Trên Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện vẫn đang bế quan. Nhưng hắn không hề hay biết, tiên môn bách gia dưới chân núi đã sắp choảng nhau tới nơi!

Chẳng bao lâu sau Kỳ Sơn hội Thanh Đàm, Ôn thị liền đánh tới Vân Thâm Bất Tri Xứ!

Có hộ sơn trận pháp của Ngụy Vô Tiện, tất nhiên Lam thị chẳng tổn hao gì, ngược lại Ôn Húc dắt mấy ngàn tên đi thì bị thiệt hại hơn phân nửa, đành mặt xám mày tro trở về.

Lam thị lặng lẽ truyền tin tức ra ngoài, Lam thị tông chủ Thanh Hành Quân thân chịu trọng thương, Tàng Thư các đã bị đốt rụi, tổn hại thảm trọng, Lam thị thiếu tông chủ cũng trốn chạy bên ngoài.

Thực chất Lam thị chả tổn hao gì sất, chỉ vì phải giấu tài mới thế, Thanh Hành Quân vốn không sao, Lam Hi Thần là bị đuổi xuống núi du lịch thôi!

Ngay sau đấy, Kỳ Sơn Ôn thị lấy lý do các thế gia dạy đệ tử không biết cách giáo dục, bỏ bê người tài, yêu cầu các gia tộc phải cử đi ít nhất mười đứa con cháu dòng chính trong tộc tới Kỳ Sơn thụ giáo.

Bảo là giáo hóa, nhưng thực chất chỉ là viện cái cớ bắt đám tiểu bối các gia tộc làm con tin, giam giữ tại Kỳ Sơn thôi.

Tin này vừa đưa ra, bách gia căm phẫn mà không dám hó hé gì, chỉ đành cử người qua đó. Vân Mộng Giang thị Giang Vãn Ngâm, Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên, Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ với con cháu dòng chính mấy đại gia tộc đều bị đưa tới Kỳ Sơn.

Riêng phần Thanh Hà Nhiếp thị, nghe đồn khi tin nghe huấn vừa công bố, là Nhiếp Minh Quyết lập tức quyết đoán đánh gãy chân Nhiếp Hoài Tang, tuyên bố muốn đi giáo hóa nghe huấn thay Nhiếp Hoài Tang, mà người Ôn thị vốn chả dám chọc vào vị tông chủ nóng tính này, nên chỉ đành giải quyết qua loa cho xong chuyện.

Có Hóa Đan Thủ Ôn Trục Lưu trấn thủ, con cháu các gia nào dám phản kháng, mấy ngày nghe huấn khổ không tả nổi.

Chẳng mấy chốc, con cháu các gia thương vong thảm trọng tại núi Mộ Khê, mấy người gắng gượng trốn về được đến nhà, đều lên án Ôn thị hung tàn.

Các gia còn chưa kịp phản ứng, đã có tin tức trước hết khiến tiên môn bách gia khiếp sợ không thôi.

Kỳ Sơn Ôn thị muốn dựng giám sát liêu ở Vân Mộng, nhưng chủ mẫu của Vân Mộng Giang thị hòng luận tôn ti với sứ giả Kỳ Sơn Ôn thị, nên Vân Mộng Giang thị chịu họa diệt môn!

Khi ấy ngoại trừ Giang Yếm Ly đang thăm nhà ngoại ở Mi Sơn may mắn tránh được một kiếp, với thiếu tông chủ Giang Vãn Ngâm chả rõ tung tích ra, toàn bộ Liên Hoa Ổ, bao gồm cả Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, không một ai sống sót!

Tin này vừa tung ra, tiên môn bách gia hoảng sợ không thôi, e sợ lần sau là tới lượt mình.

Vì để tự bảo vệ lấy mình, lấy tứ đại gia tộc Lan Lăng Kim thị, Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị cầm đầu, dẫn dắt tám ngàn tu sĩ phát động tiến công Kỳ Sơn Ôn thị!

Xạ Nhật Chi Chinh bùng nổ!

Giữa lúc ấy, Vân Mộng Giang thị vốn sau nạn đồ sát đã thế đơn lực bạc, Giang Trừng tuy tuổi còn trẻ, lưng lại đeo huyết hải thâm thù nên hắn không thể không tiếp nhận vị trí gia chủ, nhưng thực lực không đủ nên liên tục thua trận.

Cô Tô Lam thị dưới sự dẫn dắt của Lam Vong Cơ mà đi tiếp viện chung quanh, may mắn nhất là ở Hà Gian, gia chủ Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Minh Quyết khí thế hào hùng không gì đỡ nổi, toàn quân thắng lợi, còn chặt được đầu trưởng tử Ôn Nhược Hàn tức Ôn Húc, khiến tinh thần binh sĩ đội quân Xạ Nhật Chi Chinh vực mạnh!

Đáng nhắc tới nhất là, Xạ Nhật Chi Chinh vừa mới nổ ra chưa được bao lâu, Vô Ưu các đã thông cáo bách gia, tự nhận Vô Ưu các thấp cổ bé họng, mà toàn là người già, phụ nữ và trẻ em, vốn ốc đã không mang nổi mình ốc, nên không giúp cả hai phe Xạ Nhật Chi Chinh, nếu các gia cần pháp khí bùa chú vân vân, Vô Ưu các cũng có thể giảm giá thành!

Lời vừa buông ra, tất nhiên rước không ít rủa xả cuồng nộ, nhưng cũng làm người ta bó tay.

Có người từng tìm tới cửa chất vấn, thậm chí còn âm thầm uy hiếp, Vô Ưu các phẫn nộ bèn thẳng tay cắt đứt nguồn pháp khí bùa chú cho gia tộc nọ, tuyên bố mặc dù Vô Ưu các không tham chiến, nhưng cũng không dễ chèn ép, nếu bách gia đã không cần pháp khí bùa chú, thế thì Vô Ưu các không bán nữa!

Chiêu này đã làm kinh sợ không ít người, bọn họ đã dùng quen pháp khí với bùa chú của Vô Ưu các rồi, ra ngoài mà không mang một hai món thì sẽ thiếu cảm giác an toàn.

Nhờ có mấy thứ này, mà thương vong nơi chiến trường cũng được giảm bớt không nhỏ, giờ nếu không bán thì bọn họ biết làm sao đây?

Thế là người người lũ lượt đòi thảo phạt cái gia tộc gây sự kia, thậm chí lửa còn lan ra tới Lan Lăng Kim thị!

Nguyên nhân là do khi cái vị Diêu tông chủ nọ chất vấn Vô Ưu các, lời ăn tiếng nói đã để lộ ra ý rằng phía sau có Lan Lăng Kim thị chống lưng, vì thế mà Vô Ưu các cũng bèn cắt nguồn pháp khí với Kim thị.

Chiêu này làm cho Kim Quang Thiện cứ đứng ngồi không yên, lão là người rõ pháp khí của Vô Ưu các xài được hay không hơn ai hết mà!

Thế là chỉ có thể mắng mỏ cái tên Diêu tông chủ được việc thì ít dở việc thì nhiều một trận, rồi mau chân chuẩn bị cả đống lễ vật xin lỗi người ta thôi!

Nhưng mà mặc cho Kim Quang Thiện nói hết nước hết cái, Vô Ưu các vẫn chả chịu nhả ra!

Cuối cùng cũng là nhờ Kim Quang Thiện nghe nói Ngụy Vô Tiện có quan hệ tốt với con cháu hai nhà Lam, Nhiếp, nên mời Lam thị với Nhiếp thị đi thuyết khách giúp, Vô Ưu các mới chịu buông tha, nhưng giá cả lại tăng gấp bội!

Đối với việc này, Kim Quang Thiện chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi mà nhận, có vẫn còn hơn không, tiền thì Lan Lăng Kim thị lão không thiếu!

Từ đấy về sau, chả còn có ai dám bắt Vô Ưu các đi tham chiến, chứ không thì khoan nói tới việc không có pháp khí bùa chú, lỡ chọc người ta nổi đóa lên, người ta ngả mũ thiên vị Ôn thị là bọn họ chỉ biết khóc thôi ấy!

Tuy Vô Ưu các không tham chiến, nhưng cũng không có nghĩa là ngồi yên mặc kệ!

Ngay từ ban đầu Vô Ưu các đã đặc biệt phái người đi cứu viện các bình dân bá tánh bị chiến loạn liên lụy muôn nơi, nhất thời, danh tiếng Vô Ưu các tiến cao hơn hẳn một bước!

————— phân cách tuyến —————

Khi Xạ Nhật Chi Chinh đã diễn ra khí thế bừng bừng, trên Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện đã chịu hết nổi.

Ở nơi tận cùng Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện ngồi giữa một đám sương đen mù mịt, mặt mày tái nhợt, mồ hôi đầy đầu, như thể đang chịu đựng đau đớn cùng cực, mà trên thực tế đúng thật là thế.

Trong ảo cảnh, Ngụy Vô Tiện lại phải trải qua đời trước mà hắn tưởng chừng đã quên mất hết lần này tới lần khác.

Thuở nhỏ sống đầu đường xó chợ, ngày ngày bị chó dữ cắn xé, Ngu Tử Diên bực tức chửi bới quất roi, thâm thù Liên Hoa Ổ diệt môn, nỗi đau mổ đan vô vọng trên núi hoang Di Lăng, cảm giác sống không bằng chết khi mất đi kim đan buộc tu Quỷ đạo trên bãi tha ma, âm thanh giết chóc thấu tận trời xanh nơi chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh, tiên môn bách gia thảo phạt thóa mạ, u ám cầm tù bản thân trên Loạn Táng Cương, Cùng Kỳ Đạo, Bất Dạ Thiên, vây quét Loạn Táng Cương...

Từng cái một, từng màn một, phảng phất như đang chế nhạo cả đời trước hắn sống giống một trò cười biết nhường nào!

Ngụy Vô Tiện ngỡ rằng hắn đã chẳng còn để bụng nữa, nhưng bây giờ hắn mới nhận ra, hắn vẫn còn lưu tâm.

Đời trước Ngụy Vô Tiện không hiểu, vì đâu mà mình lại rơi vào kết cục này, tà ma ngoại đạo, ai nấy cũng đều đòi đánh đòi giết!

Khi ấy đến cả hắn cũng cho rằng bản thân là một tên tà ma ngoại đạo, chính mình cũng chả chấp nhận nổi bản thân, chả chấp nhận được Quỷ đạo từ trong tư tưởng!

Cho nên hắn mới nhượng bộ từng bước một, rồi đẩy bản thân vào tuyệt cảnh!

Nhưng Ngụy Vô Tiện không cam lòng, hắn tự nhận là cả đời trước ngoại trừ có thẹn với Ôn Tình một tộc ra, còn lại hắn chưa từng thẹn với lương tâm, đến cả Giang gia thì hắn cũng đã trả hết nợ từ lâu!

Tu Quỷ đạo thì sao, tu kiếm đạo thì thế nào, miễn là hắn không thẹn với lương tâm, Quỷ đạo cũng chả phải tà ma ngoại đạo!

Đời trước hắn xem Quỷ đạo như cầu độc mộc, từng bước nhịn nhường, nên đời này, hắn càng muốn đưa Quỷ đạo thành con đường trải đầy nắng!

Trước kia, dù cho Lâm Thanh Thanh thường hay khuyên giải, chung quy vẫn có cái gai trong lòng Ngụy Vô Tiện, nhưng riêng vào giờ khắc này, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện cũng đã nhổ được cái gai này, hoàn toàn tán thành Quỷ đạo!

Ngay tại khoảnh khắc này, ảo cảnh trước mắt Ngụy Vô Tiện biến mất, cảnh giới cũng linh động theo, ngay vào giây phút ấy, hình như hắn đã tỏ tường điều gì đó!

Ngụy Vô Tiện híp híp mắt, thực hiện một hành động hết sức điên cuồng. Hắn điên cuồng hấp thu oán khí, rồi dung hợp với linh khí trong cơ thể.

Hai thứ dung hợp lại với nhau chẳng hề nhẹ nhàng, cơ thể Ngụy Vô Tiện bị khuấy đảo đau không chịu nổi, đau đến cả mặt vặn vẹo!

Ngụy Vô Tiện gắng gượng chịu đựng, dẫn lối cho hai luồng khí dung hợp, thực hiện càng lâu thì càng đau đớn!

Ngay lúc Ngụy Vô Tiện thấy có khi nào mình bị đày đọa tới bay màu cái mạng nhỏ này luôn không, cuối cùng linh khí với oán khí cũng dung hợp tạm ổn!

Hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm cái là đã bị kéo lại vào trong ảo cảnh.

Ngụy Vô Tiện thèm chửi quá, phá xong cái ảo cảnh này rồi vẫn chưa được yên hả?

Nhưng khi thấy rõ hình ảnh trong ảo cảnh, cả người hắn kinh hoảng tới không thốt thành lời!

-o0o-

(•Sam•): thiệt ra chương này khi Sam edit thì Sam không vừa lòng lắm, tuy ý tứ khá hay, nhất là đoạn Tiện Tiện tháo gỡ gút mắc Quỷ đạo, nhưng Sam thấy cách hành văn của tác giả vẫn triển chưa đủ hay (。•́︿•̀。) cơ mà, Sam đang tính tìm mấy bộ thể loại như xem ảnh thể, đọc thể hoặc ngụy lịch sử Vong Tiện, loại nào sướt mướt tí để dịch lụt nhà chơi, vậy có vô nhân đạo quá khum nhở =)))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play