Viện trưởng cô nhi viện họ Mạnh, vào một đêm ngân hà lộng lẫy ánh sao nhặt được một cậu bé bị đặt trước cửa cô nhi viện, ước chừng mới hai tuổi, nhìn ánh mắt cậu bé sáng như sao liền quyết định gọi cậu là Mạnh Tinh.

Bà phát hiện đứa nhỏ này cũng không quá giống những người khác, biết nói muộn, tính cách chất phác, thích ở một mình một chỗ, đối với đồ chơi không có hứng thú, cũng không thích ở cùng đám nhỏ khác chơi. Mang đến bệnh viện kiểm tra, hóa ra cậu bé bị tự kỷ.

Đại khái cũng là vì như vậy, mới bị cha mẹ vứt bỏ, họ chỉ muốn có một đứa con khỏe mạnh.

Viện trưởng Mạnh không ghét bỏ, đối xử với cậu bình đẳng. Bọn trẻ bị đưa tới cô nhi viện ngoại trừ cha mẹ vứt bỏ, còn có chính là đủ loại thân thể khuyết tật, bị cha mẹ không chịu trách nhiệm đưa tới trên đời rồi lại bị bỏ đi như giày rách.

Bệnh tự kỷ ở trẻ nhỏ lại yêu cầu càng nhiều người dẫn đường làm bạn, viện trưởng Mạnh dùng hết kiên nhẫn, Mạnh Tinh cũng không cho bà nửa phần đáp lại.

Đôi lúc viện trưởng Mạnh sẽ vừa đàn dương cầm vừa dạy các bạn nhỏ ca hát. Cây đàn này là do người có hảo tâm quyền tặng, trước đây bà cũng nghiệp dư học vài bài nhạc thiếu nhi, muốn để bọn nhỏ từ tiếng hát thấy được vui vẻ, đàn thuần thục nhất là bài Ngôi sao nhỏ: “Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ, treo trên bầu trời tỏa ánh sáng, giống như những đôi mắt long lanh...”

Mạnh Tinh cũng không tham dự hoạt động tập thể. Khi những bạn nhỏ khác tụ ở một chỗ ca hát, cậu bé sẽ thường một mình tránh trên lầu.

Đôi mắt cậu ảm đạm không ánh sáng, luôn trốn tránh tầm mắt người khác, không còn ánh sao lấp lánh trong mắt như đêm đó.

Có lần viện trưởng Mạnh ôm cậu xuống dưới, cổ vũ cậu cùng bạn nhỏ khác ca hát, Mạnh Tinh cũng chỉ là lẳng lặng nhìn, gắt gao mím chặt miệng, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng.

Viện trưởng Mạnh có chút thất vọng, nhưng cũng biết không thể nóng lòng nhất thời.

Không ngờ đến lúc tan cuộc, Mạnh Tinh 4 tuổi đi đến bên cạnh dương cầm, đánh bản nhạc «Ngôi Sao Nhỏ» từ đầu đến cuối không sai một âm nào.

Viện trưởng Mạnh khiếp sợ.

Mạnh Tinh chưa từng học dương cầm, không biết đọc nhạc, không nhận biết được phím đàn, thế nhưng xem bà chơi đàn một lần là có thể nhớ kỹ.

Viện trưởng Mạnh thử đánh lại mấy bản nhạc thiếu nhi khác như «Giọt Sương Chậm Chạp». Mạnh Tinh đều một âm không thiếu mà phục chế lại.

Vì thế viện trưởng Mạnh kinh hỉ (kinh ngạc vui vẻ) phát hiện, đứa nhỏ này là một thiên tài, cho dù là phương diện trí nhớ hay âm nhạc.

Từ đó về sau, bà tìm được phương thức giao lưu với Mạnh Tinh. Mạnh Tinh sẽ không dùng lời nói biểu đạt, lại có thể sử dụng âm nhạc biểu đạt cảm xúc. Bà dạy Mạnh Tinh đọc nhạc, sau đó phát hiện đứa nhỏ này rất nhanh sẽ đàn lại nguyên vẹn khúc phổ.

Lúc cậu nhóc vui vẻ sẽ đàn một đoạn nhạc vui tươi nho nhỏ, lúc buồn bực sẽ đàn lên những âm tiết bị thương, lúc tức giận liền gõ ra vô số trọng âm. Mỗi một đoạn nhạc đều lưu loát êm tai.

Bà rất nhanh không còn gì để dạy nữa. Viện trưởng Mạnh phát hiện thiên phú của cậu bé, không đành lòng mai một, vì thế mời cho cậu một giáo sư dạy dương cầm chuyên nghiệp.

Giáo sư dương cầm cũng vô cùng kinh ngạc và cảm thán với trí thông minh của Mạnh Tinh, tự nguyện giảm một nửa học phí. Sau khi dạy mấy năm, ông cho Mạnh Tinh cơ hội tham gia thi đấu dương cầm.

Mạnh Tinh liền nhất cử đạt hạng nhất. (Giống như nhất cử thành danh, ở đây là một trận liền đạt hạng nhất)

Từ đó về sau qua nhiều lần thi đấu, nhiều lần lấy thưởng, thi vào trường âm nhạc chuyên nghiệp, lại đến năm mười sáu tuổi trúng tuyển vào học viện âm nhạc đứng đầu cả nước.

Từ âm nhạc cậu có thể thả lỏng cảm xúc bản thân, mười mấy năm qua có viện trưởng Mạnh kiên nhẫn làm bạn khiến cậu dần dần đi ra khỏi chứng tự kỷ. Ngoại trừ còn có chút hướng nội không thích nói chuyện, Mạnh Tinh bây giờ có thể giao lưu với bạn bè cùng trang lứa một cách bình thường, lúc chơi đàn trong đôi mắt cậu bé lại lấp lánh ánh sao.

Cậu vô cùng biết ơn viện trưởng Mạnh đã dẫn đường, chăm sóc, quan tâm mình, tình cảm hai người giống như mẹ con ruột thịt, vì thế Mạnh Tinh gọi bà là mẹ.

Cậu nhất định phải chuyên tâm học tập âm nhạc, tương lai trở nên nổi bật, báo đáp mẹ.

Lúc viện trưởng Mạnh nghe cậu nói lời báo đáp, trong mắt bà toát ra vui mừng, từ ái nói: “Ta không cần con báo đáp, ta chỉ có một tâm nguyện là nhìn con đứng trên sân khấu tỏa sáng như ngôi sao. Con trai, con sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của ta.”

Ngày đó, nhận được thư thông báo trúng tuyển học viện âm nhạc thành phố S, thiếu niên từ trước đến nay vốn nội liễm cũng khó kiềm được hưng phấn mà một đường chạy về cô nhi viện, đôi mắt tràn đầy vui sướng, gấp gáp muốn nói cho mẹ tin tức tốt này.

Trở về nhà, một màn trước mắt lại là hộ sỹ nâng mẹ lên xe cứu thương đưa đi.

Viện trưởng Mạnh đột quỵ, bị chảy máu não không kịp cứu chữa mà qua đời.

Thư báo trúng tuyển cùng với tin tức mẹ qua đời cùng một lúc, thiếu niên mờ mịt đứng phía ngoài nhà xác.

Cậu không biết, thế này có phải chăng chính là đại hỉ, đại bi.

Hỉ không chỗ chia sẻ, bi lại từ đâu mà ra?

...

Mạnh Tinh lên đại học, lại biến trở về thiếu niên trầm mặc ít nói.

Không thích cười, cũng không nói lời nào.

Mẹ rời đi khiến cậu chịu đả kích, càng thêm đóng kín nội tâm bản thân, chỉ có thể dựa vào âm nhạc.

Nội tâm cậu vẫn là nhiệt tình yêu thương cuộc sống, nhiệt tình yêu thương thế giới. Mẹ đã nói với cậu, trên thế giới này có rất nhiều điều tốt đẹp, cuộc sống cũng không tăm tối như cậu tưởng tượng, con người sau khi chết đi sẽ biến thành ngôi sao trên trời.

Mỗi câu, cậu đều lựa chọn tin tưởng.

Mạnh Tinh sẽ đàn “Những ngôi sao nhỏ” cho mẹ nghe, đôi khi đổi thành “Hạt sương chậm chạp”, cùng với thanh âm thiếu niên nhỏ giọng hát theo.

“Ngôi sao nhỏ trên bầu trời không nói, trên mặt đất em bé thương nhớ mẹ...”

Có thể học âm nhạc, gia cảnh của những cô bé cậu bé ở đây đều không kém, người trong nhà sẽ bỏ rất nhiều công sức bồi dưỡng.

Mạnh Tinh là thật sự nghèo, nghèo đến mức khác biệt với những học sinh ưu nhã ăn mặc tinh xảo xung quanh. Cậu chỉ có thể được coi là sạch sẽ.

Thành phố S là siêu đô thị cấp 1, sinh hoạt phí lớn hơn hẳn thị trấn nhỏ cậu sinh sống trước đây, mọi thứ đều phải thắt lưng buộc bụng. Cậu dựa vào học bổng của trường học, đôi khi gửi sáng tác cho các phòng làm việc âm nhạc đổi lấy tiền nhuận bút mới miễn cưỡng duy trì được sinh hoạt.

Ca khúc của cậu đều không tồi, chỉ vì là người mới lại là học sinh nên vẫn bị ác ý ép giá. Bản quyền thuộc về phòng làm việc đều sẽ không viết tên của cậu.

Mạnh Tinh không để bụng. Ca khúc như vậy cậu tùy tiện cũng có thể viết một trăm bài, thứ cậu tùy tay mà viết người khác lại coi là trân bảo, mà cậu lại chỉ để ý ấm no.

Xuất sắc, độc chiếm thiên vị của giáo sư. Lẻ loi một mình, sinh hoạt túng quẫn nghèo túng. Dễ dàng bị bạn học âm thầm ghen ghét, dán cho cậu cái nhãn “Ngạo mạn”, “Người kỳ quái”, “Nghèo kiết hủ lậu”, sau lưng cậu âm thầm nhạo báng.

Thiên tài luôn là không hợp đàn.

Những cái đó Mạnh Tinh đều không để bụng.

Cậu chỉ muốn nỗ lực hoàn thành việc học, trong âm nhạc tạo ra thành tựu mới không cô phụ ơn dạy dỗ và chờ mong của mẹ.

Mẹ ở trên trời nhất định nhìn thấy được.

....

Đối với tác phẩm tốt nghiệp cuối năm bốn, Mạnh Tinh nhốt mình trong phòng ba ngày, phí hết tâm huyết viết ra một bài nhạc.

Giai điệu dịu dàng êm tai, tràn ngập hy vọng về cuộc sống mới.

Bài hát này cậu đặt tên là «Tinh Nguyện». Là để tặng cho mẹ ở trên trời.

Cảm ơn mẹ mang lại cuộc sống mới cho cậu.

Cậu sẽ nghiêm túc hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

Đồng thời cũng là hoàn thành mộng tưởng của bản thân mình.

Cái tên «Tinh Nguyện» đã là biểu tượng cho ngôi sao tâm nguyện trên trời là mẹ, cũng là tâm nguyện của ngôi sao nhỏ trên mặt đất là cậu.

Cậu muốn tiếp tục lấp lánh tỏa sáng.

Chỉ là không ngờ, giao bản nhạc lên, nhận lại không phải là sự khen ngợi của giáo sư mà là cái nhăn mày thật sâu.

Giáo sư một câu cũng không nói, chỉ là lấy di động ra cho cậu nghe một bài hát.

Bài hát kia tên «Lưu Luyến», là do thiên vương Lưu Khải Thanh cùng với nữ ca sĩ mới Tần Dĩ Nhu hợp tác.

Một bản tình ca lưu luyến triền miên.

Toàn bộ giai điệu giống hệt như «Tinh Nguyện» cậu viết.

Người soạn nhạc lại là Tần Dĩ Nhu.

Sao có thể...

«Tinh Nguyện» mỗi một âm phù đều là do cậu tự tay viết, sao có thể là Tần Dĩ Nhu viết?

Nhưng ba ngày này căn bản cậu không ra khỏi cửa, bản nhạc là được viết vào ba ngày này, sao có thể xuất hiện một bản nhạc khác giống nhau như đúc?

Cậu nghĩ không ra.

Những bạn học cùng trường nhìn cậu không vừa mắt bắt đầu ác ý phỏng đoán: “Nhất định là Mạnh Tinh trộm bản nhạc. Trước đó không phải cậu ta đi đến phòng làm việc của Lưu Khải Thanh gửi bản thảo sao? Chắc chắn là lúc đó thấy Tần Dĩ Nhu cũng đến gửi bản thảo, cho rằng Lưu Khải Thanh sẽ không dùng đến liền trộm, không ngờ lại lật xe.”

Không, không phải. Phòng làm việc của Lưu Khải Thanh đúng là có thu thập bản thảo của cậu, nhưng lúc ấy cậu đưa đi là một bản nhạc khác.

«Tinh Nguyện» là cậu dốc hết tâm huyết viết ra làm lễ vật tặng cho mẹ, chỉ thuộc về cậu và mẹ, sẽ không đưa bản quyền cho bất kì ai.

Thế nhưng chính là hết đường chối cãi, cậu vì kế sinh nhai mà nơi nơi gửi sáng tác, đến giờ này lại không thể nào cãi lại cái gọi là chứng cứ phạm tội. «Lưu Luyến» là Tần Dĩ Nhu viết, Tần Dĩ Nhu và cậu đều đến phòng làm việc của Lưu Khải Thanh nộp bản thảo, Tần Dĩ Nhu được chọn cùng với bản nhạc cuối kỳ cậu giao ra giống nhau như đúc.

Cho nên là cậu sao chép của Tần Dĩ Nhu, đơn giản như vậy.

Giáo sư từ trước đến nay thiên vị cậu lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt thất vọng. Các bạn học khinh thường cười nhạo cậu: “Thiên tài mà cũng làm ra loại việc này, chẳng lẽ là hết thời?”

“Trước lạ sau quen, nhìn cậu ta da mặt dày như vậy, chắc chắn không phải là lần đầu tiên, vài giải thưởng trước đây không biết có phải cũng là trộm hay không...”

“Ăn trộm”, “Sao chép”, “Đạo văn”, những từ ngữ sỉ nhục cứ như vậy thay thế cái danh thiên tài chồng lên đầu Mạnh Tinh khiến cậu thời thời khắc khắc phải nhận lấy ánh mắt xem thường của người khác.

Không phải, không phải!

Cậu không phải ăn trộm.

Rõ ràng, rõ ràng chính là cậu viết...

Mạnh Tinh không rõ.

Hiệu trưởng và giáo sư tiếc nuối tài hoa của cậu, cảm thấy cậu nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, quyết định cho cậu một cơ hội sửa lại sai lầm. Chỉ cần viết một tờ kiểm điểm, lần nữa làm một bản nhạc tốt nghiệp là có thể chuyện to hóa nhỏ.

Mạnh Tinh cự tuyệt.

Cậu không sai, cậu không kiểm điểm.

Tần Dĩ Nhu bởi vì «Lưu Luyến» mà nhất khúc thành danh, lập tức từ người mới tuyến mười tám trở thành ca sĩ có nhân khí, rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi về «Lưu Luyến» cô đều hào phóng trả lời.

Mạnh Tinh đến nơi phỏng vấn xem, xem được một nửa liền không chịu nổi đóng cửa.

Tần Dĩ Nhu kể lể chính là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào lưu luyến. Cô ta ở độ thanh xuân vườn trường có trải qua một đoạn tình ái ngây ngô, niên thiếu ngông cuồng, bây giờ đã sớm chia tay, nghĩ lại rung động thời thiếu nữ vẫn không khỏi cảm khái cho nên sáng tác bài hát này.

Đoạn phỏng vấn này lập tức khiến nhiều người nhớ lại hồi ức thanh xuân của mình, sinh ra đồng cảm.

Mạnh Tinh chỉ cảm thấy buồn cười.

Cái gì tình yêu, cái gì thanh xuân.

Nhàm chán lại còn làm ra vẻ.

Cậu muốn đi tìm Tần Dĩ Nhu hỏi rõ ràng. Cậu không tin sóng điện não của con người có thể trùng thành như vậy, nhưng cậu không có cách nào chứng minh, cậu chỉ có thể dựa trực giác muốn tìm người hỏi cho rõ ràng.

Cậu có thể viết cho cô ta rất nhiều ca khúc, tất cả đều miễn phí không cần một phân tiền, chỉ là «Tinh Nguyện» người khác không thể đụng vào, không thể làm bẩn. Cầu cô ta đừng đụng đến khúc nhạc này, đây là lễ vật cậu muốn đưa cho mẹ...

Nhưng cậu không gặp được. Tần Dĩ Nhu sau khi thành danh có công ty quản lý, có bảo tiêu, có trợ lý, cậu là một học sinh bình thường căn bản không thể gặp được.

Chưa từng có một việc gì khiến cậu tuyệt vọng như vậy.

Đó là cuộc sống mới của cậu lại bị người ta làm hỏng.

Cậu giãy giụa mấy tháng, nhìn Tần Dĩ Nhu dựa vào ca khúc này càng ngày càng nổi tiếng, còn cậu nhận hết ánh mắt lạnh nhạt cùng trào phúng, từng bước ngã vào vực sâu.

Ánh sao trong mắt dần mất đi.

Leo lên tòa nhà cao nhất thành phố quan sát đèn neon lộng lẫy phía dưới, mắt lạnh nhìn nhân thế ồn ào náo động, nhìn dòng người qua lại muôn hình vạn trạng.

Mạnh Tinh không hề lưu luyến.

Cậu muốn đi tìm mẹ của cậu.

Không có người tin cậu, tất cả mọi người đều nói là cậu sai.

“Tôi không sai, sẽ không sửa.” Đây là di ngôn cuối cùng cậu để lại trên thế giới.

Từ lầu cao rơi xuống, cậu như một viên sao băng.

Khi sống gào thét không ai nghe, chỉ có khi chết nện lên mặt đất, lưu lại một tiếng vang, là giọng nói cuối cùng của cậu.

Quần chúng vây xem lại nói cái gì?

⸺⸺ đáng tiếc, tuổi còn trẻ vậy mà đã muốn chết

⸺⸺ rốt cuộc có nhảy hay không, nhanh nhanh tôi còn phát lên vòng bạn bè.

⸺⸺ thật là tâm lý yếu ớt a, người trẻ tuổi bây giờ một chút đả kích đã chịu không nổi rồi.

Cậu sẽ trong thời gian ngắn ngủi trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu, sau mấy ngày liền sẽ bị vứt ra sau đầu, không còn ai biết đến chuyện xưa của một ngôi sao.

Kẻ đạo nhạc nhận được cả danh vọng lẫn tiền tài, mà cậu lại mang theo ô danh chết đi, đem bí mật này chôn dưới nấm mồ.

Nếu không có thần xuất hiện, đó chính là kết cục của cậu.

-

“Hóa ra bài hát kia tên «Tinh Nguyện», vậy đoạn nhạc vừa rồi cậu chơi gọi là gì?” Thích Bạch Trà dịu dàng hỏi?

Hai Tròng mắt Mạnh Tinh run rẩy.

Cậu không biết tại sao mình lại đột nhiên tâm sự nhiều như vậy với người thanh niên xa lạ này, có lẽ đối phương là người duy nhất trong quãng thời gian này nói tin tưởng cậu. Có lẽ là hơi thở trên người đối phương quá mức ôn nhu vô hại, khiến người ta bất giác buông toàn bộ cảnh giác.

Ngay cả tên thanh niên cậu cũng không biết, bản thân lại vô thức nói ngọn ngành sự việc cho anh.

Mạnh Tinh thấp giọng nói: “Tuyệt Vọng.”

Đoạn ngẫu hứng này liền gọi là «Tuyệt Vọng».

Thích Bạch Trà nói: “Còn sẽ có hy vọng.”

Mạnh Tinh nhẹ lẩm bẩm: “Sẽ không có hy vọng.”

“Tôi bị cho thôi học, ba ngày sau phải dọn ra khỏi ký túc xá.” Trong mắt cậu nhóc đều là mê mang: “Tôi không biết mình muốn đi đâu, trên người tôi cũng không có tiền.”

“Không cần dọn.” Thích Bạch Trà đứng dậy, vỗ vỗ lên tro bụi trên quần áo: “Trong vòng ba ngày tôi sẽ thu xếp xong.”

Mạnh Tinh không rõ nguyên do.

Thích Bạch Trà không nhiều lời, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Mạnh Tinh nhịn không được hỏi: “Anh là ai? Vì sao muốn giúp tôi?”

Thích Bạch Trà đứng phía sau cửa, nghĩ nghĩ, quay đầu lại nói.

“Tôi là người thủ hộ thế giới này.”

Mạnh Tinh: “... Phốc.”

Đây là câu trả lời vừa nhiệt huyết vừa trẻ trâu gì thế này.

Mệt cho cậu còn thực sự cho rằng thanh niên thoạt nhìn đáng tin cậy này có biện pháp giúp mình!

“Quả nhiên không tin a.” Thích Bạch Trà cảm thấy thật là hao tổn tâm trí.

Nếu nói thẳng “Ta là thần”, chỉ sợ là lại càng thêm chắc chắn bị coi thành bệnh tâm thần đi.

Nhưng mà, câu trả lời trẻ trâu kia có thể khiến cho ngôi sao nhỏ ảm đạm này hơi chút cười lên như vậy mà nói, Tuyết Thần đại nhân thật ra cũng không ngại tự hủy một chút hình tượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play