Rơi vào vấn đề khó xử lý do người khác đẩy tới, từ nay về sau Cô Tô Lam thị thế nào cũng sẽ gặp phiền phức không ngơi. Lam Hi Thần than thở: "Thôi. Thôi. Trở về trấn đi."

Bọn họ lên con thuyền mới ở bến, chèo về nơi đông đúc nhân khẩu trong trấn.

Băng qua cầu hình vòm, thuyền lái vào đường sông, Ngụy Vô Tiện thấy có sơn trà bên bờ, khí định thần nhàn đá lông nheo với hai bên bờ: "Tỷ tỷ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân?"

Hắn trẻ tuổi, mặt mày sáng sủa anh tuấn, vẻ mặt lại cởi mở như thế, thật sự có chút ý vị cợt nhả đào hoa trục lưu thủy. Một nữ tử đẩy chiếc mũ rộng vành, ngẩng đầu cười nói: "Tiểu lang quân, khỏi trả tiền, tặng cho ngươi một quả nhé?"

Tiếng địa phương mềm mại êm ái, trong trong trẻo trẻo. Người nói uyển chuyển hé môi, người nghe tai thấm đầy hương. Ngụy Vô Tiện chắp tay nói: "Tỷ tỷ tặng, đương nhiên là muốn!"

Cô gái nọ đưa tay vào giỏ mò, giơ tay ném tới một quả sơn trà vàng óng tròn trịa: "Khách sáo làm chi, nể ngươi có vẻ anh tuấn!"

Đằng trước có thuyền tới, đi cực nhanh, hai thuyền đối mặt rồi lập tức sát mé mà qua, Ngụy Vô Tiện xoay người lại tiếp gọn, cười nói: "Tỷ tỷ lại còn đẹp hơn!"

Hắn bên đó ba hoa chích chòe ong bướm bay loạn, Lam Vong Cơ bên này nhìn không chớp mắt, cả người tỏa khí lạnh. Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện chỉ vào y nói: "Tỷ tỷ, mấy tỷ thấy y có anh tuấn không?"

Lam Vong Cơ làm sao cũng không ngờ tới, hắn bỗng dưng lại kéo mình vào, đang không biết ứng đối thế nào, chúng nữ tử trên sông cùng kêu lên: "Anh tuấn hơn nhiều!" Trong đó dường như còn hòa lẫn tiếng cười đùa của vài chàng trai.

Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy ai tặng y một quả đây? Chỉ tặng ta mà không tặng y, e là y sẽ ghen tị với ta mất!"

Cả con sông trầm bổng tiếng nói cười hi hi ha ha. Một cô gái khác ở đối diện chống sào lướt đến, nói: "Được được được, tặng hai trái. Ăn của ta, tiểu lang quân tiếp!"

Quả thứ hai cũng đã vào tay, Ngụy Vô Tiện hô: "Tỷ tỷ người đẹp lòng cũng đẹp nốt, lần sau ta sẽ đến mua. Mua một giỏ!"

Cô gái kia âm sắc rõ ràng, lá gan cũng lớn hơn, chỉ vào Lam Vong Cơ nói: "Gọi y tới nữa, hai người cũng tới mua đi!"

Ngụy Vô Tiện đưa quả sơn trà kia tới trước mặt Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ không nhận, chỉ nhìn hắn chăm chăm.

Ngụy Vô Tiện nói: "Không muốn hả? Ta đây cho người khác đó nha?"

Lam Vong Cơ lại lẳng lặng đưa tay ra nhận lấy.

Ngụy Vô Tiện phì cười "phụt" một tiếng, nói: "Lam Trạm, ngươi muốn thì nói ra đi, cũng có phải là ta không cho ngươi đâu!" Lam Trạm cũng đáng yêu quá đi mất!

Quay đầu lại hỏi: "Lam Trạm, ngươi là người Cô Tô, cũng biết nói chuyện kiểu nơi này chứ? Ngươi dạy ta đi, Cô Tô chửi người thế nào?"

Lam Vong Cơ bị hắn chọc giận, nhả cho hắn một từ "vô vị", lên một chiếc thuyền khác."

Ngụy Vô Tiện buồn cười, sao vẫn chưa chịu nổi lời ghẹo vậy chứ! Hắn ngửa đầu uống một hớp rượu gạo nếp, cầm theo cái vò tròn vo đen bóng kia, tự uống một mình.

Lam Vong Cơ thì lại cùng Lam Hi Thần song song mà đứng, lần này nét mặt của hai người có hơi giống nhau, đều là vẻ nặng nề tâm sự, suy tư nên ứng đối với Thủy Hành Uyên ra sao, làm thế nào giao phó tất cả chuyện này cho trưởng trấn Thải Y.

Một con thuyền hàng ăn nước cực nặng ở đằng trước tiến tới, trên thuyền đặt từng giot từng giỏ sơn trà nặng trịch vàng óng. Lam Vong Cơ liếc nhìn, rồi tiếp tục đưa mắt về phía trước.

Lam Hi Thần lại nói: "Đệ muốn ăn sơn trà, cần mua một sọt về không?"

"....."

Lam Vong Cơ phất tay áo bỏ đi: "Không muốn!"

Y lại đi sang một chiếc thuyền khác.

Ngụy Vô Tiện mua một đống đồ chơi linh tinh ở trấn Thải Y, rồi lại xin phép Lam Hi Thần cho nghỉ một ngày, tới sáng hôm sau mới về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng cam lòng vụ Thủy Hành Uyên không nổi, thế nên hắn liền xin ở lại trấn Thải Y, thừa lúc đêm hôm khuya khoắt, chạy ù ra hồ Bích Linh túm lấy Thủy Hành Uyên đập nó một trận, tuy tỷ tỷ nói không được giải quyết nó, nhưng đánh nó một chập thì hắn dư sức!

Nhờ vậy hắn về quán trọ ngủ với một tinh thần phơi phới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play