Phó Minh Dã ước lượng trọng lượng, nhẹ như bông vậy.
“Kêu em bình thường rèn luyện nhiều một chút, thể chất yếu như vậy, phơi nắng có một tí mà đã mệt rồi. Về sau mỗi buổi sáng đều phải chạy thể dục, không đủ mười vòng không được dừng, anh chạy cùng với em.”
Phó Minh Dã một bên quở trách, một bên cõng Thích Bạch Trà, dưới con đường nhỏ trong vườn trường chậm rãi đi, bên cạnh là hồ nước xanh biếc.
Lá cây rậm rạp rủ xuống mơn trớn ngọn tóc Thích Bạch Trà, tỏa ra hương vị cỏ cây thoang thoảng.
Thích Bạch Trà ghé trên lưng Phó Minh Dã khẽ cười, hài hước nói: “Còn không phải do buổi sáng Phó tiên sinh kéo em làm một loại vận động khác, hại em không có thời gian rèn luyện hay sao?”
May mà còn nhớ trên lưng vẫn đang cõng người quan trọng mới miễn cưỡng đứng vững.
Lời này có lực sát thương đối với y vô cùng mạnh, lời cợt nhả này vốn không nên là cái Thích Bạch Trà có thể nói ra.
“Em đang nói cái gì thế?” Trên mặt Phó Minh Dã cũng nhiễm một tầng hồng nhạt, y nghĩ nhất định là bị mặt trời hun đến hỏng rồi.
“Dám làm không dám nhận sao? Phó tiên sinh.” Thích Bạch Trà cúi đầu, cánh môi cọ qua vành tai Phó Minh Dã, giọng nói vừa mát lạnh lại nhu thuận: “Làm em mệt như vậy, còn muốn kéo em chạy bộ, thật là nhẫn tâm mà!”
⸺ Làm thế nào để đối phó một ngạo kiều công cuồng ghen tuông?
⸺ Nếu có thể thì làm nũng là tốt nhất!!!
Đây là kinh nghiệm xương máu Thích Bạch Trà mới rút ra được.
Cuồng ghen tuông thì làm sao? Chỉ cần hắn lấy nhu thắng cương, Phó tiên sinh liền không thể phản kháng.
Vành tai truyền đến cảm giác mềm mềm ngứa ngứa, trên mặt Phó Minh Dã càng nóng, y cảm thấy mình hình như cũng bị cảm nắng luôn rồi.
“An phận một chút, cẩn thận không anh ném em vào trong hồ đó.” Phó Minh Dã ngoài mạnh trong yếu uy hiếp Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà lười biếng nói: “Em đây lại sợ quá cơ.”
“...” Phó Minh Dã ba bước thành hai, nhanh chóng trở lại ký túc xá, vừa vào cửa liền ném cơm hộp lên bàn sách, sau đó ném Thích Bạch Trà lên giường.
Thích Bạch Trà nhíu mày: “Anh nhẹ một chút.”
Thật ra thì không đau, trên giường còn đang trải đệm, nhưng động tác này thực sự thô lỗ.
Phó Minh Dã nhàn nhạt nhìn chằm chẳm hắn: “Có bản lĩnh, em còn biết giả bộ bị cảm nắng.”
Y lại không phải kẻ ngốc, dọc đường đi Thích Bạch Trà đều thanh tỉnh, hắn không nửa đường ném người xuống là đã nhân từ lắm rồi.
Thích Bạch Trà lập tức nói sang chuyện khác: “Giữa trưa ăn cái gì thế anh?”
Phó Minh Dã nói: “Không có phần của em.”
“Nhưng em ngửi thấy mùi cháo thịt em thích nhất nè!” Thích Bạch Trà bò dậy, mở hộp đồ đóng gói.
Cửa hàng kia không ở xa, nằm ngay cạnh trường học, Phó Tiên sinh tự mình đi ra ngoài chính là để mua cho hắn cái này.
“Anh đội nắng hè chói chang đi mua cơm trưa cho em.” Phó Minh Dã nghĩ lại liền tức giận: “Trở về liền thấy em cùng với tên yêu diễm tiểu tiện hóa Giang Nghiên lại ở một chỗ với nhau, hắn còn khen em đẹp.”
Kể cả Giang Nghiên không tới tìm, hắn cũng phải đi hỏi tình huống Phương Nhã Nhi một chút. Nhưng lời này lại không thể nói với Phó tiên sinh, bằng không y lại hỏi hắn vì sao chú ý Phương Nhã Nhi như vậy, hắn lại không thể giải thích rằng đó là một linh hồn dơ bẩn được... Quả thực càng nói càng loạn.
“Đẹp!” Phó Minh Dã không suy nghĩ liền trả lời.
Hai giây sau y mới phản ứng lại: “Nhưng cái này không phải trọng điểm!”
Thích Bạch Trà lấy trong túi ra hai phần cháo thịt gà: “Em biết, trọng điểm là ăn cơm nha!”
Đôi khi Phó tiên sinh giống như trẻ con vậy. Cũng không phải thật sự hiểu lầm, cũng biết hắn và Giang Nghiên không có gì, nhưng chính là có tính chiếm hữu mạnh, máu ghen lại lớn.
Vấn đề thậm chí không ở trên người Giang Nghiên. Lúc trước khi quen Phó tiên sinh, Thích Bạch Trà có thói quen ôm gối ngủ, Phó tiên sinh còn từng ghen với cái gối. =))
Đúng vậy, không sai, Phó tiên sinh trộm cái gối ôm của hắn đi, coi nó như bao cát mà đánh, cái loại hành động này y cũng làm rồi...
Quả thực giống như thiếu niên tuổi dậy thì, trong lòng tràn đầy đều là người mình yêu thích, trong mắt không chứa được một hạt cát.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ, không cần hoảng, hắn vô cùng có kinh nghiệm.
“Không được ăn.” Phó Minh Dã đẩy hết cả hai hộp cháo gà ra, một hai phải nói chuyện rõ ràng với Thích Bạch Trà.
Phó Minh Dã lấy một phần cháo, gạt hết thịt gà ra đưa tới, quyết định để Thích Bạch Trà ăn cháo trắng, mình ăn thịt gà.
Đây là phương thức Tà Thần Đại nhân biểu đạt tức giận.
Thích Bạch Trà vừa thấy liền biết y muốn làm cái gì.
Thủ đoạn vĩnh viễn đều là hai dạng như vậy.
Không hề tiến bộ, làm không biết mệt.
Thích Bạch Trà híp híp mắt: “Phó Minh Dã.”
Cách gọi cả tên lẫn họ này làm chiếc đũa Phó Minh Dã đang cầm run lên một cái.
Thích Bạch Trà mỉm cười: “Một vừa hai phải.”
Phó Minh Dã tạm dừng một lát, yên lặng đem chén cháo chất đầy thịt gà đưa tới trước mặt Thích Bạch Trà, để lại cho mình chén cháo trắng.
Y biết chuyện này Trà Trà không sai.
Là thần tính âm u của y quấy phá.
Bản thân y chính là dễ dàng ghen ghét, để ý, ích kỷ, keo kiệt như vậy. Trà Trà sinh mệnh có hạn, toàn bộ thời gian đều nên thuộc về y, Phó Minh Dã căn bản không muốn chia cho những người khác.
Nhưng y không thể làm như vậy.
Đó là cuộc sống của Trà Trà, y chỉ có thể tham dự, không thể vặn vẹo.
“Ăn nhiều thịt một chút, bổ sung dinh dưỡng.”
Phó Minh Dã biệt nữu sửa miệng.
Thích Bạch Trà lại cười khẽ, cầm đũa lấy một nửa thịt gà thả trở về: “Không cần săn sóc em như vậy.”
Tính hắn thức thời.
-
Sau giờ cơm trưa bọn họ có thể ở ký túc xá ngủ trưa một lát.
Thích Bạch Trà lại có dự định khác.
“Em về khu Nam một chuyến, nói với giáo viên dạy thay về tiến độ dạy học một chút.” Thích Bạch Trà chào Phó Minh Dã rồi đẩy cửa ký túc xá đi.
Thích Bạch Trà muốn tham gia chương trình, mấy ngày nay không thể dạy học. Thầy Đặng dạy lịch sử lớp ba, bốn bị đuổi việc chức vị cũng đang để trống.
Chương trình học của học sinh không thể trì hoãn, trường học lại điều động hai giáo viên tới dạy thay, tiện thể thông báo tuyển dụng thêm giáo viên dạy lịch sử mới.
Mục đích của Thích Bạch Trà đương nhiên không phải cái này, chỉ là lấy cớ thôi.
Phòng học lớp một, lớp hai còn đang rất náo nhiệt, không ít học sinh tận dụng thời gian nghỉ trưa đang nói chuyện phiếm.
“Manh Manh, cũng đã trôi qua mấy ngày rồi, cậu đừng để ý nữa.” Lâm Giai Kỳ an ủi nói: “Lúc đó chị Nhã Nhi đang bận làm việc, từ chối ký tên cũng là bình thường.”
Vương Manh uể oải nói: “Tớ biết là bình thường, nhưng mà làm trò trước mặt nhiều người như vậy rồi bị cự tuyệt có chút mất mặt... Hơn nữa tớ thực sự rất thích chị Nhã Nhi.”
Lâm Giai Kỳ đề nghị: “Thầy Thích không phải là tham gia chương trình đó sao? Nếu không chúng ta nhờ thầy Thích xin hộ chữ ký của chị Nhã Nhi?”
Vương Manh: “Chính là chúng ta bây giờ cũng không gặp được thầy Thích...”
Trong phòng học đột nhiên an tĩnh lại.
Thích Bạch Trà xuất hiện ở cửa phòng học đang đi tới bàn chỗ Lâm Giai Kỳ.
Lâm Giai Kỳ trợn mắt há miệng: “Manh Manh, xem này, thầy, thầy Thích.” Cái này thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Thích Bạch Trà đứng trước mặt hai cô bé hỏi Lâm Giai Kỳ: “Em có phải là có một chữ ký của Phương Nhã Nhi đúng không?”
Cái này cả trường đều biết.
“Dạ có, sao thế ạ?”
Thích Bạch Trà hỏi: “Có thể cho thầy nhìn một chút không?”
Lâm Giai Kỳ vội vàng gật đầu: “Đương nhiên có thể!”
Tờ chữ ký kia được cô bé coi như bảo bối vẫn luôn cất trong cặp sách, Lâm Giai kỳ nhanh chóng lấy ra đưa cho Thích Bạch Trà.
Thích Bạch Trà cầm lấy nhìn thoáng qua.
Là ảnh chụp chung của phương Nhã Nhi và Lâm Giai kỳ, cô gái tươi cười dịu dàng, khí chất nhu hòa, cùng với người ở ngoài hiện thực quả là một trời một vực.
Bên góc phải phía dưới còn có chữ ký của Phương Nhã Nhi với một câu chúc “Thành công học tập”.
Hắn trả lại ảnh chụp trở về: “Cảm ơn em!” Sau đó xoay người đi ra phòng học.
Để lại học sinh trong phòng nghị luận sôi nổi.
“Thầy Thích sao đột nhiên lại muốn xem chữ ký Phương Nhã Nhi nhỉ?”
“Thầy Thích là Fans của Phương Nhã Nhi sao?”
“Mấy ngày nay không phải là thầy Thích cùng với bọn họ quay chương trình hay sao, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi đi...”
Bởi vì bản thân thế giới có bài xích mãnh liệt với dị thế linh hồn và từ trường bất đồng, thần có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn ra dị thế hồn phách bên trong thân thể dân bản sứ, dễ như trở bàn tay trục xuất linh hồn này ra khỏi thân thể.
Nhưng nếu có người bị người cùng thế giới đoạt thân thể, thần cũng không cách nào nhìn ra được.
Thích Bạch Trà có thể nhìn thấu người xuyên việt đến từ dị thế là bởi vì bọn họ không thuộc về thế giới này. Có thể nhìn thấu người mang theo hệ thống là bởi vì sự tồn tại của hệ thống so với thần minh đẳng cấp không bằng. Có thể nhìn thấy chân thân của yêu tinh là bởi vì nguyên hình của họ không phải nhân loại, dưới hai mắt thần không thể nào che giấu.
Nhưng đối với người bị người cùng thế giới đoạt xá thân thể, trừ khi rút linh hồn ra, nếu không không thể trực tiếp nhìn ra được. Nhưng hắn không thể tự nhiên không có việc gì lôi linh hồn người ta ra xem được, quá trình này quả thực rất thống khổ. Nếu như Phương Nhã Nhi bị tà ám gì đó làm ô nhiễm, còn bị hắn ly hồn, chẳng phải là quá thảm rồi sao.
Nói chung muốn trước tiên điều tra rõ ràng mới có thể quyết đoán xử lý.
Căn cứ vào manh mối hiện tại, tính tình Phương Nhã Nhi thay đổi lớn, đại khái là cùng với người ban đầu không phải là một linh hồn, chỉ còn lại nghiệm chứng cuối cùng.
-
Buổi chiều sẽ quay tiết ngữ văn.
Bài thi lần này không có gì khó khăn, chỉ là “nghe và viết”.
Tổ tiết mục cho mấy câu tương đối lạ, có thể nghe nhiều nhưng khó viết, rất dễ viết sai. Ví dụ như gian khổ lập nghiệp, bệnh tình nguy kịch, không theo lối cũ, mưu ma chước quỷ...
Tổng cộng có mười câu, Thích Bạch Trà đọc xong bỏ thêm một câu: “Thành công học tập”.
Các khách mời chưa kịp phản ứng, vừa viết chính tả xuống còn có chút ngạc nhiên. So với mấy câu trước, câu này quả thực là đề bài ra để tặng điểm.
Thích Bạch Trà sau khi thu lại tờ đáp án mới bổ sung: “Câu cuối cùng là tôi chúc mọi người việc học thành công, không ảnh hưởng đến điểm số.”
Các khách mời lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Bảo sao, thế mới nói nào có đề bài nào lại dễ như vậy...”
Thích Bạch Trà cười cười, cúi đầu bất động thanh sắc (mặt không một biểu tình, không chút biến sắc) lấy tờ đáp án của Phương Nhã Nhi ra.
Trên tờ đáp án viết ba chữ Phương Nhã Nhi nhìn qua không khác gì với chữ ký trên tấm ảnh của Lâm Giai Kỳ.
Bút tích giống nhau như đúc.
Nhưng phía dưới bốn chữ “Thành công học tập”, lại hoàn toàn bất đồng với chữ trên tấm ảnh. Bao gồm cả những chữ khác cũng đều không giống với bút tích trên tấm ảnh kia.
Hiển nhiên, để không bại lộ, người chiếm thân thế Phương Nhã Nhi liều mạng bắt chước chữ ký Phương Nhã Nhi, nhưng cũng không thể nào trong thời gian ngắn sửa đổi bút tích của mình.
Thời gian Tuyết Thần đại nhân chấp pháp lại đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT