Thích Bạch Trà cùng với Phó Minh Dã ăn từ đầu đường đến cuối hẻm, toàn bộ phố ăn vặt ăn không sót một hàng nào.

Đồ ăn nhân gian đối với họ mà nói chỉ là ăn hương ăn hoa, Thần không cần ăn cơm, không có khái niệm đói hay no, tất nhiên không biết cảm giác no căng là như thế nào. Cho nên, lượng cơm người bình thường ăn vào bao nhiêu, bọn họ rốt cuộc là ăn nhiều hay ít... Cả hai cũng không biết.

Dù sao ăn đến tận hứng mới thôi.

Nếu người nào có tâm quan sát toàn bộ quá trình, liền sẽ phát hiện hai người trẻ tuổi nhìn qua cao cao gầy gầy như vậy, thế nhưng sức ăn phải gọi là cấp bậc dạ dày vương trong truyền thuyết.

Nhưng mà hai ông Thần này đều không ai ý thức được.

Cảm giác ở bên người mình yêu mơ hồ là không có khái niệm về thời gian. Bọn họ chỉ cảm thấy người yêu bên cạnh còn chưa ăn đủ, bản thân ở bên hắn cùng ăn là được, chờ đối phương ăn no là có thể đi rồi.

Bởi vì cả hai người đều ôm ý tưởng giống nhau, cho nên chờ đến khi ý thức được lượng cơm ăn vào của người và thần không giống nhau, hai người đã ăn xong cả con phố rồi...

Thích Bạch Trà lúc này mới bắt đầu lo lắng: “Dạ dày anh có bị khó tiêu không đó?”

Phó Minh Dã: “Anh không, em thì sao?”

Thích Bạch Trà: “Em cũng không.”

Hai người nhìn nhau, đôi bên đều cảm thấy như thế này rất bình thường.

Thích Bạch Trà suy nghĩ lại: “Trước đây có phải là em bạc đãi anh hay không...” Phó tiên sinh nhìn qua vẫn còn có thể ăn nữa, trước đây hắn nấu cơm có lẽ là số lượng vẫn còn chưa đủ.

“Nào có bạc đãi, cảm ơn thầy Thích mỗi ngày đều thịnh tình khoản đãi tại hạ!!!” Phó Minh Dã kéo hắn lại: “Đi thôi!”

-

Hai người lên xe, Thích Bạch Trà ngồi trên ghế phó lái cài kỹ đai an toàn.

Ăn uống ở phố ăn vặt lâu như vậy, thời gian đã không còn sớm, bây giờ quay về ký túc xá có thể trực tiếp rửa mặt đi ngủ.

Phó Minh Dã lái xe quay về trường học, đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, nửa đường lại gặp kẹt хе.

Phía trước vây quanh một đám người, không biết đã xảy ra chuyện gì, xe cảnh sát cùng với xe cứu hoả toàn bộ được điều động đến. Cảnh sát đang duy trì trật tự hiện trường, ngăn cản quần chúng tới gần vây xem.

Không ít xe cùng với người đi đường dừng lại xem náo nhiệt, cảnh sát giao thông cố gắng chỉ huy nhưng làm thế nào cũng không cản được giao thông ùn tắc.

Xem náo nhiệt vốn là thiên tính của con người.

Phó Minh Dã bị kẹt lại trên đường, ấn còi vài lần nhưng mấy xe phía trước đều không chút động tĩnh.

Thích Bạch Trà nghi hoặc: “Đây là làm sao vậy?”

Phó Minh Dã mở cửa xe: “Anh xuống xe xem qua tình huống một chút.” Sau đó một tay đóng cửa xe lại.

Thích Bạch Trà ngồi một lát, kẹt xe vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Một mình hắn ngồi trong xe cũng nhàm chán, dứt khoát xuống xe.

Trong đám quần chúng đông đảo trước mặt, Phó Minh Dã không biết là đang ở chỗ nào. Thích Bạch Trà tìm kiếm khắp nơi cũng không nhìn được bóng dáng Phó Minh Dã.

Một tài xế trong đám người bị kẹt xe không kiên nhẫn kéo cửa kính xe xuống, hỏi: “Thế này là muốn kẹt xe đến khi nào đây? Phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Một người qua đường đang giơ di động chụp ảnh trả lời: “Phía trước có người muốn nhảy lầu!”

“Gì? Nhảy lầu?” Tài xế lập tức lấy lại tinh thần thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: “Sao lại nhảy lầu?”

“Ai biết được, bây giờ một đám người trẻ tuổi tâm lý với năng lực thừa nhận yếu ớt, đụng một cái là đòi chết đòi sống. Đâu giống người lớn chúng ta, dẫu có khổ cũng phải cố mà sống.” Một người đàn ông trung niên nói.

Một phụ nữ trung niên đang ngồi trên xe điện nóng nảy nói: “Muốn nhảy thì nhảy đi, ai nha, kẹt xe phiền chết rồi, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho chồng con nữa.”

“Nửa ngày rồi còn chưa nhảy, nhảy đi! Nói bừa!” Một người trẻ tuổi dáng vẻ như lưu manh ồn ào hô to một câu. Liền bị một cảnh sát lạnh giọng quát lớn, vài tên lưu manh lập tức chui vào trong đám người chạy mất.

“Người nhảy lầu hình như học trường chúng ta, chính là người đó đó, Mạnh Tinh...” Vài nữ sinh trẻ tuổi tụ lại nói khe khẽ.

“A? Là cậu ta. Khó trách lại muốn nhảy lầu, nếu tớ là cậu ấy có lẽ là cũng không còn mặt mũi để sống nữa.”

“Được rồi, được rồi, lúc này đừng nói linh tinh nữa, mạng người quan trọng.” Nữ sinh đi cùng liền khuyên cô bạn.

Có thân ảnh đứng trên lầu cao, tâm như tro tàn, lặng lẽ nhìn thần sắc khác nhau trên mặt quần chúng vây xem phía dưới. Có thờ ơ lạnh nhạt, có vui sướng khi người gặp họa, có kích động hưng phấn, thương hại lo lắng cũng có. Tất cả xác minh một điều, buồn vui của nhân loại cũng không giống nhau.

Thích Bạch Trà ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Thị lực của hắn cực tốt, có thể nhìn thấy rõ ràng trên đỉnh tòa nhà cao chọc trời, phía trên tầng 23, một nam sinh dáng vẻ thanh tú bước qua vòng bảo hộ đứng bên cạnh sân thượng, rũ mắt, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn đèn neon sáng rực phía dưới cùng tiếng người ồn ào.

Cho dù là thân thể hay tinh thần đều đang ở mức độ vô cùng nguy hiểm.

Cảnh sát và lính cứu hỏa đã lên tầng cao nhất, nhưng đều giữ một khoảng cách nhất định không dám tới gần, sợ rằng sẽ kích thích cậu.

Bọn họ đang cố gắng thuyết phục cậu bé.

“Cậu bé! Em bình tĩnh một chút!”

“Em còn trẻ, mới hai mươi tuổi, cuộc đời còn cả một quãng đường dài phải đi, còn có năm tháng tốt đẹp sau này! Em lại muốn dừng bước ở chỗ này sao?”

“Em nghĩ về cha mẹ người thân của mình đi, trên đời còn có rất nhiều người yêu thương em... Em cứ thế mà muốn rời khỏi bọn họ sao...” Một câu này hắn còn chưa khuyên xong, người cảnh sát bên cạnh vội vàng nhỏ giọng nói: “Cậu bé là cô nhi.”

Trên người nam sinh mặc đồng phục học viện Âm Nhạc bên cạnh, trong khoảng thời gian này cũng đủ để bọn họ tra ra thân phận của cậu.

Tra xong quả là thổn thức không thôi. Xuất thân cô nhi, thành tích ưu tú từ nhỏ, mười sáu tuổi được đặc cách trúng tuyển vào học viện âm nhạc tốt nhất cả nước, xưng một câu thiên tài cũng không quá.

Đáng tiếc tính cách hướng nội, thiên phú lại quá mức lóa mắt khiến người ghen ghét, nhân duyên ở trường học cũng không tốt lắm. Gần đây còn vướng phải một sự việc khiến cậu hoàn toàn ngã vào đáy cốc.

Đại khái cũng là vì sự kiện kia gây áp lực quá lớn cho tinh thần.

“...” Cảnh sát đang khuyên giải hận không thể tự vả vào miệng, thế này không phải là cái hay không nói đi nói cái dở sao.

“Cậu tới đi.” Hắn đem nhiệm vụ khuyên giải giao cho một cảnh sát hiểu rõ tình huống hơn.

Vị cảnh sát kia liền lập tức nói: “Chúng tôi biết chuyện của em! Có thể lý giải được cảm thụ hiện tại của em là như thế nào! Nhưng em không cần để ý đến lời đồn đãi vớ vẩn đó, mỗi người chúng ta đều có cơ hội sửa đổi, làm lại từ đầu!”

Nam sinh nghe đến đó, rốt cuộc có phản ứng.

“Sửa đổi làm lại?” Cậu xoay người, thong thả hỏi.

“Đúng! mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, nhưng cũng đều có cơ hội sửa lại sai lầm! Em còn trẻ, không sợ không có cơ hội...”

“Biết, lý giải, sửa đổi làm lại.” Nam sinh trào phúng cười cười.

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt cậu cũng hoàn toàn mai một, hóa thành một mảnh hoang vu.

Cậu nói: “Em không sai, sẽ không sửa.”

Sau đó thân thể ngửa về phía sau, không chút do dự nhảy từ trên cao xuống.

...

Thích Bạch Trà lập tức giấu mình, xuất hiện trên tầng cao nhất.

Mọi người chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, nam sinh vốn nên rơi xuống từ trên cao, nhưng chân chưa rời mặt đất liền bị một lực lượng không rõ nâng lên, ghé vào lan can. Nhóm cảnh sát cùng lính cứu hỏa sửng sốt, giật mình phản ứng lại liền lập tức xông lên kéo nam sinh trở về.

Trong mắt quần chúng vây xem dưới lầu chính là cảnh sát và lính cứu hỏa đồng tâm hiệp lực cứu người.

“Thật tốt quá, được cứu rồi!”

“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi...”

Không ít người đều nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mang theo vui vẻ rõ ràng.

Con người là sinh vật phức tạp, có nhiều người thật sự ác độc, cũng có những người là thật sự thuần lương.

Việc không liên quan đến mình không quan tâm là thật, vui vẻ khi người gặp họa, châm chọc mỉa mai là thật, đồng tình lo lắng lòng nóng như lửa đốt cũng là thật sự. Sự khác biệt về nhiều mặt tạo thành quần thể gọi là “người”.

Phó Minh Dã xoay người quay về xe, thờ ơ đối với những người xung quanh.

Vô số tà niệm chui vào trong đầu khiến y không

khỏi phiền chán.

[Sao còn chưa nhảy đi, chờ xem náo nhiệt nãy giờ rồi...]

[Nhanh nhảy đi để tôi còn phát lên vòng bạn bè nào, nhất định là khiến nhiều người quan tâm!]

[Muốn chết thì chết xa một chút không được sao, tan tầm đã đủ mệt rồi còn kẹt xe, phiền chết đi được, thứ này chắc chỉ muốn lòe thiên hạ mà thôi!]

...

Ồn muốn chết.

Nghe thấy mọi người nghị luận, Phó Minh Dã ngẩng đầu nhìn lên, người trên sân thượng đã không còn.

Không biết được cứu từ khi nào.

Y nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về xe.

Người trẻ tuổi muốn nhảy lầu kia tuổi thọ chưa đến, hôm nay vốn không nên là ngày chết của cậu ta.

Được người ta cứu cũng không phải là ngoài ý muốn.

Trên mái nhà, Thích Bạch Trà ẩn thân đứng một bên, nhìn cảnh sát luống cuống tay chân an ủi nam sinh.

“Em không sao chứ? Mạnh Tinh đúng không, em học ở học viện âm nhạc bên cạnh? Về sau mạnh mẽ một chút, tuổi trẻ không có gì là không thể vượt qua được cả.” Vị cảnh sát vỗ vỗ bả vai Mạnh Tinh.

“Cuộc sống không có chuyện không qua được rào cản, con người chỉ sống một lần, em phải biết quý trọng...”

Mặc kệ người khác an ủi như thế nào, Mạnh Tinh trước sau không nói một lời, đáy mắt không hề gợn sóng.

Sau khi cậu được người ta cứu xuống, dục vọng cầu sinh lại không hề bốc cháy lên lần nữa.

Thích Bạch Trà nhíu mày cảm thấy việc bản thân muốn xen vào lại nhiều thêm một việc.

Trên đời này, mỗi ngày có nhiều người chết đi như vậy, hắn sẽ không phải ai cũng muốn đến cứu. Nhưng người trước mắt này vốn là không nên chết.

Hôm nay nếu không phải hắn ra tay, không ai có thể cứu sống Mạnh Tinh. Nhảy lầu rồi chết đi chính là kết quả cuối cùng của cậu bé.

Sinh mệnh của Mạnh Tinh vẫn còn, mệnh chưa tuyệt nhất định là chỗ nào đó xuất hiện sai sót.

Căn cứ vào hiệu ứng bươm bướm, mỗi một sự việc nhìn như nhỏ bé lại phát triển không phù hợp với bình thường đều có khả năng cất giấu lỗ hổng lớn, thay đổi lộ tuyến nguyên bản của thế giới.

Lỗ hổng này ảnh hưởng đến ổn định thế giới, nên hắn tuyệt đối không thể làm như không thấy mà bỏ mặc được.

Tuy nhiên trước mắt không phải là lúc suy nghĩ linh tinh.

Người cũng đã cứu rồi, quần chúng vây xem cũng tan đi, giao thông tiếp tục khôi phục lại vẻ bình thường.

Thích Bạch Trà nhớ tên và trường học của Mạnh Tinh, một giây sau thân hình liền xuất hiện ở trong xe.

Ngay sau đó, Phó Minh Dã mở cửa, ngồi vào xe: “Phía trước vừa rồi có người nhảy lầu.”

Thích Bạch Trà hỏi: “Người có sao không anh?”

“Không sao cả, cứu được rồi, giờ cũng không kẹt xe nữa.” Phó Minh Dã chuyển vô lăng tiếp tục lái xe: “Nghe nói là học sinh của học viện âm nhạc thành phố S.”

“Đó là học viện âm nhạc tốt nhất nước, học sinh ở đó đều là thiên chi kiêu tử (con cưng) đi.” Thích Bạch Trà giả vờ kinh ngạc: “Sao lại luẩn quẩn trong lòng mà phí hoài bản thân mình như vậy?”

“Ai biết được.” Tà Thần đại nhân cũng không quan tâm.

“Nếu em muốn biết, ngày mai anh giúp em hỏi thăm.” Phó Minh Dã cũng không để ý việc thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của lão bà nhà mình.

“Em hóng hớt cái này làm gì? Lái xe của anh đi, trước mặt là đèn đỏ rồi đó.” Thích Bạch Trà nói.

Hắn nếu muốn biết, tự mình tra vẫn tiện hơn.

-

Lúc trở lại ký túc xá trường học đã là mười giờ tối.

Giang Nghiên ngồi xổm trên hành lang húp mì gói rột rột, thấy bọn họ về liền chào hỏi: “Về muộn thế, muốn ăn một chút không?” Vừa nói vừa giơ bát mì gói trong tay lên.

Ký túc xá nam đều ở trong cùng một tòa nhà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, khác ở chỗ phòng của Thích Bạch Trà và Phó Minh Dã không có camera theo dõi.

Động tác ăn mì gói như vậy trong ký túc xá quá không văn nhã, sẽ tổn hại đến hình tượng mỹ nam của hắn thế nên Giang Nghiên chỉ có thể ngồi xổm trên hành lang không có camera ăn mì.

Thích Bạch Trà không trả lời, Phó Minh Dã nói: “Không cần, mới vừa ăn xong.”

Giang Nghiên lại hỏi: “Trà Trà thì sao?”

Phó Minh Dã lạnh giọng: “Em ấy cũng vừa ăn xong.” Trà Trà là tên mi có thể gọi sao???

Tầm mắt Giang Nghiên qua lại giữa hai người đánh giá: “Hai người đi ra ngoài cùng nhau? Bây giờ còn cùng nhau quay về...”

Phó Minh Dã đầy mặt địch ý: “Đúng vậy, làm sao, liên quan gì đến cậu?”

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng...

Thích Bạch Trà nói: “Hai người chậm rãi tán gẫu, tôi vào phòng trước.” Sau đó nhanh chóng rời xa chiến trường.

Phó Minh Dã mới vừa định bước vào phòng, đã bị Giang Nghiên kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Tính cách Trà Trà lạnh lùng như vậy, cũng không quá để ý đến tôi, anh làm sao trong thời gian ngắn đã khiến quan hệ hai người tốt như vậy? Chỉ cho tôi một chút đi.”

Vừa nghe thấy Thích Bạch Trà không để ý đến Giang Nghiên, toàn thân lẫn tâm Phó Minh Dã lập tức thoải mái.

Nhưng mà lại nghe được câu tiếp theo...

Sát ý toàn thân Phó Minh Dã liền bùng phát: “No, never!!” Muốn lấy kinh nghiệm từ đây sao? Nằm mơ đi!

(Cái chỗ “No, never!” ấy, bản gốc là “không thể phụng bồi”, nhưng mình gg dịch tự nhiên nó thành no comment nên mình để tiếng anh cho nó truất =))

Giang Nghiên gãi gãi đầu: “Không thể nói sao? Tôi cảm thấy Dư Âm cũng rất khó ở chung, muốn hỏi anh kinh nghiệm để thúc đẩy quan hệ với bạn cùng phòng một chút. Anh không muốn nói thì thôi vậy...”

Phó Minh Dã im lặng một giây, nháy mắt trở nên hòa ái dễ gần: “Thì ra là thế, sớm nói ra thì tôi khẳng định đã dốc túi tương trợ rồi.”

Phó Minh Dã nhanh chóng đưa địa chỉ web trước đây mình hay xem - «Bách khoa toàn thư luyến ái bí tịch...», vô tư chia sẻ cho Giang Nghiên: “Cầm bí tịch này học thật kỹ, đảm bảo có thể xúc tiến cảm tình của hai người.”

Gieo tai họa cho bạn cùng phòng của mi đi, đừng cả ngày quấn lấy Trà Trà nhà chúng ta nữa, cảm ơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play