Nội dung tiết tiếng anh cũng rất đơn giản, dạy mấy ngữ pháp, mấy từ mới, để nhóm học sinh làm bài tập nhìn hình điền vào chỗ trống. Đề tổng cộng mười câu, có thể thảo luận nhóm.

Khách mời tổ biểu diễn và âm nhạc vẫn chia ra như cũ, thành viên trong đội hỗ trợ nhau vốn là chuyện thường. Nhưng phân đoạn thảo luận này cũng là do tổ tiết mục thêm vào vì Dư Âm.

Dư Âm là nghệ sĩ do Tôn đạo sắp xếp vào. Lúc trước Tôn đạo đặc biệt dặn dò rằng đứa nhỏ này suýt bị chết đuối được hắn cứu về ở bờ biển, đầu đụng vào đá ngầm mất trí nhớ, không nói được bất kể cái gì từ bối cảnh gia đình, tên họ cha mẹ hay tri thức nhân loại. Đứa nhỏ này quá tự kỷ, hướng nội, muốn tham gia để học hỏi kinh nghiệm, rèn luyện năng lực giao lưu với người khác.

Tôn đạo là đạo diễn nổi danh trong nghề, tổ tiết mục nể mặt hắn tất nhiên sẽ đối xử tốt với Dư Âm. Cái gọi là phân đoạn thảo luận, kỳ thật là để quang minh chính đại chép đáp án của đội viên, bằng không nếu Dư Âm lại bị một điểm 0 cũng thực sự là kỳ cục.

Phó Minh Dã không thuộc về tổ nào, không ảnh hưởng đến tỉ số nên không có đồng đội chỉ có thể cô độc làm bài.

Nhưng mà Tiếng Anh đối với Tà Thần mà nói dễ như trở bàn tay.

Tự Nhiên Chi Thần, thông hiểu ngôn ngữ vạn vật. Phong lôi vũ tuyết toàn thế giới đều có, bọn họ trời sinh liền thông hiểu ngôn ngữ của toàn bộ sinh linh.

Mà Kỳ Nguyện Chi Thần, chỉ có thể nghe hiểu ngôn ngữ của sinh linh trong phạm vi mình quản hạt.

Người thường còn cách nhau mười dặm khẩu âm đã khác, Thần địa phương này đương nhiên cũng không nghe hiểu người ở địa phương khác nói. Ví dụ như Kỳ Nguyện Chi Thần ra đời ở Trung Quốc sẽ không nghe hiểu được kỳ nguyện của người Anh, ngôn ngữ bất đồng, cũng không ở trong phạm vi chức trách của hắn nên không thể tiếp thu được.

Kỳ nguyện của người Anh, sẽ có Kỳ Nguyện Chi Thần tại bản thổ nghe được.

Nhưng Kỳ Nguyện Chi Thần ở Trung Quốc với Kỳ Nguyện Chi Thần ở Anh vẫn có thể tiến hành giao lưu với nhau. Thần linh có ngôn ngữ của thần linh, tất cả các thần linh đều có thể sử dụng cho nên Thích Bạch Trà mới có thể liên hệ với vị Ái Thần lần trước.

Kỳ Dạ hiện tại là Kỳ Nguyện Chi Thần cường đại nhất, từ Hỗn Độn trọc khí biến thành, làm bạn với tà niệm mà sinh ra, cũng không cần dựa vào tín ngưỡng nhân loại để sinh tồn. Kể cả nhân loại diệt vong, tà niệm của yêu ma quỷ quái cũng đủ để chống đỡ y đến thiên trường địa cửu. Toàn thế giới đều có tà niệm, y không thuộc về thần linh ở chỗ nào đó, mà là vị thần quản hạt ở phạm vi toàn thế giới vì vậy có thể biết được ngôn ngữ ở khắp nơi.

Thần hệ của thế giới này chính là như thế, lấy Hỗn Độn thần hệ tại phương đông làm chủ đạo.

Đương nhiên các thế giới khác cũng lấy thần hệ khác làm chủ đạo ví dụ như thần hệ Đạo giáo, thần hệ Bắc Âu, thần hệ La Mã, thần hệ Hy Lạp, thần hệ Ai Cập... Còn có rất nhiều loại thần hệ chưa từng nghe nói, hoa hòe hoa sói, cái gì cần có đều có.

Mà thôi, kia đều là việc của thế giới khác.

Tóm lại, Tà Thần có thể nghe được tà niệm của sinh vật thậm chí là của vong linh, giống như Tự Nhiên Chi Thần thông hiểu ngôn ngữ của vạn vật. Tiếng Anh á, không thèm để vào mắt.

Phó Minh Dã liền mạch lưu loát làm xong một đề không có lấy một giây do dự.

Tốt lắm, duy trì được hình tượng tổng tài rồi.

Theo lý mà nói y là thương nhân giàu nhất Trung Quốc tất nhiên phải thường xuyên hợp tác với công ty nước ngoài, trước khi kết hôn còn thỉnh thoảng bay ra nước ngoài công tác, không có chuyện dốt đặc cán mai tiếng Anh được.

So sánh với bên dưới, hai tổ khách mời khác lại phải cố hết sức mới làm được.

Tân Dĩ Nhu, Lưu Khải Thanh đều đang vò đầu bứt tai. Thứ ngoại ngữ này không dùng liền quên, bọn họ không có bối cảnh ngôn ngữ, công tác thường ngày căn bản không cần dùng đến, đột nhiên phải làm bài tập tiếng anh có chút ngượng tay.

Dự Âm chỉ cần chờ chép đáp án.

Cậu là một con sinh vật biển đến tiếng Trung còn chưa hoàn toàn học được, còn muốn cậu học tiếng Anh?

Sao có thể. Quá làm khó yêu rồi.

Tần Dĩ Nhu liếc mắt nhìn Dư Âm, thấy thiếu niên còn đang phát ngốc, chỉ chờ ngồi mát ăn bát vàng, có chút bất mãn.

Đều là người mới trong giới ca hát, giọng của Dư Âm so với cô càng kinh diễm hơn, cô thường xuyên nhìn thấy trên mạng mấy cái comment như là “Giọng của Tần Dĩ Nhu không tồi, đáng tiếc so với Dư Âm còn kém một chút.”

Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng. Thường xuyên qua lại, cô cũng không phải rất thích thiếu niên này.

(Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng. Trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, nhân vật Chu Du được mô tả là vị tướng tài trí, có uy tín trong toàn quân, nhưng có nhược điểm là đố kỵ, vì thua trí kém tài Gia Cát Lượng nên luôn tìm cách hãm hại nhân vật này cuối cùng bị Gia Cát Lượng bày kế chọc tức 3 lần, khiến vết thương tái phát mà chết.)

-

Không khí tổ âm nhạc vô cùng khẩn trương, không khí tổ biểu diễn lại rất nhẹ nhàng. Thôi Hạo, Phương Nhã Nhi, Giang Nghiên ngồi cùng nhau, bút của ai cũng không nhúc nhích.

Đều cúi đầu, làm bộ nhìn đề rất nghiêm túc.

Phương Nhã Nhi vốn định mượn hai vị bên cạnh để chép, nhưng mà đợi nửa ngày, ai cũng không có động tĩnh, cô có chút không kìm nén được.

Phương Nhã Nhi lặng lẽ di di giấy bút về vía Giang Nghiên nhỏ giọng hỏi: “Đề này anh làm thế nào vậy?”

Âm thanh lúc hỏi cực nhẹ, đè ép kích động cùng thẹn thùng.

Giang Nghiên vẫn luôn là thần tượng của cô, khuôn mặt mê hoặc nhân tâm kia thành công biến cô thành fan não tàn.

Đáng tiếc trước kia Giang Nghiên chính là thái dương trên trời, chói lòa khiến người nhìn bỏng rát, cô chỉ dám đứng xa xa nhìn lại, ngay cả tư cách tới gần cũng không có.

Hiện tại lại có thể cùng hắn vai sát vai ngồi cạnh, có thể hỏi hắn đề bài...

Quả nhiên chỉ cần đủ nổi tiếng, mộng tưởng cái gì đều có thể trở thành sự thật.

Giang Nghiên đang phát ngốc.

Hắn đang suy nghĩ về đêm qua, Dư Âm ở trong phòng tắm phải đến hai giờ, nếu không phải biết đối phương là hải yêu, hắn còn tưởng rằng Dư Âm chết đuối ở trong bồn tắm.

Hắn liền đi gõ cửa phòng tắm.

Thiếu niên bên trong lập tức bừng tỉnh, mới nhận ra mình ngủ quên trong bồn tắm.

Hải yêu không thể rời khỏi nước một thời gian dài, nếu không sẽ không duy trì được hình dạng nhân loại. Lúc cậu ở nhà Tôn đạo có phòng riêng, buổi tối vẫn luôn ngâm mình ngủ trong bồn tắm.

Tôn đạo còn cảm thấy kỳ quái vì sao tiền nước nhà hắn càng ngày càng tăng.

Bây giờ ở cùng người khác liền không thể chiếm dụng phòng tắm thời gian dài, càng không thể cả đêm ngủ trong bồn tắm, dễ bị người ta phát hiện ra điểm khác thường.

Nhưng như vậy... cậu sẽ bị thiếu nước.

Dư Âm không biết sau đó nên làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng khôi phục hình dạng nhân loại, vội vàng phóng nước sạch sẽ, bọc khăn tắm mở cửa đi ra ngoài.

Giang Nghiên cũng không hỏi nhiều, đi vào phòng tắm, vừa lúc nhìn thấy xoáy nước trong phòng tắm lao xuống, lộ ra một miếng vảy màu lam xinh đẹp.

Nhóc hải yêu này thật sơ ý. Hắn cẩn thận giấu đuôi cáo, nhóc hải yêu này lại dám khôi phục nguyên hình ở phòng tắm tận hai giờ.

Hắn nhặt vảy lên cất đi, thầm nghĩ, thật sự là định để nhân loại phát hiện ra hay sao.

“... Giang Nghiên, Giang Nghiên?” Phương Nhã Nhi hô hai tiếng, Giang Nghiên cũng chưa phản ứng.

Lúc kêu đến tiếng thứ ba, Giang Nghiên mới lấy lại tinh thần: “A?”

Hắn mới phát hiện cả người Phương Nhã Nhi đã muốn dán lên người hắn, lập tức mặt không đổi sắc dịch ghế bảo trì khoảng cách an toàn.

“...” Kháng cự như vậy Phương Nhã Nhi sao có thể không cảm giác được, cô miễn cưỡng cười cười: “Em muốn hỏi đề này làm như thế nào ạ?”

Giang Nghiên nhìn từ đơn tiếng Anh trên tờ giấy.

Không khác gì quỷ vẽ bùa.

Hắn kinh ngạc hỏi: “Cô hỏi tôi?”

Phương Nhã Nhi ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, sao thế ạ? Tiếng Anh của em không tốt lắm, đành trông cậy vào hai anh thô...”

Giang Nghiên còn chưa nói lời nào, Thôi Hạo lại phản ứng còn lớn hơn: “Không thể nào? Hai người bọn anh còn đang trông cậy vào em làm xong để chép, em chính là vương bài đội chúng ta đó!”

Phương Nhã Nhi mờ mịt: “Em sao có thể là Vương Bài? Tiếng anh của em không được tốt...”

Giang Nghiên híp híp mắt hồ ly: “Chính là lúc đóng phim, cô nói từ nhỏ cô lớn lên ở nước ngoài đó.”

Sắc mặt Phương Nhã Nhi liền trắng nhợt.

Cô không biết cái này.

Phương Nhã Nhi kịp thời bổ cứu: “Không phải là em đã tốt nghiệp rất nhiều năm sao? Mấy năm nay em phát triển ở trong nước, quên đi một chút...”

“Lớn lên ở nước ngoài, tiếng Anh phải là tiếng mẹ đẻ đi, sao có thể quê...” Giang Nghiên vẫn có chút hồ nghi.

Quan trọng nhất chính là, không thể trông cậy vào Phương Nhã Nhi chẳng lẽ hắn lại phải bại lộ thuộc tính thất học ở chỗ này?

Thật là tránh được mùng một, tránh không khỏi mười lăm.

Bài thi tiếng anh cuối cùng cũng có kết quả: Phó Minh Dã đúng hết, tổ âm nhạc Lưu Khải Thanh đúng bảy câu, Tần Dĩ Nhu đúng tám câu, Dư Âm chắp vá chép của hai người không ngờ đúng được mười câu, tổng cộng 25 điểm. Tổ biểu diễn: Giang Nghiên toàn bộ chọn C được một điểm, Thôi Hạo toàn bộ chọn A được 3 điểm, Phương Nhã Nhi toàn bộ chọn D được bốn điểm, tổng cộng 8 điểm.

Tổng cộng hai ngày, trước mắt tổ âm nhạc được 59 điểm, tổ biểu diễn được 41 điểm.

Điểm số ngay lập tức chênh lệch cách xa.

Nhìn đáp án của tổ biểu diễn chính là tiện tay chọn bừa, ngược lại càng đạt được hiệu quả tốt cho việc xây dựng chương trình, khán giả sẽ không thật sự nghĩ bọn họ là do thất học chọn bừa. Nếu như nghiêm túc trả lời mà sai nhiều như vậy đó mới thật sự mất mặt.

Giang Nghiên không thể ngờ, trăm triệu lần không ngờ mình mười câu chọn C thế mà chỉ đúng có một câu.

So sánh với Dư Âm đi chép được mười điểm, vận khí của hắn quả thực là không tốt lắm.

Hồ ly vô cùng buồn bực.

Loại buồn bực này làm cho hắn không chịu nổi đợi sau khi thu xong chương trình liền chạy đi tìm Thích Bạch Trà lải nhải.

“Vận khí của tôi cũng quá kém đi! Thế mà chỉ đúng có một câu! Một câu!” Giang Nghiên phát điên đi đi lại lại trước mặt Thích Bạch Trà lải nhải không ngừng.

Hắn đột nhiên dừng lại, lầm bầm lầu bầu: “Nhưng mà một câu cũng được.”

“Dư Âm thi toán được 0 điểm, tiếng anh tôi được một điểm...” Giang Nghiên nhắc mãi: “Có người anh em như tôi cùng cảnh ngộ với cậu ta, thì hån là sẽ không bị mắng quá thảm đi.”

Dù sao đều là điểm thấp, sau khi chương trình phát sóng còn có thể chia sẻ chút hỏa lực.

Thích Bạch Trà: “Tình anh em cảm động trời xanh.” =)))

“Chỉ là chút lòng thành, tôi cũng không phải bị hắc quá, dù sao những cái bình luận đó cũng không bảo là tôi không xinh đẹp, tôi mới không thèm để ý bọn họ nói cái gì.” Giang Nghiên không thèm để ý nói: “Nhưng mà Phương Nhã Nhi cũng không hiểu tại sao, cảm giác như là thay đổi thành người khác vậy...”

“Thay đổi thành người khác?” Nội tâm Thích Bạch Trà chợt động.

Mục đích ban đầu để hắn tiến vào tổ tiết mục chính là vì điều tra Phương Nhã Nhi.

“Đúng vậy, lúc cô ấy đóng phim cùng với tôi và Thôi Hạo nói chuyện phiếm, nói lúc nhỏ cô ấy lớn lên ở nước ngoài, điểm này ngay cả truyền thông cũng chưa đào ra đâu. Cô ấy còn nói một đoạn tiếng Anh, rất lưu loát, hôm nay đột nhiên nói hoàn toàn không biết gì, vì hiệu quả tiết mục cũng không phải nhất thiết như vậy đi?” Giang Nghiên hự hự nói một hồi: “Hơn nữa tôi cảm giác cả người cô ấy cũng trở nên quái quái, ánh mắt nhìn người khác cũng không đúng lắm. Trước kia còn rất bình thường, bây giờ... Không phải tôi tự luyến đâu, tôi cảm thấy hai tròng mắt cô ấy hận không thể dính ở trên người tôi, trước đây không có cảm giác như vậy...”

Hắn thiếu điều cho rằng đây là bị mượn xác hoàn hồn.

Nhưng không đúng, Phương Nhã Nhi không xảy ra bất kể cái gì ngoài ý muốn, người cũng chưa chết, xác ở đâu ra mà mượn.

“Cô ta cùng với trước kia rất không giống nhau sao?” Thích Bạch Trà không biết trước đây Phương Nhã Nhi là cái dạng gì. Tin tức trên mạng tra được không thể tin hoàn toàn, Giang Nghiên và Phương Nhã Nhi diễn cùng nhau mấy tháng, so với hắn hiểu biết hơn nhiều.

“Cái đó, quả đúng là quá không giống nhau! Tính cách cô ấy trước kia cũng không tệ lắm, không chán ghét như vậy...” Hồ ly nghĩ sao nói vậy, bốn bề vắng lặng, nửa điểm cũng không thèm băn khoăn: “Hiện tại tôi không thích cô ấy chút nào.”

Hắn là Hồ yêu tràn ngập linh khí, tu hành chính đạo, tuy rằng nhìn không thấy, nghe không được hắc khí quấn quanh linh hồn Phương Nhã Nhi nhưng cũng sẽ theo bản năng bài xích, chán ghét.

Hắn sớm đã hoài nghi, sự kiện thi tiếng Anh hôm nay chỉ cung cấp thêm một cái bằng chứng mà thôi.

Có thể với đạo hạnh của hắn, cũng không nhìn ra cái gì khác thường, chỉ có thể cảm nhận được quái dị.

“Ai, lời này tôi nói với anh, anh đừng truyền ra ngoài nha.” Giang Nghiên nói xong, mới chợt nhận ra lời này nếu để truyền ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ bị fans của Phương Nhã Nhi xé xác, đến lúc đó trên mạng lại là một hồi gió tanh mưa máu.

Thích Bạch Trà nhìn nhóc hồ ly đơn thuần: “Vậy thì đừng tin tôi như thế.”

“Tôi khẳng định là tin anh, anh vừa nhìn đã thấy là người không nói dối.” Giang Nghiên chắc chắn nói.

Thích Bạch Trà hỏi: “Vì sao?” Hắn xác thật sẽ không nói dối, chỉ biết giấu giếm mà thôi.

“Anh lớn lên xinh đẹp.”

“...” Thích Bạch Trà lập tức đi ra ngoài: “Tạm biệt.”

Bằng không để Phó tiên sinh đi mua cơm về nhìn thấy lại muốn ăn giấm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play