Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Giang Trừng với vẻ mặt đầy hận ý gần như vặn vẹo mà từng đợt đau xót dâng trào trong cõi lòng!

Ngụy Vô Tiện hắn tự nhận là đã có lỗi với sư tỷ, có lỗi với Kim Tử Hiên, nhưng hắn chưa một lần làm chuyện gì có lỗi với Giang Trừng cả!

Thuở nhỏ vị trí của hắn ở Giang gia vốn đã rất nhạy cảm, vì Ngu phu nhân miệng lưỡi lạnh nhạt, Giang thúc thúc thì luôn giữ im lặng không nói, rồi thêm Giang Trừng lại tâm tư mẫn cảm, hắn mang phận ăn nhờ ở đậu nên tất nhiên đâu đâu cũng phải nhường nhịn, thù diệt môn của Giang gia hắn đã giúp Giang Trừng báo, Liên Hoa Ổ hắn cũng hỗ trợ trùng kiến, Giang Trừng mất kim đan hắn cũng đã dùng kim đan của mình đổi lại rồi, ngay cả Giang Trừng không muốn báo ân thì hắn cũng đã báo giùm, thế nhưng hôm nay, Giang Trừng vẫn hận hắn thấu xương, lại còn tự thân dẫn người lên Loạn Táng Cương này, đến cả một đường sống cũng không chừa cho hắn!

Huynh đệ ngày xưa, giờ trở mặt thành thù, đến tận nước này, hắn chẳng còn biết nên làm gì nữa cho phải.

Thôi, hắn mệt rồi, cho dù Giang Trừng không tới, tấm thân thể rách nát này của hắn cũng chẳng còn chống đỡ được thêm bao lâu, chỉ là...

Hắn quay đầu nhìn những người Ôn gia run rẩy phía sau, khoé miệng chợt hiện lên một nụ cười khổ, Ôn Tình, Ôn Ninh đã không bảo vệ được, bây giờ tới cả những người già, phụ nữ trẻ em đó hắn cũng bảo vệ không xong, suy cho cùng, hắn vẫn có lỗi với Ôn Tình và mọi người!

Quay đầu lại nhìn về phía Giang Trừng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mang theo vài phần thoải mái, nói lời sau cùng, "Giang Trừng, bảo trọng!"

Cùng mấy phần quyết tuyệt, hắn với Âm Hổ Phù sẽ đồng quy vu tận, hắn quyết không để Âm Hổ Phù lại cho đám tiên môn bách gia chướng khí mù mịt này!

Không có Âm Hổ Phù áp chế, vạn quỷ phản phệ, kết cục này, hắn đã sớm dự liệu, vốn tưởng rằng hắn có thể kịp dàn xếp cho nhóm người Ôn gia trước, nào ngờ, vẫn...

Trước khi chìm trong bóng tối, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ ra, hình như hắn không thấy tên tiểu cũ kỹ nọ, có điều, vậy cũng tốt...

Lâm Thanh Thanh là một cô nhi, từ thuở nhỏ sống ở viện phúc lợi, cô đã dốc lòng muốn làm một vị giáo sư giáo dục con người, mà sau này khi trưởng thành, cô cũng đã trở thành một vị giáo sư trẻ tuổi vĩ đại được như ý nguyện!

Trong cuộc đời dạy học mười mấy năm của cô, tuy không thể nói đến mức dốc hết tâm huyết, nhưng cũng xem như cực kỳ cẩn thận.

Học trò của cô mặc dù không phải ai ai cũng được thành tích xuất sắc, nhưng phẩm hạnh chắc chắn không có gì đáng chê trách.

Thế nhưng, trời không chiều lòng người, vào năm thứ ba cô làm giáo viên tình nguyện tại vùng khỉ ho cò gáy này thì lại mắc bệnh nặng, tới lúc đi kiểm tra thì đã là ung thư dạ dày thời kỳ cuối rồi.

Cuối cùng, cô vẫn quyết định ở lại vùng núi ấy, dùng hết khoảng thời gian cuối đời và tất cả khả năng của mình để dạy dỗ thêm chút kiến thức cho tụi nhỏ đáng yêu này.

Lâm Thanh Thanh yếu ớt nằm trên giường, nhìn những gương mặt non nớt bình dị ngay trước mắt mang theo khoé mắt đỏ hoe đang nhìn lấy mình, cô vui nhưng đồng thời cũng không khỏi cảm thấy không nỡ!

"Được rồi, chẳng qua là cô phải đi tới một nơi khác thôi, không sao hết, sau khi cô mất, các con vẫn phải cố gắng học hành, nhớ kỹ, các con không được để thua kém bất kỳ ai!"

"Cô ơi... Cô yên tâm đi ạ!"

.........

Cuối cùng, Lâm Thanh Thanh mang theo nụ cười từ ái trên môi, an tường ra đi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play