Sau Khi Kết Hôn Với Tà Thần

Quyển 3 – Chương 53: Nước suối


2 năm

trướctiếp

Trời đã tối rồi, trong rừng tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động. Người lùn cầm theo đèn vừa kể chuyện xưa vừa dẫn đường cho Thích Bạch Trà, cho đến khi phía trước lộ ra chút ánh sáng nhạt hắn liền vui vẻ nói: “Chúng ta tới rồi.”

Thích Bạch Trà giương mắt nhìn lên, cảnh tượng trước mắt làm hắn có cảm giác như lạc vào truyện cổ tích vậy.

Giữa cỏ cây quanh quẩn ánh sáng chập chờn từ rất nhiều đom đóm, xa xa đám tiểu Tinh linh xòe đôi cánh bay tới bay lui trong rừng, nhìn qua quả là vô cùng mộng ảo.

Nhìn thấy người lùn và Ferry đang đi vào, các Tinh linh sôi nổi nhìn qua bên này. Một bé hoa Tinh linh vội vàng bay từ gốc cây ra kích động nhào lên ôm Thích Bạch Trà một cái: “Ferry, cảm tạ Thần Tinh đại nhân, cậu đã bình an trở lại rồi. Sao lại đi ra ngoài muộn như vậy mới trở về, làm tớ sợ muốn chớt!”

Rất nhiều tinh linh sau khi bị quỷ hút máu bắt đi đều không trở về, nàng còn tưởng rằng Ferry cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Thích Bạch Trà không biết tinh linh trước mắt là ai, có quan hệ gì với Ferry nên cẩn thận không mở miệng nói chuyện.

“Nó suýt nữa đã không thể trở lại rồi.” Người lùn nói: “Nó gặp Daniel, cũng may bị ta nhìn thấy.”

“Trời ạ! Daniel!” Hoa tinh linh hét lên một tiếng: “Cậu thật sự là mạng lớn đó. Cảm ơn ông Hunter, ông đã cứu bạn tốt nhất của con đó.”

Hunter là tên của người lùn, hắn thường xuyên qua lại hai tộc để vận chuyển vật tư nên tinh linh ở đây đều biết hắn.

“Đừng khách sáo.” Người lùn phất phất tay: “Nếu không có việc gì nữa thì ta đi lấy tinh hạch đây.”

“Vâng. Ông Hunter đi đi ạ.” Hoa tinh linh ngoan ngoãn chào tạm biệt hắn.

Đợi người lùn đi khỏi, hoa tinh linh lập tức vội vàng trên dưới đánh giá Thích Bạch Trà: “Daniel không cắn cậu chứ, mau đi suối sinh mệnh uống một ngụm nước suối đi, bị dính hơi thở ma cà rồng sẽ rất xui xẻo.”

Suối sinh mệnh.

Trong lòng Thích Bạch Trà chợt động.

Sau khi hắn đi vào dị thế liền luôn muốn quay về, ấy thế mà lại xem nhẹ một việc rất quan trọng.

Lúc hắn xem «Từ điển bách khoa về các thế giới» đã từng nhìn thấy giới thiệu về suối sinh mệnh.

Suối sinh mệnh là dòng suối chỉ Tinh linh mới có. Nước suối có thể trị mọi bệnh tật, tinh lọc ô nhiễm, là bảo vật hiếm có.

Đối với tộc Tinh linh mà nói, nước suối này cũng chỉ là nước để bọn họ uống hằng ngày thôi.

Suối sinh mệnh là do Thần Tinh linh tạo ra. Thần Tinh linh bất tử, suối sinh mệnh cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng, lấy không hết, dùng không cạn.

Nhưng đó cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, nhân loại uống một giọt nước suối sinh mệnh sẽ có thân thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ. Uống một chai suối sinh mệnh có thể giữ mãi thanh xuân, trường sinh bất lão. Nước suối sinh mệnh đối với chủng tộc khác thậm chí đối với Tinh linh đều không có hiệu quả lớn như vậy nhưng riêng với con người lại có hiệu quả nghịch thiên đến thế.

Có lẽ là bởi vì con người là linh hồn của vạn vật, được sự thiên vị từ Thần. Thần minh ở đại bộ phận thế giới đều là hình người, càng xác thực một điều - người chính là chủng tộc có hình dáng của Thần.

Kể cả là việc đối xử bình đẳng với con cái, cha mẹ vẫn sẽ thiên vị đứa lớn lên giống mình hơn, Thần cũng vậy, vô tình trao cho Nhân tộc rất nhiều đặc quyền.

Thế giới này không có nhân loại, cho nên không biết nước suối sinh mệnh quý giá.

Đối với Tuyết Thần mà nói, lại là thứ trân quý nhất.

Bản thân hắn đương nhiên không cần, nhưng Phó tiên sinh lại rất cần.

Lúc Thích Bạch Trà lật đến trang này liền vô cùng kích động nhưng hiện thực quá tàn khốc. Thế giới của hắn không có tộc Tinh Linh, cũng không có suối sinh mệnh. Hắn không có khả năng đi xuyên thế giới, kể cả gặp được lỗ hổng thời không cũng không thể lợi dụng sơ hở này để đi qua, mà kể cả không may có đi qua... xác suất để gặp được một cái suối sinh mệnh cũng là cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng lúc này suối sinh mệnh lại gần ngay trước mắt.

Quả thực là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công.

Có thể có được nước suối sinh mệnh, một chuyến này hắn tới dị giới liền đáng giá.

Biết được việc này, mặc dù tâm tính Thích Bạch Trà vững vàng bình tĩnh, giờ phút này cũng không khỏi vô cùng kích động.

Đó chỉ là một ngụm suối sinh mệnh thôi sao? Đó chính là năm tháng vĩnh viễn bầu bạn của hắn và Phó tiên sinh đó.

Trong lòng Thích Bạch Trà đã vui sướng đến độ muốn lăn lộn trên nền tuyết rồi, trên mặt lại không có thay đổi, vẫn là biểu cảm kinh hồn chưa định: “... Ừm.”

“Cậu chắc là bị doạ choáng váng rồi.” Hoa tinh linh thở dài: “Tớ mang cậu đi nha.”

Suối sinh mệnh nhìn qua chỉ là một con suối rất nhỏ, bên cạnh có một bức tượng Tinh linh xinh đẹp, nước suối cuồn cuộn không ngừng từ trong miệng pho tượng chảy ra.

Thích Bạch Trà: “...” Cái thiết kế thần tiên kiểu gì đây, rõ ràng là nước suối sinh mệnh nhìn lại giống như là chảy nước miếng vậy, chọc thẳng vào gu thẩm mỹ của Tuyết Thần.

Cơ mà của cho là của nợ, Thích Bạch Trà nhịn mấy lời lải nhải trong lòng lại, yên lặng khen dáng vẻ pho tượng tinh linh kia một tẹo.

Pho tượng cạnh suối sinh mệnh chính là Thần tinh linh. Mỗi Tinh linh đều vô cùng xinh đẹp, Thần Tinh linh lại không cần phải nói, chỉ là một pho tượng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được bốn chữ ⸺ thịnh thế mỹ nhan.

Tinh linh vốn là con của tự nhiên, Thần tinh linh chính là hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, trông rất được pháp tắc nơi này thiên vị.

Thích Bạch Trà lấy đầy một chai nước suối sinh mệnh định mang về cho Phó tiên sinh.

Hoa tinh linh cũng không nghĩ nhiều. Nước suối sinh mệnh hiếm lạ với nhân loại chứ đối với tộc Tinh linh linh thì chỉ là nước để uống hằng ngày thôi, nhiều thêm một chai nước để uống hằng ngày thì cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Nàng nhìn pho tượng Thần Tinh linh ưu sầu nói: “Thần Tinh linh đại nhân đã rất lâu chưa xuất hiện, kết giới bảo vệ cũng bị triệt bỏ. Tớ thật sự rất lo đã xảy ra chuyện gì.”

Hoa tinh linh lại lần nữa tỉnh lại, thuyết phục bản thân: “Nhưng mà nhất định Thần Tinh linh đại nhân còn ở một góc nào đó của thế giới yên lặng che chở chúng ta. Nước suối không khô kiệt chính là minh chứng tốt nhất.”

Thích Bạch Trà cũng cảm thấy như thế.

Chuyện cũ hắn đã nghe người lùn kể hết, rất đơn giản, chính là vốn dĩ biển cả và đất liền chung sống hài hoà, đột nhiên có một ngày dã tâm muốn xưng bá thế giới của Hải Thần nổi lên liền khơi mào chiến tranh. Ba vị thần minh trên đất liền cùng nhau liên thủ trấn áp hắn, bây giờ thì cả bốn cùng nhau mất tích.

Dù rằng nhóm sinh vật sống ở thế giới này biết sự tồn tại của thần minh nhưng cũng không biết ân oán cụ thể giữa các vị thần là như thế nào.

Câu chuyện này là phiên bản sau khi bốn vị thần loạn chiến kết thúc mới lưu truyền trong đất liền và đáy biển. Nguyên nhân chính xác vì sao khai chiến ngoại trừ bốn vị thần ra ai cũng không biết. Bốn vị thần hoà bình mấy vạn năm, không có lý nào tự nhiên Hải Thần lại làm khó dễ, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó.

Nhưng thật sự mà nói chẳng liên quan gì đến Thích Bạch Trà, không cần phải điều tra sâu.

Hắn không nên nhúng tay vào nội chiến của thần minh các thế giới khác, cũng như dù là Hoàng Đế cũng không thể nhúng tay vào chính trị của các quốc gia khác.

Sau khi lấy được nước suối sinh mệnh, lại tìm được khe hở thời không rồi quay về, không ai biết hắn đã từng đến đây mới là kết quả tốt nhất.

Thích Bạch Trà không có lòng hiếu kỳ quá lớn.

Hắn hỏi hoa tinh linh: “Cậu biết gần đây đáy biển đã xảy ra chuyện gì không?”

Hoa tinh linh trả lời: “Hong biết, tớ chưa từng đi qua đáy biển bao giờ.” Ngoại trừ thủy tinh linh và tuyết tinh linh, các tinh linh khác xuống nước sẽ chết đuối.

Thích Bạch Trà lại hỏi: “Cậu có bản đồ thế giới không?”

“Đương nhiên là có, cơ mà cậu cần cái này làm gì?”

Thích Bạch Trà hơi hơi mỉm cười.

Muốn làm một chuyến phiêu lưu mạo hiểm dưới đáy biển thôi.

-

Phó Minh Dã dọc theo đường người lùn chỉ đi một hồi lâu mới tìm được lâu đài cổ của ma cà rồng trong truyền thuyết.

... Có lẽ còn có thể gọi là di chỉ lâu đài cổ của ma cà rồng.

Phó Minh Dã nhìn phế tích trước mắt nghĩ như vậy.

Y chắc là không phải lại đi lầm đường rồi đi.

Y vừa định xoay người quay lại, một con bạch tuộc to đùng bỗng từ trên trời rơi xuống trước mặt, bắn về phía y một đống bùn đất.

Phó Minh Dã nhanh chóng mở chiếc dù đen của ma cà rồng ngăn lại đống bụi đất.

“Daniel, giết chết nó!” Huyết tộc đang đuổi vội vàng hô lớn.

Phó Minh Dã híp híp mắt, thần sắc trên mặt thay đổi.

Hắn cảm nhận được hơi thở của con bạch tuộc này cùng với con ban đầu ở đáy biển giống nhau như đúc.

Chính là thứ này bắt Trà Trà đi.

Phó Minh Dã thu dù lại cắm lên xúc tu của bạch tuộc, lạnh giọng ép hỏi: “Người ngươi mang đi đang ở đâu?”

Bạch tuộc đương nhiên không thể trả lời vấn đề của y, nó căn bản sẽ không tự hỏi, sẽ không nói, chỉ có bản năng công kích.

Vì thế Phó Minh Dã một kiếm dứt khoát chặt đứt một cây xúc tu của nó, lệ khí ngập tràn mắt đỏ nặng đến dọa người: “Em ấy ở đâu?”

Bạch tuộc chỉ muốn chạy trốn.

Phó Minh Dã hoàn toàn không có kiên nhẫn, nói không nên lời liền tốt nhất là tìm chết đi.

Nhóm Huyết tộc chạy tới trợn mắt há hốc mồm nhìn Daniel ngày thường chơi bời lêu lổng bằng thực lực bản thân cắt sạch xúc tu của Bạch tuộc, chỉ chừa lại một cái đầu, dưới bầu trời như nổi lên cơn mưa mì sợi. Ngay cả một con mắt còn sót lại cũng bị đầu nhọn của dù chọc ra, lăn xuống mặt đất bị một chân Daniel dẫm nát.

Trên khuôn mặt ma cà rồng không chút biểu cảm, đáy mắt lại chứa đựng hung ác cùng cực khiến người ta kinh hãi.

Nhóm Huyết tộc: “...”

Thật, thật hung tàn.

Bọn họ bị xúc tu rậm rạp rơi xuống đầy đầu, vội vàng căng cây dù bình thường chỉ để che nắng ra chắn lại nhưng vì xúc tu rơi xuống quá dày mà chật vật không chịu nổi.

Tuy rằng biết Daniel vốn dĩ đã có chút biến thái, nhưng mà bạch tuộc mà vài huyết tộc thuần huyết bọn họ liên thủ cũng giết không được hắn lại chém như xắt rau thì cũng quá là mạnh đi.

Phó Minh Dã chỉ đơn giản giết cho hả giận, y cũng biết hỏi không ra được cái gì. Không nói đến bạch tuộc sẽ không nói, ngay cả nói thì nước lũ thời không cũng sẽ tách bọn họ ra, bản thân Bạch tuộc cũng không biết Trà Trà sẽ bị đưa đến chỗ nào.

Sau khi bằm thây vạn đoạn Bạch tuộc, Phó Minh Dã xoay người vứt cây dù đen nhuộm đầy chất nhầy của bạch tuộc sang một bên.

Hắn vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Nhóm huyết tộc trên người, trên đầu đều treo đầy xúc tu: “...”

Hôm nay Daniel rốt cuộc bị cái quái gì kích thích vậy?

-

“Chắc chắn là tộc Nhân Ngư và Bạch tuộc lại đánh nhau rồi. Hai tộc này vốn mâu thuẫn đã lâu, sau khi Hải Thần bị Huyết Thần vĩ đại trấn áp, bọn chúng ỷ vào không còn ai cai quản ngày càng không có phép tắc gì.” Trong lâu đài cổ hỗn độn, nhóm Huyết tộc ngồi xung quanh cái bàn duy nhất được coi là lành lặn triển khai hội nghị bàn tròn.

Huyết tộc chỉ tôn thờ Huyết thần, kể cả là trên thực tế Hải thần là do Thần Tinh linh, Huyết thần và Thần người lùn hợp lực áp chế thì ở trong miệng bọn họ liền trở thành công lao của một mình Huyết thần.

“Vốn dĩ hai tộc này đều là đỉnh của chuỗi thức ăn trong biển, tộc Nhân ngư trí lực cao hơn lại còn đẹp, nhất định sẽ được lòng con dân ở biển hơn.” Một Huyết tộc lo lắng nói: “Tộc Bạch tuộc lại có Pudala chuyên nghiên cứu vu thuật, gần đây không biết đường ngang ngõ tắt làm ra cái loại ma dược gì, bạch tuộc sau khi uống vào có thể lớn hơn gấp mười lần, xúc tu nhiều thêm mấy vạn cái, sức chiến đấu tăng đột biến... Nhưng cái giá phải trả cũng lớn, bạch tuộc uống xong sẽ mất đi năng lực tư duy và ngôn ngữ hoàn toàn trở thành quái vật, trở thành cỗ máy chiến đấu chân chính. Ta thật sự lo lắng nếu như tộc Nhân ngư không chịu nổi, những con quái vật đó còn không phải là sẽ bò lên đất liền?"

“Quá ghê tởm, bạch tuộc không phải là sống ở biển sao, con này tại sao lại rơi từ trên trời xuống?” Một Huyết tộc khác chán ghét nói: “Nghe nói tộc nhân ngư gần đây cũng mời trợ giúp từ bên ngoài, hy vọng họ có thể chiến đấu lâu một chút. Sinh vật ghê tởm như vậy cả đời này ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai... Lại nói, Daniel bắt đầu từ khi nào cậu trở nên mạnh như vậy?”

Sức chiến đấu của Ma cà rồng cũng rất cao, đặc biệt là thuần huyết nhưng nhiều lắm cũng chỉ ngang bằng với cao thủ của tộc Nhân ngư, nếu so với cao thủ của tộc bạch tuộc đã uống ma dược thì lại không thể so được.

Phó Minh Dã nhẫn nại chịu đựng nghe mấy lời vô nghĩa kia cả nửa ngày. Ân oán của tộc nhân ngư với tộc bạch tuộc hay là chiến tranh giữa đất liền và đại dương y không có nửa phần hứng thú, y chỉ muốn biết manh mối liên quan đến Trà Trà mà thôi.

Tất nhiên là mấy người kia không biết.

Nơi này là dị thế giới, y không thể điều động năng lượng nên không thể tìm một người ở phạm vi thế giới. Muốn tìm được Trà Trà, chỉ có thể chậm chạp đi hỏi - chậm như vậy thì tới ngày tháng năm nào?

Còn có một phương pháp mau lẹ hơn đó là tìm được thần minh của thế giới này nhờ họ điều tra.

Nhưng mà trùng hợp là thần minh của thế giới 493 này toàn bộ đều mất liên lạc, thật là bực mình.

Phó Minh Dã không nói chuyện, cũng không thèm để ý đến ma cà rồng khác. Cá tính của Ma cà rồng vốn là kiêu ngạo, Daniel lại là nhân tài kiệt xuất nên ngày cả đồng loại cũng không để vào mắt.

“Nếu ngươi đã mạnh như vậy, hậu duệ chắc chắn cũng không thể khinh thường. Vì tăng cường thực lực Huyết tộc ta, Daniel, ngươi tốt nhất mau chóng tìm một người cố định mà chuyển hóa đi.” Một huyết tộc lớn tuổi thành khẩn nói.

Phó Minh Dã hỏi: “Chuyển hóa cái gì?”

“Lại giả ngu, lần nào anh cũng đều tránh theo cách đó nhỉ.” Nữ Huyết tộc cười lạnh: “Vốn biết anh thích mấy thiếu nữ tộc Tinh linh, cũng không phải cấm anh chuyển hóa bọn chúng. A, suýt nữa quên mất, làm gì có dị tộc nào tự nguyện bị anh chuyển hóa đâu, cho dù quà tặng cho bọn họ chính là bất tử.”

“Thôi đi, không phải Daniel thích thiếu nữ tộc Tinh linh.” Một nam Huyết tộc bắt chước giọng Daniel nói: “Chỉ là ta thích nhìn vẻ mặt thống khổ của chúng lúc bị ta xé rách đôi cánh mà thôi - đây chính là nguyên văn lời Daniel nói đó.”

Phó Minh Dã: “...” Y hoàn toàn không biết gì về tên Daniel biến thái này cả.

Nhưng mà y rất nhanh bắt được trọng điểm: “Bất tử?” Đây chính là thứ y vẫn luôn mơ ước, ngay cả nằm mơ cũng muốn tìm được phương thức khiến Trà Trà bất tử.

“Không phải ngay cả chuyện chuyển hóa có thể giúp đối phương bất tử giống như Huyết tộc anh cũng quên rồi chứ? Quả nhiên là Daniel, căn bản không bao giờ suy nghĩ đến chuyện sẽ ở bên ai cả đời.” Nữ huyết tộc thở dài than thở.

Thế giới này không có Nhân tộc, các chủng tộc ở đây đều có tuổi thọ lâu dài. Ngắn nhất là tộc người lùn cũng sống tận hai trăm năm, năng lực sinh sản của họ rất mạnh, chẳng lo tuyệt chủng. Tiếp theo là tộc Tinh linh sống mấy ngàn năm, sinh ra từ trên cây, tỷ lệ sinh ra ở mức trung bình. Dân cư tăng trưởng chậm nhất chính là Huyết tộc, Huyết tộc tuy rằng bất tử nhưng cứ cách một nghìn năm lại phải nằm trong quan tài ngủ mấy trăm năm, hơn nữa tỷ lệ mang thai vô cùng vô cùng thấp, mấy ngàn năm không có sinh mệnh mới ra đời là chuyện thường. Quý tộc thuần huyết lại càng gian nan vấn đề con nối dõi, mười hai vị Huyết tộc có huyết thống thuần huyết hiện tại đều không có hậu duệ đời sau.

Nhìn qua khả năng sinh sản như vậy, việc hôn nhân trong huyết tộc là vấn đề rất lớn, số lượng ma cà rồng căn bản không đủ để ghép đôi. Vì tăng khả năng có đời sau mà không ít Huyết tộc sẽ lựa chọn kết hôn với dị tộc, đối tượng có thể là Nhân ngư hoặc Tinh linh, khẩu vị nặng một chút có thể là Bạch tuộc, Người lùn bị loại vì máu của họ là kịch độc với Huyết tộc.

Nghi thức quan trọng khi kết hôn với dị tộc chính là chuyển hóa, tức là thông qua phương pháp thay máu mà biến đối phương thành Ma cà rồng, trở nên bất tử. Cái giá phải trả là thay đổi giống loài, từ đó về sau không thể thấy ánh mặt trời, chỉ dựa vào hút máu mà sống.

Trước đây Huyết thần cũng từng hạ lệnh, chuyển hóa chỉ tiến hành khi hai bên tình nguyện, không được cưỡng bách. Sau khi kết hôn Huyết tộc sẽ phải một dạ đến già với người đó cho nên phải cực kỳ thận trọng. Giữa kẻ thù không thiếu việc xuất hiện chân ái, nhân ngư và tinh linh đồng ý biến thành Ma cà rồng không phải ít nhưng hiển nhiên loại cặn bã như Daniel thì không có bất kỳ sinh vật nào tự nguyện nhảy vào hố lửa.

Phó Minh Dã nghĩ: Còn có loại chuyện tốt này. Thật là hâm mộ.

Đáng tiếc là y không phải Ma cà rồng thật sự, không thể tiến hành chuyển hóa khiến Trà Trà bất tử.

Tuy nhiên thế giới này hẳn không có loại pháp tắc đáng chết như “Người thường không thể trường sinh”, nói không chừng còn có phương pháp khác có thể khiến người thường bất tử.

Y mặt vô biểu tình nói bóng gió: “Bất tử lại chẳng phải việc khó, có gì lạ đâu?”

Y thấy lạ, y thấy rất lạ.

“Đó là bởi bởi vì anh trời sinh đã có thứ mà chủng tộc khác khát cầu không được.” Nữ huyết tộc quả nhiên là nói một câu đã dụ được nàng nói ra: “Đáng thương cho tộc Người Lùn chỉ có thể sống ngắn ngủn hai trăm năm, à đúng rồi, nước suối sinh mệnh của tộc Tinh linh có hiệu quả với mấy tên người lùn đáng ghét đó. Uống nước suối sinh mệnh có thể khiến người lùn sống lâu thêm mấy trăm năm, dù vẫn là quá ngắn ngủi.”

Nước suối sinh mệnh!

Lòng Phó Minh Dã run lên!

«Từ điển bách khoa về các thế giới» là do chủ thần biên soạn, phân phát cho tất cả các thần minh để trợ giúp thần minh hiểu thêm về dị thế giới. Nếu như thế giới của mình xuất hiện vật lạ tới từ dị giới còn có thể nhanh chóng điều tra.

Tà Thần đại nhân không thuộc dạng hiếu học, lật vài tờ liền ném sang một bên, may mà trí nhớ của y hoàn mỹ, đại não vẫn còn nhớ rõ trong vài lần lật sách đó có đọc qua giới thiệu về suối sinh mệnh.

Đó là thứ có thể khiến nhân loại bất tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp