Thích Bạch Trà lại đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, mua cho Phó Minh Dã một bộ quần áo.
Lúc quay lại nhà tắm, Phó Minh Dã cũng vừa vặn tắm xong, bọt nước tích táp dọc theo sống lưng chảy xuống, chân dài được bọc trong khăn tắm, vòng eo săn chắc, cơ bụng rõ ràng.
Thích Bạch Trà tiện tay đưa túi quần áo cho hắn: “Quần áo để thay, đều là mua theo số đo của anh đó.”
Phó Minh Dã cầm lấy túi quần áo: “Của em còn chưa mua sao? Trà Trà luôn vì anh mà nhọc lòng rồi!!”
Thích Bạch Trà: “Em chỉ mặc hàng thủ công định chế.”
Phó Minh Dã: “...” Được rồi.
Trường học vẫn bị cắt nước, hai người ra ngoài ăn xong cơm chiều liền lái xe về nhà.
Thích Bạch Trà vào phòng tắm tắm rửa xong, lấy nhẫn kết hôn từ trong tủ đầu giường ra niết trên đầu ngón tay tinh tế thưởng thức.
Giao châu trong suốt mượt mà đeo trên ngón tay thon dài cực kỳ đẹp đẽ.
Thích Bạch Trà nằm trên giường, suy tư về phương pháp giải quyết Tần Dĩ Nhu.
Cướp đoạt hệ thống không khó, khó chính là làm sao lấy lại danh dự cho Mạnh Tinh.
Hệ Thống của Tần Dĩ Nhu trực tiếp sao chép tác phẩm chưa ra đời của người khác, thời gian ra mắt xác thực là sớm hơn thời gian Mạnh Tinh sáng tác, điểm này không thể phản bác. Mà sự tồn tại của hệ thống hiển nhiên cũng không thể công bố ra bên ngoài, không nói đến người ta có tin hay không, nếu tin, chỉ sợ sẽ có càng nhiều người hao hết tâm tư muốn nghiên cứu phát minh ra loại hệ thống này, như vậy sẽ tạo thành hỗn loạn lớn hơn nữa.
Nhân tâm không thể nhìn thẳng, càng không thể suy đoán.
Còn có một cách.
Tần Dĩ Nhu và Mạnh Tinh đều từng đưa bản thảo cho phòng làm việc của Lưu Khải Thanh, cuối cùng bản được lựa chọn là của Tần Dĩ Nhu. Như vậy chỉ cần chứng minh bản nhạc kia là Tần Dĩ Nhu lấy Trộm của Mạnh Tinh giao lên là được.
Mạnh Tinh giao nộp phần bản thảo kia cũng không phải là «Tinh Nguyện» nhưng không sao cả. Vốn là việc không hợp lẽ thường, thần minh hắn đây mới không thèm dựa vào tư duy nhân loại đi giải quyết vấn đề.
Tần Dĩ Nhu đã thành danh, danh tiếng rất tốt tùy tiện để lộ tin tức ra ngoài cũng sẽ có rất nhiều fans không tin đó là việc cô ta làm. Vậy trước đó, phải làm cho cô ta phạm phải sai lầm để người ta thấy rõ nhân phẩm, sau đó lại một kích trí mạng.
Thanh danh hỗn độn, khiến người khác hàm oan, há có thể để cô ta không nếm thử cái chân chính gọi là thân bại danh liệt.
“Sao đột nhiên em lại lấy nhẫn ra xem?” Phó Minh Dã hỏi.
Thích Bạch Trà đeo nhẫn lên ngón áp út, cười nói: “Đẹp lắm mà, không phải sao anh?”
-
Ngày hôm sau Thích Bạch Trà đến trường rất sớm.
Mắt cá chân Phương Nhã Nhi bị thương, tạm thời không thể quay chương trình. Hôm nay vốn dĩ là tiết âm nhạc, là sân nhà của tổ khách mời bên kia, cô vắng mặt cũng không gây ảnh hưởng.
Về chuyên môn mà nói, Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà cũng không có việc gì, họ không cần phải lên hình nhưng vẫn có thể cùng nhóm khách mời ở bên cạnh bàng thính. (ngồi nghe nhưng không có quyền đưa ra ý kiến)
Phó Minh Dã nhìn chằm chẳm ngón tay sạch sẽ của Thích Bạch Trà: “Không phải nói nhẫn đẹp sao, sao em lại không đeo?”
“Em bỏ trong túi.” Thích Bạch Trà nói: “Em đến nhà vệ sinh một lát.”
Chỉ mong không cần đến tác dụng của nó.
Bên trong phòng hóa trang, Tần Dĩ Nhu một mình ở trước gương dặm lại lớp trang điểm.
Trong gương bỗng nhiên nhiều thêm một bóng hình, tay tô son môi của cô ta dừng một chút liền mất đi ý thức.
...
“Thần minh đại nhân...” Hệ thống Ca Hậu bị Thích Bạch Trà trực tiếp lôi ra ngoài, đoàn ánh sáng màu xanh run rẩy trong lòng bàn tay hắn.
Nó dường như không hề ôm tâm lý may mắn. Hệ thống dị loại bị thần minh ở bản thổ bắt được chỉ thống dị loại bị thần minh ở bản thổ bắt được chỉ có một đường là bị tiêu hủy.
“Số hiệu?” Giọng Thích Bạch Trà không mang theo cảm xúc, cúi đầu nhìn vào nhật ký công tác.
Mỗi lần gặp phải sự kiện dị thường, hắn đều phải lập hồ sơ trên nhật ký công tác.
“... Ta đến từ thế giới số 493 - Hải Dương. Là do nữ thần Pudala sáng tạo ra tên là hệ thống Ca Hậu. Nhiệm vụ là trói định với một ký chủ, hỗ trợ ký chủ trở thành minh tinh của giới giải trí, hấp thụ lực lượng từ tín ngưỡng của fans dành cho ký chủ nhằm tăng ma lực cho nữ thần.” Thần minh là áp chế trực tiếp đối với hệ thống, hệ thống Ca Hậu chỉ có thể biết gì nói nấy không một lời dấu diếm.
“Thần minh đại nhân, rút ra lực lượng từ tín ngưỡng tuyệt đối sẽ không tạo thành thương tổn với những fans đó, ta không có tổn thương người vô tội, ngài có thể không tổn thương ta có được hơm?” Hệ thống Ca Hậu vừa nhu nhược vừa đáng thương nói.
Hệ thống này mang thanh âm của cô nhóc tầm 5-6 tuổi, vô cùng dễ nghe, dùng ngữ khí nói chuyện nhu nhược như vậy nghe vô tội cực kỳ.
Không thương tổn vô tội?
Hoá ra Mạnh Tinh bị hủy diệt nhân sinh cũng không gọi là tổn thương gì hết?
Thích Bạch Trà không tỏ ý kiến: “Ngươi hẳn phải gọi là Ảnh Hậu hệ thống.” Giả đáng thương rất giỏi nha.
Hệ thống: “...” Nhất thời cũng không biết phải bao biện làm sao.
Thích Bạch Trà khép lại nhật ký công tác: “Ta sẽ không tiêu hủy ngươi.” Tạm thời.
Hệ thống vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ nói: “Thật vậy saoo, cảm ơn Thần Minh đại nhân khai ân!”
“Nhưng mà ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ta xem kịch bản, hôm nay đề mục của tiết âm nhạc là yêu cầu khách mời ở trường quay ngẫu hứng sáng tác một bản nhạc. Tần Dĩ Nhu dựa vào ngươi lâu như vậy, hẳn là không có năng lực độc lập sáng tác đi?”
Hệ thống vâng vâng dạ dạ nói: “Vâng, đúng vậy. Cô ấy thậm chí cũng không biết chơi dương cầm... kỹ năng dương cầm cũng là đổi từ chỗ ta mà ra...”
Thích Bạch Trà không có biểu tình gì.
Mạnh Tinh dù cho có cái danh thiên tài, cũng là do nhiều năm chăm chỉ học hành khổ luyện, mỗi ngày luyện đàn hơn mười tiếng.
Có vài người lại chỉ cần đổi một kỹ năng, nháy mắt là có thể hơn nỗ lực mấy chục năm của người khác.
Hắn nhàn nhạt nói: “Vậy cô ta nhất định sẽ tìm đến ngươi trợ giúp lần nữa. Ta hy vọng đến lúc đó ngươi đưa khúc nhạc này cho cô ta, tên là «Tuyệt Vọng».”
-
Một lần nữa nhét hệ thống Ca Hậu vào thân thể Tần Dĩ Nhu, Thích Bạch Trà làm như không có việc gì đi ra khỏi phòng hóa trang.
Trong phòng hóa trang, Tần Dĩ Nhu tiếp tục cẩn thận tô son môi, nhìn gương mím môi, hoàn toàn không phát hiện đoạn thời gian ngắn ngủi bị mất ý thức.
Quay chụp buổi sáng bắt đầu, sau khi giáo sư thanh nhạc giảng giải ngắn gọn, vài vị khách mời đều tỏ vẻ bản thân hiểu biết thêm được không ít. Lưu Khải Thanh và Tần Dĩ Nhu biểu hiện trạng thái như bừng tỉnh đại ngộ, Dư Âm liền đi theo nhẹ nhàng gật đầu, làm bộ bản thân mình nghe hiểu rồi.
⸺⸺ Trên thực tế người chân chính hiểu biết thêm được không ít chỉ có Lưu Khải Thanh, hắn thân là Thiên Vương, địa vị này này là tự mình cố gắng mà đạt được, mới có thể tiêu hóa được chừng đó tri thức chuyên nghiệp. Dư Âm là thuộc đảng có thiên phú, Tần Dĩ Nhu lại thuộc đảng mang hệ thống, bọn họ đều là không hiểu ngôn ngữ của dân chuyên nghiệp.
Nội dung khảo hạch cùng với việc đuổi kịp nội dung tiết học hay không không liên quan. Giáo sư dạy cho bọn họ là thanh nhạc, nội dung khảo hạch lại là muốn bốn vị khách mời trong vòng bốn giờ tại trường quay chuẩn bị một bản nhạc mới, có thể thông qua nhạc cụ hoặc hát, hoặc xướng âm thể hiện.
Bốn giờ này sẽ cho ba khách mời tổ âm nhạc mỗi người một phòng riêng. Bên trong có bài trí camera, trung thực quay lại quá trình bọn họ sáng tác, cuối cùng mới cắt nối biên tập ra những đoạn đắt giá cho vào trong tiết mục phát sóng lên.
Bốn giờ, Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã đương nhiên sẽ không ngồi không.
“Anh về công ty xử lý công việc đi.” Thích Bạch Trà nói: “Đại tổng tài trăm công ngàn việc, anh cũng ở chỗ này với em mấy ngày rồi nên trở về làm việc đi.”
Phó tiên sinh ở chỗ này, hắn giải quyết công việc sẽ không tốt lắm.
Hình tượng vợ hiền này không thể bị phá vỡ được.
Phó Minh Dã nói: “Công việc hiện tại của anh chính là ở bên em.”
Thích Bạch Trà nhìn y không chớp mắt.
“... Được rồi, anh về công ty.” Phó Minh Dã nhấc tay đầu hàng.
Phó Minh Dã phải đi, người của tổ tiết mục cũng không hề bất ngờ. Đại tổng tài mỗi ngày hốt bạc, thời gian chính là tiền bạc, tiêu phí mấy ngày ở chỗ này quay tiết mục đã không dễ dàng gì, không thể trông cậy người ta ở lại toàn bộ hành trình được.
Phó Minh Dã là rất muốn ở lại, đáng tiếc vợ nhỏ nhà mình lại vội vã đuổi đi làm việc.
Tổ tiết mục tự mình tiễn vị tôn đại Phật này đi, không khí ở trường quay rõ ràng nhẹ nhàng đi không ít.
Rốt cuộc dù có là ai cũng sẽ có phần câu nệ trước mặt đại lão.
Trên màn hình là hình ảnh trực tiếp từ các phòng riêng.
Lưu Khải Thanh tay cầm bút viết viết vẽ vẽ lên giấy, thỉnh thoảng lấy đàn guitar ở bên cạnh thử âm, sau lại sửa vào trên giấy.
Dư Âm ghé vào trên bàn lười biếng... Ngủ.
Tần Dĩ Nhu ngồi trước bàn, tay cầm giấy bút, thể hiện trạng thái trầm tư.
Đương nhiên, trong đầu cô trống rỗng, một nốt nhạc cũng không viết ra được.
Nguyên bản, cô là một người vô cùng bình thường, cũng không thực sự có nhiệt tình yêu âm nhạc, chỉ là ca hát cũng không tệ lắm nên đua đòi, lên cao trung liền bỏ học muốn làm ca sĩ để kiếm nhiều tiền.
Nhưng mà năng lực không đủ, ngẫu nhiên được tuyển chọn thì với giọng hát dưới chuyên nghiệp về cơ bản là không đủ nổi bật, vẫn luôn trà trộn ở tuyến 18. (ám chỉ người vô danh)
Cho đến một ngày, có một hệ thống tự xưng là Ca Hậu trói định cùng với cô, có thể giúp cô có dung mạo mỹ miều, làn da trắng trẻo, thanh âm dễ nghe. Hệ thống có kho bản thảo âm nhạc khổng lồ cho cô chọn, tùy tiện chọn một bài là có thể khiến cô bạo hồng, tích lũy lượng fans đông đảo.
Chỉ cần lực lượng tín ngưỡng từ fans có đủ, cô có thể tự động đổi được các loại kỹ năng, ví dụ như đổi giọng, ví dụ như nhạc cụ, trong một giây có thể biến thành mười hạng toàn năng.
Ai lại có thể chịu được dụ hoặc như vậy.
Ngay cả những bản nhạc trong kho bản thảo đó đều là của người khác, nhưng hiện tại còn chưa ra mắt, không ai có thể biết được. Chỉ cần cô phát hành trước, những vinh dự đó liền sẽ toàn bộ biến thành của cô.
Dựa vào hệ thống, Tần Dĩ Nhu từ tuyến 18 xoay người nghịch tập, nhảy lên thành ca sĩ đang trên đường bạo hồng. Ván cầu thứ nhất giúp cô chính là hợp tác với Lưu Khải Thanh ca khúc «Lưu Luyến».
Lúc ấy phòng làm việc Lưu Khải Thanh đang tìm bản thảo hay để phát hành, cô liền lấy từ chỗ hệ thống một bản nhạc tên gọi là «Tinh Nguyện» gửi đi. Bởi vì mới ở thời kỳ ban đầu nên không có nhiều lực lượng tín ngưỡng, cô không có khả năng giải khóa một ca khúc khác, hệ thống nói với cô, những bản nhạc này là lấy của người khác.
Tần Dĩ Nhu biết, nhưng cô không để bụng. Bản thân thành danh là đủ rồi, tác giả thật sự có thể viết ra ca khúc hay như vậy, thế thì cũng có thể viết ra rất nhiều ca khúc hay khác, chẳng thiếu một bài này.
Thế nên, trong lúc cấp bách cô dùng một ca khúc này mà trở mình.
Tần Dĩ Nhu ngại cái tên «Tinh Nguyện» không dễ nghe, liền theo lý giải của bản thân đổi lại thành «Lưu Luyến».
Giống như sửa lại tên, liền thật sự biến thành của mình.
Quả nhiên, bản nhạc này được Lưu Khải Thanh nhìn trúng. Lưu Khải Thanh vô cùng thưởng thức tài hoa của cô, liền cho cô cơ hội một lần hợp tác cùng.
Sau đó cô liền hồng.
Về sau càng không ngừng dùng nhạc trong kho bản thảo, trở thành ca sỹ nổi tiếng.
Tân Dĩ Nhu vô cùng ỷ lại vào hệ thống, cô có thể đi được đến ngày hôm này cũng là bởi vì có thứ này, căn bản không có cái gì của mình. Hiện tại bảo cô ngẫu hứng sáng tác, nhất định sẽ lần nữa xin giúp đỡ từ hệ thống.
Ở trong đầu Tần Dĩ Nhu kêu gọi hệ thống.
[Hệ thống! Hệ thống!]
[Ký chủ.]
Hệ thống kịp thời xuất hiện.
[Mau đổi cho tôi một bài nhạc đi!]
[Được, ký chủ. ]
Hệ thống giống như trước đây chọn lựa tới lui trong kho bản thảo khổng lồ, cuối cùng chọn một bản nhạc tên «Tuyệt Vọng».
⸺⸺ Có cảnh cáo từ vị thần minh kia, nó cũng chỉ có thể “tùy tiện” lựa chọn đoạn nhạc này.
Hệ thống Ca Hậu bày biện hoàn chỉnh bản nhạc trong đầu Tần Dĩ Nhu. Vì thế nhóm người quan sát trước màn hình liền phát hiện, Tần Dĩ Nhu nhìn giấy trắng suy tư một lúc, đột nhiên phát ra linh cảm, nhanh chóng viết lên khuông nhạc, hạ bút như thần.
“Tốc độ thật nhanh.” Nhân viên công tác kinh ngạc cảm thán.
“Không hổ là thiên tài âm nhạc, Lưu thiên vương còn vừa viết vừa sửa, cô Tần thế mà có thể liền mạch lưu loát viết...”
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn, sắc mặt bình thản.
Thiên tài âm nhạc, liền mạch lưu loát.
Trực tiếp sao chép tác phẩm của thiên tài âm nhạc, có thể không được coi là thiên tài sao.
-
Bốn giờ kết thúc, đến giờ các khách mời chuẩn bị, quay chụp buổi chiều bắt đầu.
Ba khách mời tổ âm nhạc mỗi người đi lên biểu diễn. Phía dưới có ba vị giám khảo chuyên nghiệp chấm điểm, sau đó lấy điểm trung bình.
Phần biểu diễn của Lưu Khải Thanh là một đoạn ngẫu hứng đàn ghi ta, ca từ cùng với tiết tấu đều là vừa nãy mới viết ra. Làn điệu du dương nhẹ nhàng, thể hiện cảm xúc vui vẻ của buổi chiều mùa hè đầy nắng gió.
Thực lực của thiên vương giới ca hát quả nhiên không thể nghi ngờ, kỹ thuật thành thục, tiếng hát động lòng người. Ba vị giám khảo thảo luận cuối cùng một người cho 9.7, một người cho 9.8, một người cho 9.9, cuối cùng bình quân đạt được 9.8.
Lý do là tuy rằng ưu tú, nhưng mang lại không quá kinh ngạc. Lưu Khải Thanh thành danh đã lâu, mong chờ của mọi người đối với hắn rất cao, phát huy thực lực như vậy là nằm trong dự kiến.
Ở phương diện âm nhạc, hắn cũng không dám nói mình nghiên cứu thấu triệt, học tập là vĩnh viễn không có điểm dừng.
Biểu diễn thứ hai là Dư Âm. Mọi người thực sự là có chút lo lắng với cậu, trong bốn giờ vừa rồi, Dư Âm chính là thành thật mà đánh một giấc...
Lúc kết thúc thiếu niên mới bị tiếng chuông làm ồn mà từ từ tỉnh lại, trong mắt vẫn còn vẻ lười biếng.
Tuy rằng mệt mỏi vào mùa hè là chuyện thường nhưng mà vô tư như vậy trong chương trình cũng là hiếm thấy.
Loại trạng thái này thật sự có thể sáng tạo ra âm nhạc sao... mọi người âm thầm hoài nghi.
Dư Âm không nhìn vào máy quay chỉ nói một chữ: “Đàn.”
Nhân viên công tác nhắc nhở: “Dương cầm ở bên kia.”
Dư Âm không động đậy, lặp lại một lần: “Đàn.”
Trên phương diện từ ngữ về nhạc cụ, cậu tạm thời mới học được một chữ này. =)))
Trợ lý của Dư Âm vội vàng ôm một cây đàn hạc lại.
Muôn hình vạn trạng, người cá phương tây diễn tấu đàn hạc, giao nhân phương đông am hiểu đàn Không. Trong thế giới này không có người cá mà bị hải yêu thay thế.
Dư Âm ôm đàn hạc, đôi tay gảy ra liên tiếp những âm phù êm tai, bắt đầu ngâm xướng.
Tiếng ca linh hoạt kỳ ảo liền tràn ngập toàn bộ phòng, người nghe đều cảm thấy da đầu tê dại, linh hồn chấn động, toàn thân lẫn tâm dường như muốn hòa vào đó.
Đến khi Dư Âm ngâm xướng xong, mọi người vẫn đang đắm chìm trong tiếng ca, thật lâu sau còn chưa lấy lại bình tĩnh.
Dư Âm Dư Âm, thật sự là Dư Âm văng vẳng, thanh âm vẫn còn quanh quẩn bên tai không dứt.
Đã sớm biết thiếu niên này lấy thanh âm của hải yêu mà nổi tiếng, nhưng ban đầu không chính tai nghe được còn tưởng rằng có công sức của hậu kỳ.
Vẫn là Giang Nghiên vỗ tay trước: “Hay lắm!” mới kéo hồn những người khác kéo về.
Ba vị giám khảo không nói gì, liếc mắt nhìn nhau nhất trí cho ba điểm mười.
Tiếng ca lay động nhân tâm như vậy không cần bất kể một lời bình nào.
Dư Âm xuất chúng như vậy để lại cho Tần Dĩ Nhu áp lực lớn vô cùng. Châu ngọc phía trước, kẻ tới sau dù là ưu tú như thế nào thì vẫn cảm thấy nhạt nhẽo hơn một bậc.
Chờ mong của mọi người đối với Tần Dĩ Nhu cũng rất cao. Từ lúc nổi tiếng đến nay, mỗi bài hát của Tân Dĩ Nhu đều khiến người ta kinh diễm theo đó nhận được vô số hưởng ứng.
“Không biết lần này Dĩ Nhu sẽ mang cho chúng ta kinh hỉ gì đây...” MC đứng một bên nói.
Tần Dĩ Nhu hơi hơi mỉm cười, tự tin đi đến bên dương cầm ngồi xuống: “Em mang đến cho mọi người một đoạn ngẫu hứng.”
[Hệ thống, sử dụng kỹ năng “Dương cầm đại sư”.]
Bản thân Tần Dĩ Nhu sẽ không chơi đàn được, nhưng chỉ cần sử dụng kỹ năng hệ thống sẽ khống chế thân thể để đôi tay tự động hạ xuống phím đàn tạo ra âm nhạc.
Đôi tay cô đặt trên phím đàn, mười ngón bay múa, mang khúc nhạc Mạnh Tinh sáng tác trong tuyệt vọng đàn đến nước chảy mây trôi.
...
Toàn trường quay lại lần nữa chấn động.
Đầu tiên là Lưu thiên vương tự đàn tự hát, sau đó là Dư Âm với âm thanh của tự nhiên, cuối cùng lại có cầm khúc của Tần Dĩ Nhu khiến toàn trường cảm nhiễm. Có thể mang những nhân tài như vậy đến quay chương trình quả thật là đáng giá.
Tất cả mọi người bị bi thương từ khúc nhạc này cảm nhiễm, trên mặt lộ ra biểu cảm động lòng sâu sắc thậm chí có người đỏ hốc mắt.
Diễn tấu dương cầm của hệ thống đương nhiên là kỹ xảo hoàn mỹ, hơn nữa bản nhạc là do Mạnh Tinh sáng tác, sức cuốn hút tự nhiên là không cần phải bàn.
Thích Bạch Trà mang khuôn mặt không hề gợn sóng ngồi một bên.
Đã nghe qua bản gốc, sao còn có thể có cảm giác với bản giả mạo vụng về phỏng chế này.
Cuối cùng Tân Dĩ Nhu lấy một trọng âm hoa lệ kết thúc, hai vị giám khảo tại trường quay trực tiếp hai mắt hàm lệ đứng dậy vỗ tay. Toàn thể trường quay cũng đứng dậy vỗ tay cho đoạn diễn tấu xuất sắc.
“Quá hay rồi, đoạn nhạc này, nó cảm nhiễm đến toàn bộ mọi người! Tôi cho 10 điểm!” Thân là nhà soạn nhạc trứ danh, vị giám khảo mang dáng vẻ kích động không thôi nói.
“Kỹ thuật biểu diễn của bạn học Tần thật xuất sắc, kể cả là tôi cũng không thể đưa ra được vài lời chỉ điểm, em có thể làm thầy của tôi luôn rồi. Tôi cũng cho 10 điểm.” Một giám khảo khác là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng cũng cho cô một đánh giá cực cao.
Tần Dĩ Nhu không khỏi hơi hơi đắc ý, lại vẫn là khiêm tốn nói: “Hai vị giám khảo quá khen.”
Chỉ có người lớn tuổi nhất, đức cao vọng trọng nhất, vị giám khảo này vẫn còn ngồi tại chỗ nhíu mày suy nghĩ sâu xa điều gì.
Những người khác đều đang chờ đợi lời bình từ ông.
Vị này chính là giáo sư Lý, nhân vật đứng đầu nền âm nhạc nước nhà, ở đây là người có quyền uy cao nhất. Phân lượng so với hai vị giám khảo khác lớn hơn, điểm của ông cho là quan trọng nhất.
“Cô Tần, có thể hỏi một chút tên của bản nhạc này là gì và tại sao cô sáng tác nó không?”
Tần Dĩ Nhu khom lưng: “Đương nhiên có thể.”
“Bản nhạc này vốn là do em nghĩ về quãng thời gian trước khi thành danh, vì theo đuổi mộng tưởng âm nhạc mà từ bỏ việc học, khi đó đã phải dùng dũng khí rất lớn. Bản thân lúc đó đã từng mê mang, đã từng muốn buông bỏ... May mắn rằng hiện tại em có thể đứng ở chỗ này, muốn nói cho mọi người, mặc kệ là gian nan khổ sở, chỉ cần nỗ lực, tất cả đều sẽ qua.” Tần Dĩ Nhu cười nói: “Bản nhạc này chính là cảm xúc của em khi đó, tên là «Mê Mang».”
Lại là một trận vỗ tay của mọi người.
Giáo sư Lý vẫn cứ cau mày: “Chỉ là mê mang sao?”
Tần Dĩ Nhu: “Đúng vậy.”
Trong mắt giáo sư Lý có chút thất vọng: “Nhưng tôi cảm nhận từ bản nhạc này một nỗi bi thương rất sâu đậm... Cô cũng không đàn ra được phần cảm tình này. Nhưng nếu bản thân cô muốn biểu đạt chỉ là mê mang mà nói, không có bi thương cũng có thể lý giải. Từng người lại có lý giải khác nhau đối với âm nhạc. Có thể là do tôi quá độ lý giải bản nhạc này.”
Lấy danh vọng của ông, kỳ thật không cần tham gia loại tiết mục này. Chỉ là ông ngẫu nhiên nghe qua «Lưu Luyến», cảm thấy bài hát này thực sự kinh diễm, nhưng bị ca từ tình tình ái ái kéo thấp cảnh giới.
Ông rất muốn nhìn thấy người soạn nhạc mới đồng ý tham gia tiết mục này.
“Bản nhạc rất hoàn mỹ, kỹ thuật biểu diễn của cô cũng rất hoàn mỹ, nhưng là quá hoàn mỹ.” Giáo sư Lý nói thẳng không cố kỵ: “Có vẻ có điểm giả.”
Tươi cười của Tần Dĩ Nhu suýt nữa duy trì không nổi.
Không khí tại trường quay lập tức đóng băng.
MC liền nhanh chóng hòa giải: “Không hổ là giáo sư Lý, tiêu chuẩn thật sự là cao.”
Vừa nãy cũng là ông cho Lưu Khải Thanh 9.7 điểm, ông đúng là rất nghiêm khắc.
Tân Dĩ Nhu miễn cưỡng cười nói: “Cảm ơn lời bình của thầy Lý, em còn rất nhiều chỗ cần chỉ dạy.”
“Tôi cho 9.9 điểm.” Giáo sư Lý nói.
Không thể phủ nhận, bản nhạc cùng với kỹ thuật đều rất tốt, 0.1 kia là do ông không nghe ra được cảm xúc.
9.9 đối với ông mà nói đã là điểm rất cao.
Tân Dĩ Nhu lại lần nữa treo lên tươi cười: “Vâng, cảm ơn Thầy Lý...” Lời cô nói còn chưa xong, trường quay đột nhiên truyền đến âm thanh một đoạn dương cầm, không biết là từ di động của ai truyền ra, ảnh hưởng đến việc quay chụp.
Mọi người lập tức theo tiếng nhìn lại, phát hiện Thích Bạch Trà đang cúi đầu nhìn di động.
Nhân viên công tác lập tức tiến lên ngăn lại: “Thầy Thích, trong lúc quay hình di động cần phải để im lặng.”
“Còn có, ở trường quay không thể quay chụp, vừa rồi là thầy quay lại cảnh cô Tần đàn dương cầm sao? Mong thầy thập tức xóa đi.”
Thích Bạch Trà ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu hỏi Tần Dĩ Nhu: “Cô Tần, bản nhạc này là cô sáng tác tại đây ngày hôm nay sao?”
Tần Dĩ Nhu không rõ nguyên do, nhưng vẫn là trả lời: “Đương nhiên phải, khách mời đều là hôm nay mới nhận được đề bài, thầy Thích hỏi cái này làm gì?”
“Thật là hôm nay, không phải trước đây chuẩn bị sao?” Thích Bạch Trà lại hỏi một lần.
Tân Dĩ Nhu có chút tức giận: “Thầy Thích là đang nghi ngờ tôi sao? Sáng nay có bốn giờ để sáng tác đều được quay lại rõ ràng, đương nhiên là tôi tại trường quay sáng tác, thầy cần xem lại cả quá trình sao.”
Ngữ khí của nhân viên công tác cũng trở nên khó xử: “Thầy Thích, thầy không thể quấy rầy công tác quay chụp, còn như vậy chúng tôi chỉ có thể mời thầy rời trường quay.”
“Một vấn đề cuối cùng.” Thích Bạch Trà bình tĩnh hỏi: “Nó thật sự tên «Mê Mang »?”
Tần Dĩ Nhu chỉ cảm thấy hắn đang quấy rối, không vui nói: “Thầy Thích có bất mãn gì với tôi sao? Bản nhạc do tôi sáng tác, tôi đương biết nó tên gì, nó tên là «Mê Mang».”
“Không.” Thích Bạch Trà nói.
Hắn lại ấn xuống điện thoại một lần nữa phát bản nhạc, đưa điện thoại di động đến trước mặt mọi người.
“Nó tên là «Tuyệt Vọng».”
Hình ảnh trên điện thoại là một thiếu niên thanh tú, trong phòng đàn chơi một khúc dương cầm giống bản vừa nãy như đúc, cảm tình so với Tần Dĩ Nhu vừa rồi đàn ra còn dư thừa hơn.
Cho dù cách màn hình di động, vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được áp lực và bi thương che trời lấp đất, ngay cả hô hấp cũng nặng nề như hít thở không thông.
Như thế này là có bao nhiêu tuyệt vọng.
Trong video, đồng hồ điện tử trên tường biểu hiện thời gian rõ ràng là ở trước đó một ngày.
Mọi người mang vẻ mặt kinh dị nhìn về phía Tần Dĩ Nhu, trong mắt nhiều chút khác thường.
Trong khoảnh khắc đó, Tần Dĩ Nhu liền trắng mặt.
Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn cô ta.
Tuyệt vọng sao?
Cô rất nhanh sẽ biết, cái chân chính gọi là tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT