Vừa lúc là cuối tuần nên học sinh được nghỉ, chiếm dụng sân thể dục cũng sẽ không bị quá nhiều người vây xem. Tổ tiết mục chuẩn bị ba hoạt động thi đấu rất thú vị, đó là hai người ba chân, hai người nhảy dây, mang vật nặng thi chạy, chia làm hai người một nhóm thi đấu với nhau.
Hạng nhất phải được hoàn thành bởi cả hai người, cử hai người nào các tổ phải tự quyết định.
Quy tắc vừa được đưa ra, tổ âm nhạc và tổ biểu diễn liền nhao nhao thảo luận thương lượng.
Hai người ba chân và hai người nhảy dây rất dễ hiểu. Mang vật nặng thi chạy lại không phải kéo theo bao cát chạy bộ mà là một khách mời cõng theo một khách mời khác chạy, thể lực của người chạy và trọng lượng của người được cõng là yếu tố rất quan trọng.
Cuối cùng danh sách công bố ⸺⸺
Hai người ba chân: Tổ Âm nhạc Dư Âm, Lưu Khải Thanh, tổ biểu diễn Giang Nghiên, Thôi Hạo.
Hai người nhảy dây: Tổ Âm nhạc Dư Âm, Tần Dĩ Nhu, tổ biểu diễn Giang Nghiên, Phương Nhã Nhi.
Mang vật nặng thi chạy: Tổ Âm nhạc Lưu Khải Thanh, Tân Dĩ Nhu, tổ biểu diễn Thôi Hạo, Phương Nhã Nhi.
Chia như vậy là hợp lý nhất. Mỗi khách mời đều có hai lần lên sân khấu dự thi, đảm bảo công bằng, lúc ghi hình sẽ không rước lấy oán hận của fans bên nào. Hai nữ khách mời có thể trọng nhẹ nhất, thích hợp trở thành “Vật nặng” trong thi chạy. Nhìn qua bọn họ da trắng dáng xinh, thích hợp để Giang Nghiên và Dư Âm cõng trên lưng.
Hơn nữa Thôi Hạo và Phương Nhã Nhi từng diễn vai người yêu của nhau, trai xinh gái đẹp còn có thể tiện thể xào CP.
Phó Minh Dã một mình lạc đàn giơ tay có ý kiến: “Vậy tôi cùng tổ với ai?”
Phó Minh Dã không thuộc về tổ nào, loại trò chơi yêu cầu hai người tham dự liền không thể tiến hành.
Tổ tiết mục trầm mặc.
Đây đúng là vấn đề.
Ngay từ đầu vốn dĩ không nghĩ đến việc Phó tổng sẽ gia nhập, nên phân đoạn thiết kế thi đấu không suy xét đến loại tình huống này.
Đạo diễn đề nghị: “Ngài có thể tùy tiện tìm một nhân viên công tác cùng phối hợp được không?”
Phó Minh Dã: “Không cần.”
Đạo diễn khó xử: “... Vậy hay để tôi tập hợp một nhóm lên sân khấu?”
Phó Minh Dã: “Không cần.”
“Vậy ngài xem chọn ai? Nhân viên ở sân thể dục này tùy ngài chọn.”
Phó Minh Dã nhìn quét một vòng sân thể dục, người bị quét qua đều âm thầm kích động, mong ngóng người được chọn chính là mình.
Kia chính là người đàn ông giàu nhất Trung Quốc nha! Kể cả không phải trong giới giải trí cũng được vô số người thần tượng, cảm giác như là chỉ cần lại gần một chút là có thể cọ được chút ít hơi thở tiền tài rồi.
Bọn họ không bái Thần Tài, chỉ bái Phó Minh Dã. Trên mạng còn từng hot một bức ảnh, là ảnh chụp Phó Minh Dã trên báo kinh tế tài chính, caption là: “Chia sẻ ảnh Phó baba, năm nay nhất định phát tài!” (chắc tương tự vụ share ảnh cái muỗng nhất định thi đậu ở bên mình á.)
Phó Minh Dã làm bộ làm tịch quét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thích Bạch Trà đang đứng trong góc: “Thầy Thích, thầy có phiền nếu làm đồng đội của tôi không?”
Thích Bạch Trà đang ngồi dưới tán cây hóng mát: “...”
Cảm ơn, rất phiền.
Mặt trời bên ngoài to như vậy, nóng như vậy. Tuyết sợ nhất là mặt trời, ánh nắng sẽ hòa tan khiến hắn không còn một mảnh. Mặc dù Thích Bạch Trà sẽ không yếu ớt đến mức bị chút nắng này phơi khô nhưng hắn vẫn thích ở trong bóng râm hưởng thụ hơn.
Phó Minh Dã nếu coi hắn như quang mang lóa mắt, đó thật sự là sai mười phần. So với mặt trời ấm áp, Tuyết Thần càng thích bóng đêm lạnh lẽo hơn.
Nhưng Phó tiên sinh đã lên tiếng. Thích Bạch Trà cũng sẽ không tước mặt mũi y trước mặt mọi người.
“Không phiền.” Hắn hơi hơi mỉm cười, đi ra khỏi bóng râm đứng dưới ánh mặt trời.
-
Môn thi thứ nhất là hai người ba chân, chân của người này cột chung với chân của người kia, đi đến cuối đường rồi quay lại vạch xuất phát tổng cộng 50m, nhóm nào quay về vạch xuất phát trước là nhóm chiến thắng. Đương nhiên, Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã hoàn toàn là tham gia cho vui, quan trọng ở việc tham dự, không quan trọng thắng thua.
Đùi phải Thích Bạch Trà cột lại với chân trái Phó Minh Dã bằng dây lụa, trước mắt bao người công khai mười ngón đan nhau cũng không ai cảm thấy không thích hợp.
Đây là yêu cầu của trò chơi, kề vai sát cánh là việc bình thường, chỉ là nắm tay thì cơ bản là không cần.
Nhóm hai người họ rất nhanh đã chuẩn bị xong, hai nhóm khác lại có chút gian nan.
Dư Âm cực kỳ bài xích hơi thở nhân loại, bị cột chung với Lưu Khải Thanh làm cậu thiếu chút nữa ngất xỉu, càng miễn bàn đến Lưu Khải Thanh còn quàng tay ôm vai cậu.
Trong một tích tắc thiếu niên đã có suy nghĩ hiện ra nguyên hình dùng răng nanh sắc nhọn hung hăng cắn lên cái tay đang đặt trên vai mình.
Thiên tính của Hải yêu rất hung bạo, sức chiến đấu cao, khác biệt rất lớn với giao nhân nhu nhược. Hải yêu nhỏ tuổi với Hải yêu thành niên khác nhau rất lớn, hoàn toàn chính là từ tiểu khả ái mềm mềm trắng trắng biến hóa thành công cụ giết người.
Cũng may, trong đầu suy nghĩ chạy vòng vòng, trên mặt Dư Âm lại không có biểu cảm gì, chỉ là mím môi kiềm chế răng nanh ngo ngoe rục rịch muốn cắn người.
Lưu Khải Thanh hoàn toàn không ý thức được bản thân chỉ còn cách một đoạn ngắn nữa là toi đời, chỉ là cảm thấy ban ngày ban mặt, mặt trời nóng bỏng như vậy nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Tình huống nhóm của Giang Nghiên và Thôi Hạo lại càng phức tạp.
Hai người bọn họ vốn không ưa nhau, ai cũng thấy người kia chướng mắt, hoàn toàn dựa vào lụa hồng cột hai chân vào một chỗ, những nơi khác đều không hề có tiếp xúc.
Thôi Hạo vẫn ý thức được trước mặt là máy quay, đang chuẩn bị hạ xuống tự tôn, chạm vào cánh tay của con khổng tước tự luyến kia một cái, nhưng Giang Nghiên đã nhanh tay lẹ mắt tránh đi.
“Thật xin lỗi, tay của tôi có bôi kem chống nắng, sợ bị trôi mất.” Giang Nghiên áy náy nói.
Thôi Hạo: “???” Kem chống nắng nào mà lại mỏng manh như vậy???
Giang Nghiên chính là đang nói rõ ràng rằng ghét bỏ hắn.
Thôi Hạo cũng bực mình, lười để ý hắn.
Ba nhóm đều đã đứng trên vạch xuất phát, trọng tài thổi còi một tiếng, Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã liền bước nhanh về phía trước.
Độ ăn ý của bọn họ tất nhiên không cần nói nhiều, dây lụa đỏ cột lại giống như không cột. Hai người lớn lên đều là da trắng chân dài, bước đi tỏa hào quang như siêu mẫu, khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Hai nhóm còn lại chật vật vô cùng.
Tổ âm nhạc mới bước chân đầu tiên đã ngã.
Dư Âm vốn là Hải yêu, dựa vào cái đuôi di chuyển trong biển, hóa thành hình người lên bờ mới không bao lâu, bình thường đi đường bằng phẳng còn có thể ngã, miễn bàn đến việc cột một chân lại với người khác, quanh quẩn chóp mũi đều là hương vị cậu bài xích.
Bọn họ không ngã mới là lạ.
Lưu Khải Thanh cũng không nghĩ tới mới xuất sư đã bất lợi, vội vàng đỡ Dư Âm bò dậy. Chóp mũi Dư Âm lại tràn đầy hơi thở nhân loại, đầu càng thêm choáng váng, phí sức nửa ngày mới bò dậy được.
Đi chưa được mấy bước, lại lần nữa té ngã.
Lưu Khải Thanh: “...” Hắn cảm thấy một tia tuyệt vọng.
Trong lòng hắn sốt ruột, theo bản năng nhìn sang
tiến độ của nhóm khác, vừa thấy liền không vội.
⸺⸺ Giang Nghiên và Thôi Hạo cũng không đi bao xa.
Không biết là cố ý làm trái hay là thật sự không ăn ý, Giang Nghiên bước chân trái, Thôi Hạo liền cũng bước chân trái ra, nhưng mà chân trái Thôi Hạo lại cột vào một chỗ với chân phải Giang Nghiên, như vậy mà có thể đi ra ngoài mới là chuyện hiếm.
Song song ngã thành một đoàn.
Càng tuyệt chính là, hai người này ngay cả nâng nhau dậy cũng đều không muốn, một người so với một người càng như kéo chân sau, có thể nói là nhân tình lạnh nhạt.
Trò chơi bắt đầu một phút, hai nhóm đều cách không xa vạch xuất phát, không hề có tiến triển, nửa ngày vẫn không bò dậy nổi.
Khiến cho tiết mục tổ đứng ngoài xem mà choáng váng.
Trò chơi này khó đến như vậy sao...? Nhưng nhìn nhóm của Phó tổng rõ ràng nhẹ nhàng như vậy.
Lúc trước Lưu Khải Thanh không chú ý cái khác, nhìn thấy tổ biểu diễn cũng không đi được xa liền cảm thấy được an ủi, sau đó quay đầu lại nhìn bên kia, phát hiện Phó Minh Dã và Thích Bạch Trà còn đang đứng ở vạch xuất phát, so với bọn hắn còn chậm hơn.
Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ hỏi: “Sao hai người còn chưa xuất phát?” Thật tốt quá, mình không phải là nhóm chậm nhất.
Phó Minh Dã nâng mí mắt: “Chúng tôi đi xong rồi.”
Lưu Khải Thanh: “...”
Cái này gọi là gì, một đôi vương giả mang theo hai tổ sắt vụn?
Thích Bạch Trà với Phó Minh Dã sớm hoàn thành nhiệm vụ cởi trói, ngồi ở chỗ râm mát xem hai con gà trống mổ nhau.
Biểu hiện của tổ âm nhạc không khó lý giải, trò chơi này đối với Dư Âm là quá khó.
Nếu có thi đấu bơi lội, Dư Âm tuyệt đối sẽ giành hạng nhất.
Tổ biểu diễn hoàn toàn là ân oán cá nhân của Giang Nghiên và Thôi Hạo, bọn họ không hề có tinh thần hợp tác với đồng đội.
Nhưng đoạn này sau khi phát sóng cũng không có vấn đề gì, Giang Nghiên và Thôi Hạo trong phim vốn dĩ đã là tình địch, đối chọi gay gắt như vậy lúc cắt ra vẫn sẽ kiếm được điểm bán manh.
Tần Dĩ Nhu và Phương Nhã Nhi ở một bên làm cổ động viên, từng người cổ vũ cho đội mình cố lên.
Tuy nhiên nhìn qua Phương Nhã Nhi rõ ràng là thất thần, so với Tân Dĩ Nhu bên kia vung tay hò hét, cô ta lại chỉ ngẫu nhiên hô hai tiếng.
Cô lại không phải không lướt di động, tin tức ngày hôm qua đương nhiên cũng xem được. Hai paparazzi buổi tối hôm đó chụp cô quả nhiên sau đó không có chuyện tốt.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chỉ là chụp được một loạt biệt thự cao cấp mà thôi, căn bản không chụp đến người đàn ông gọi là kim chủ kia, đoàn đội hoàn toàn có thể nói căn biệt thự kia là bất động sản dưới danh nghĩa của cô. Mỗi ngày ở giới giải trí có vô số tin nóng, cái này không xốc dậy nổi cái sóng gió gì.
Chỉ là cô chột dạ mà thôi.
Sự tồn tại của vị kia, không thể tiết lộ ra ngoài ánh sáng được...
Không thể để bất kể người nào biết.
Dáng vẻ Phương Nhã Nhi xuất thần bị Thích Bạch Trà thu hết trong tầm mắt, hắn lẳng lặng nhìn một lát, quay đầu lại mặt không đổi sắc.
Kết quả thi hai người ba chân cuối cùng công bố tổ biểu diễn dùng khoảng cách hai giây để chiến thắng tổ âm nhạc.
Hạng hai ba kém hạng hai chỉ hai giây, nhưng hạng hai kém hạng nhất... bốn phút.
Tổ tiết mục cảm thấy không có lý do gì có thể bào chữa cho bốn vị khách mời.
Môn thi thứ hai là hai người nhảy dây, lịch sử lại tiếp tục lặp lại.
Nội dung thi đấu là trong vòng một phút hai người cùng nhảy dây, đội nào nhảy nhiều hơn sẽ chiến thắng.
Thích Bạch Trà nói nhỏ: “Chờ lát nữa nhường bọn họ một chút.”
Bằng không lại giống như vừa nãy, quá là mất mặt.
Phó Minh Dã rũ mắt nhìn hắn: “Anh biết rồi.”
Lúc Phương Nhã Nhi đứng đối mặt với Giang Nghiên, khuôn mặt đã kích động đến đỏ bừng.
Đứng cách thần tượng gần như vậy, tim đập chân run, muốn nhảy cũng không nhảy nổi.
Giá trị nhan sắc của Giang Nghiên quả không phải nói đùa, nhìn gần càng thêm tinh xảo mỹ lệ khiến người mê mẩn.
Thế nên đến lúc trọng tài thổi còi, Giang nghiên đã nhảy lên hạ xuống một lượt cô vẫn còn chưa phản ứng lại.
“... Cô nhảy lên một chút.” Giang Nghiên nhắc nhở.
“A? được, xin lỗi, vữa nãy em không kịp phản
ứng.” Phương Nhã Nhi vội nói.
Giang Nghiên lễ phép mỉm cười: “Không sao, lại
một lần nữa.”
Mặt Phương Nhã Nhi đỏ lên trả lời: “... Vâng.”
Tổ âm nhạc vẫn là trạng thái cũ.
Sức bật và phản ứng của hải yêu đều rất mạnh, nhưng đó là ở trong biển.
Dùng hai chân nhảy dây quá làm khó cậu nhóc rồi. Ví dụ như người có thể bơi lội trong biển, nhưng bảo người phải nhảy dây ở trong biển, độ khó căn bản là không cùng một cấp.
Dư Âm căn bản là không nhảy được.
Tần Dĩ Nhu rất nhanh liền tuyệt vọng với Dư Âm.
Đồng đội của cô lại là một nhóc thiểu năng trí tuệ.
Một phút sau, thi đấu kết thúc.
Giang Nghiên và Phương Nhã Nhi nhảy được 45 cái, thuộc về phạm trù bình thường của nhân loại.
Dư Âm và Tần Dĩ Nhu nhảy được 0 cái, thuộc về phạm trù không bình thường của nhân loại.
Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã nhảy được 168 cái, thuộc về...
Cái này thuộc về phạm trù siêu nhân sao?
Đạo diễn kinh ngạc gỡ kính mắt xuống, đang mơ mơ hồ hồ hoài nghi nhân sinh.
Hai người họ hình như là phá kỷ lục thế giới rồi.
Thích Bạch Trà nhìn thấy kết quả thi đấu cũng giật mình, nhỏ giọng nói với Phó Minh Dã: “Không phải bảo anh khiêm tốn một chút sao?”
Phó Minh Dã cũng thật sự mờ mịt: “Không phải em cũng theo kịp đó sao?” Thể lực của con người thực sự kém quá nhiều so với Thần, bình thường thần thậm chí có thể nhảy một vạn cái trong vòng một phút bởi vì có thể lơ lửng trong không trung, tay không trong nháy mắt hạ gục toàn bộ người ở đây...
Chỉ là suy xét đến nhân loại yếu ớt, Phó Minh Dã đã áp xuống còn 168 cái trong một phút. Từ thực lực thật sự hơn một vạn cái một phút mà nói, 168 cái với 8 cái trong mắt thần có gì khác nhau sao? không có.
Trà Trà cũng không phải là không theo kịp, Phó Minh Dã liền cảm thấy đây là bình thường.
Rõ ràng chính là bình thường.
Là hai nhóm kia quá yếu.
Phó Minh Dã tự thuyết phục mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT