi lên mặt biển, tới tìm anh.”

Đại khái đây là lần đầu tiên cậu nói một câu dài như vậy, cố hết sức mới nói hết.

Giang Nghiên cầm ốc biển: “Ai, luyến tiếc anh sao?”

Hai tròng mắt xanh thẳm của Dư Âm chớp chớp.

“Anh cũng là bạn của em.”

Câu này nói lại rất lưu loát.

Giang Nghiên cười nói: “Bạn tốt, một lời đã định, về sau anh tới tìm cậu kể cho cậu nghe chuyện trên bờ nha.”

Dư Âm dùng sức gật gật đầu.

“Thân phận nhân loại của cậu anh sẽ làm nó biến mất một cách hợp lý.” Dù gì Dư Âm cũng là ca sĩ, đột nhiên mất tích nhất định sẽ nhảy lên trang nhất. Cũng may Giang Nghiên là yêu, trong giới giải trí lại có thân phận, việc huỷ diệt dấu vết một nhân loại dễ như trở bàn tay.

Dư Âm nói: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, chúng ta không phải bạn bè sao.” Giang Nghiên vừa nói vừa bơi lên trên: “Anh phải đi rồi, hẹn gặp lại nha, bạn nhỏ!”

Dư Âm vẫy vẫy tay với hắn.

Giang Nghiên nghe thấy một giọng hát đến từ biển sâu, văng vẳng như tiếng trời.

Là Dư Âm đang hát tạm biệt hắn.

Yêu chính là như thế, dù là đối với tình yêu hay tình bạn, một khi trả giá bằng nhân tâm liền có thể bình yên mà qua rất nhiều năm tháng. Chủng tộc có sinh mệnh càng dài, đối với mỗi một đoạn cảm tình lại càng trân trọng.

Thời gian bọn họ ở chung quả thực ngắn ngủi, nhưng tình bạn sẽ rất dài lâu. Hải yêu nhỏ tuổi kia nhất định sẽ không quên đoạn thời gian sinh hoạt ở ký túc xá nhân loại cùng với hành trình mạo hiểm dưới đáy biển nọ.

Còn có rất nhiều rất nhiều năm sau, sóng biển và ánh trăng đều nhìn thấy, dưới ngân hà lộng lẫy hồ ly từ phương xa tới kể chuyện cho nhóc hải yêu của hắn nghe.

-

Thời gian Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã trở về sớm hơn so với Giang Nghiên và Dư Âm một chút.

Tuy nhiên thực ra cũng không sớm hơn là mấy.

Họ rất may mắn, thời gian ở thế giới 999 chảy chậm hơn so với thế giới 493, họ ở thế giới 493 đã mấy ngày mấy đêm, thế giới 999 lại mới đi qua... 2 phút.

Thích Bạch Trà biến về dáng vẻ nhân loại bơi vào bờ tìm kiếm thân ảnh Phó tiên sinh.

Vừa mới đánh một trận, hắn cùng vị Tà Thần kia sức lực ngang nhau, ai cũng không nề hà đối phương. Miệng vết thương trên người tuy không có nhưng lại ẩn ẩn đau.

Loan đao kia là tà khí hoá thành, kể cả không cắt vào da thịt cũng đủ khiến hắn không thoải mái.

Không làm việc, cướp đồ của hắn, đánh nhau với hắn, còn mắng hắn ra vẻ đạo mạo.

Hắn chưa bao giờ gặp Thần minh nào mặt dày vô sỉ như vậy. Thật không hổ một chữ “Tà” kia.

Thích Bạch Trà nghĩ lại liền cảm thấy hoả khí trào dâng.

Cũng may nước suối sinh mệnh vẫn mang về được.

Vui vẻ từ việc có thể khiến Phó tiên sinh bất tử giúp hắn vượt qua hết thảy không vui.

Trên bờ cát biển người tấp nập, Thích Bạch Trà quét mắt một vòng không thấy bóng người kia, đảo mắt lại phát hiện Phó Minh Dã cả người nhỏ nước tòng tòng đi từ biển ra.

Tóc ướt dầm dề dáng người đẹp đẽ, khuôn mặt lại càng tinh xảo anh tuấn.

Thích Bạch Trà hơi cong môi cười.

Khó trách trên bờ không tìm thấy hoá ra là xuống biển bơi lội.

Nhìn thấy hắn, Phó Minh Dã ngẩn ra một chút ngay sau đó bước nhanh về phía hắn, dưới ánh nắng trên bờ cát ôm chặt lấy người, cúi đầu áp xuống một nụ hôn.

Xung quanh truyền đến từng đợt âm thanh ồn ào.

Tình nhân hôn nhau trên bãi biển rất nhiều, nhưng một đôi trai đẹp có giá trị nhan sắc cao như vậy hôn môi trước mặt mọi người cũng rất bổ mắt.

“Ưm...” Thích Bạch Trà phối hợp đáp lại, thấp giọng nói: “Anh làm gì thế? Mới có một lát đã không thấy đâu.”

Phó Minh Dã chỉ ôm lấy hắn cười. Đúng vậy, mới có một lát đã không thấy, tâm tình của y lại trải qua mưa rền gió dữ như vậy.

Tưởng rằng Trà Trà gặp phải nguy hiểm bèn liều mạng tìm kiếm, bây giờ lại phát hiện người kia bình an vô sự, loại cảm giác như trút được gánh nặng khi mất đi rồi tìm lại được quả là quá khó để miêu tả.

Đâu chỉ muốn hôn em ấy, còn muốn ngủ em ấy.

Nhưng nghĩ đến tối hôm qua đã hết sức kịch liệt, Phó Minh Dã đành khắc chế lại ý niệm này trong đầu.

Chỉ quý trọng mà hôn hôn hắn.

Trong tích tắc Thích Bạch Trà đã nghĩ sẽ lấy nước suối sinh mệnh cho Phó Minh Dã lập tức uống vào, nghĩ nghĩ lại kiềm chế ý niệm này lại.

Bất tử, là một chuyện rất khổ sở.

Như hắn, có biết bao khổ sở. Không thể nảy sinh quá nhiều tình cảm với tất cả sinh vật, sinh mệnh trên đời sẽ đến lúc bọn họ vĩnh viễn ra đi mà hắn vĩnh viễn tồn tại, nhìn những thứ tốt đẹp đó biến thành ký ức xa xôi.

Nhìn như có được tất cả mọi thứ, thực sự lại là mất đi tất cả.

Con người cũng không chỉ có tình yêu. Khi Phó tiên sinh bất tử chính là vứt bỏ mọi thứ chỉ có được mình hắn.

Chuyện lớn như vậy, hắn không thể tùy tiện lừa Phó tiên sinh uống xong là được. Hắn phải thẳng thắn, sau đó để quyền quyết định giao cho Phó tiên sinh.

Trước đây không nghĩ đến chuyện thẳng thắn là bởi vì không muốn chênh lệch quá lớn giữa Thần và người làm ảnh hưởng khiến cho Phó tiên sinh có gánh nặng. Hiện tại đã có nước suối sinh mệnh, hắn không còn nỗi lo về sau, cũng không sợ ngả bài.

... Vẫn nên chờ một chút đi. Chờ đến sau khi về nước. Lúc này Thích Bạch Trà cũng chưa nghĩ ra nên nói như thế nào mới phải.

Hắn sợ trong khoảng thời gian ngắn dọa đến Phó tiên sinh.

Phó Minh Dã cũng ôm ý nghĩ không khác lắm.

-

Hai người ở bờ biển Tây Hải tận tình du lịch một tuần. Trong lúc đó Thích Bạch Trà còn nhận được tin tức từ Thần Tinh linh ở thế giới 493 gửi tới.

Đầu tiên Thần Tinh linh cảm ơn hắn giết chết phù thuỷ Pudala, cũng nói rõ lúc trước không xử lý việc của Pudala được là bởi vì họ bị cuốn vào nước lũ rồi bị đưa đến thế giới 999 khiến cho tin tức Tuyết Thần gửi tới không thành công.

Thần Tinh linh biết được việc này cũng không khó, chỉ cần tuỳ tiện hỏi một Nhân ngư từng tham gia chiến đấu là biết Tuyết Thần cũng không bỏ qua việc ở nơi đây mà giúp bọn họ làm thịt Pudala.

Sau khi Thần Tinh linh đi vào thế giới 999 cũng gửi tin tức cho Tuyết thần và Tà thần nơi đây nhưng thất bại, bởi vì Tuyết Thần và Tà Thần khi đó cũng bị quấn vào nước lũ thời không...

Chính là trùng hợp như vậy.

Thời gian trong nước lũ thời không quả là rách nát mà khó có thể tính toán. Chỉ kém có một chút như vậy khiến hai bên đều không liên hệ được.

Còn Hải Thần đang ngoại tuyến là bởi vì lúc trước hắn có ý đồ cầm tù Thần Tinh linh, không muốn bị quấy rầy bởi Thần Lùn và Huyết Thần liền dứt khoát ẩn trạng thái hoạt động. Loại việc tư này Thần Tinh Linh cũng không báo cho Tuyết Thần biết.

Thần Tinh linh ngoại trừ cảm ơn việc hắn đánh chết Pudala, còn nói thêm một câu rằng khe hở thời không đã tu bổ xong, Tuyết thần không cần lo lắng.

Vừa lúc không cần phải dùng sức làm gì, vì vậy mấy ngày kế tiếp hắn chuyên tâm nghỉ phép cùng Phó tiên sinh.

Nghĩ đến việc sau khi về nước sẽ thẳng thắn với Phó tiên sinh, Thích Bạch Trà vừa thấp thỏm vừa vui vẻ. Dù nói như thế nào nước suối sinh mệnh đã giúp hắn bỏ xuống cục đá lớn trong lòng, không cần ngày ngày lo lắng tương lai không có Phó tiên sinh.

Tâm tình vui vẻ này của hắn không thể qua mắt được Phó Minh Dã. Gần đây Trà Trà ở trên giường nhiệt tình hơn không ít, quả thực không giống thanh niên nội liễm an tĩnh trước kia.

“Gần đây em có chuyện gì vui sao?” Đêm khuya tĩnh lặng, người đàn ông cúi người nói nhỏ: “Nói ra cho anh vui vẻ cùng với nào.”

Thích Bạch Trà nâng mí mắt, bàn tay gầy gò trắng nõn nắm chặt ga trải giường dưới thân, giọng lười biếng: “Bí mật, đợi lúc về em nói anh nghe.”

“Xem ra là chuyện vui." Phó Minh Dã cười hôn lên gương mặt hắn: “Lúc về anh cũng có bí mật muốn nói cho em.”

Thích Bạch Trà khẽ hừ một tiếng: “Bí mật của anh nhất định không lớn bằng của em.”

Ngày đó hắn vì bảo vệ chai nước suối sinh mệnh kia còn đánh một trận với Tà Thần.

Phó Minh Dã không nhẹ không nặng mà đẩy một cái, chọc cho thanh niên hơi cắn môi, hai tròng mắt lên án mà nhìn y.

Cái liếc mắt này lại khiến Phó Minh Dã có chút hốt hoảng.

Y thế mà lại nghĩ đến lúc mình đặt loan đao lên cổ Tuyết Thần, người kia cũng tràn ngập tức giận liếc y một cái.

Gặp quỷ rồi, sao có thể nghĩ đến kẻ khác lúc ở trên giường, suýt nữa doạ héo tiểu Tà Thần rồi.

Phó Minh Dã cúi đầu, thanh niên y yêu trong hiện thực vô cùng mỹ lệ, mỗi tấc trên cơ thể đều khiến tim y đập rộn ràng.

Y cười nói: “Cái đó cũng không nhất định.”

-

Một tuần sau, một đôi chồng chồng đã chơi bời vui vẻ rốt cuộc cũng ngồi máy bay về nhà.

Nghỉ hè đã qua hơn nửa, thời tiết tháng tám vẫn nóng đến dọa người.

Thực sự Phó Minh Dã lại thích loại thời tiết như vậy, Thích Bạch Trà chính là cái điều hoà nhiệt độ hình người, ôm vào mát rượi thoải mái vô cùng.

Đêm đó về nhà, Thích Bạch Trà trằn trọc. Lúc ở Tây Hải hắn đã chuẩn bị tâm lý mất mấy ngày, nghĩ đến ngày mai phải ngả bài thật khiến hắn có chút không ngủ được.

Không biết Phó tiên sinh sẽ có phản ứng gì...

Phó Minh Dã bên cạnh cũng không thấy buồn ngủ.

Y cũng đang nghĩ đến một chuyện giống Thích Bạch Trà.

Thực ra y còn lo lắng hơn so với Thích Bạch Trà.

Y không chỉ là Thần, còn là Tà Thần. Người thường vẫn luôn không thích cái chữ này.

Đêm nay Trà Trà có vẻ như cũng rất xôn xao khó ngủ.

Phó Minh Dã quan tâm hỏi: “Em không ngủ được sao?”

Thích Bạch Trà nhẹ giọng: “... Vâng. Hơi nóng một chút.”

Phó Minh Dã sờ soạng tìm điều khiển từ xa: “Để anh chỉnh nhiệt độ thấp xuống một xíu nha.”

“Không phải vấn đề điều hòa.” Thích Bạch Trà hít sâu một hơi.

Chỉ là hắn có chút lo lắng, hốt hoảng.

Phó Minh Dã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn: “Vậy làm sao thế em?”

Thật mẹ nó là phương pháp tốt giảm sức ép.

Thích Bạch Trà xoay người liếc nhìn hắn, không chút do dự đè người ra hôn.

-

Hôm sau, Thích Bạch Trà mang theo một thân dấu vết tỉnh lại, bên người đã không còn ai.

Lúc này Phó tiên sinh hẳn là đang làm việc ở công ty, thấy hắn ngủ say bèn không đánh thức hắn dậy.

Thích Bạch Trà mặc áo ngủ, lúc xỏ dép lê xuống giường mới cảm thấy cả người bủn rủn.

Hắn lấy trong tủ ra một cái ly pha lê đổ nước suối sinh mệnh vào.

Nước suối sinh mệnh không mùi không vị nhìn qua không khác gì nước khoáng bình thường.

Trong lòng hắn sắp xếp lại ngôn ngữ không biết bao nhiêu lần, chuẩn bị hôm nay lúc Phó tiên sinh tan tầm về nhà sẽ nói ra tất cả.

... Vẫn nên ra phòng khách luyện tập một lần đã.

Thích Bạch Trà bưng ly pha lê ra đến phòng khách liền bị người đàn ông ngồi trong phòng khách làm cho hoảng sợ.

Phó Minh Dã đã mặc chỉnh tề, đang ngồi trên sopha thất thần nhìn ly nước trên bàn không biết suy nghĩ cái gì.

“Phó tiên sinh?” Thích Bạch Trà gọi một tiếng.

“A?” Phó Minh Dã hoàn hồn, theo bản năng giấu cái ly sang bên cạnh: “Em dậy rồi à.”

“Sao anh lại không đi làm?” Thích Bạch Trà nhìn thời gian: “Đã muộn rồi mà.”

Phó Minh Dã làm như không có việc gì nói: “Chờ cái hôn buổi sáng của em đó.”

Thích Bạch Trà cười một cái, đi qua ngồi bên cạnh y hôn một cái.

Thích Bạch Trà nắm chặt cái ly trong tay, quyết định một hơi nói xong: “Anh yêu, em muốn nói cho anh một chuyện.”

Phó Minh Dã hốt hoảng đánh gãy hắn: “Bảo bối anh cũng có một chuyện muốn nói cho em, thực ra anh không phải người thường, anh là Tà Thần. Em đừng nghe thấy chữ Tà mà sợ hãi, cái đám chính nghĩa thần minh gì đó kia chỉ là một đám thần thánh ra vẻ đạo mạo mà thôi... Đúng rồi em muốn nói gì?”

Thích Bạch Trà: “...”

Thích Bạch Trà rủ mắt, im lặng một lúc lâu: “Thực ra em cũng không phải người thường.”

Phó Minh Dã: “... Em là gì?”

Y cảm thấy Trà Trà không tin vào lý do của y mới phối hợp nói giỡn. Cũng phải, người bình thường ai lại tin vào cái chuyện thiên phương dạ đàm này cơ chứ...

Nhưng mà giây tiếp theo, Phó Minh Dã trơ mắt nhìn Trà Trà nhu nhược, vô lực, đáng yêu nhà hắn tay không bóp nát ly pha lê trong tay.

Nước trong ly nương theo ngón tay cùng với cổ tay xinh đẹp của thanh niên chảy xuống, tản ra mùi hương chỉ có thần mới có thể ngửi được, là mùi hương của nước suối sinh mệnh.

Phó Minh Dã: “...!!!”

Thích Bạch Trà cười khẽ: “Một trong một đám thần thánh ra vẻ đạo mạo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp