Trấn Thải Y mấy chục năm qua chưa bao giờ có thủy quỷ quấy phá, vậy mà mấy tháng gần đây lại liên tiếp có người rơi xuống nước ở lòng sông này và hồ Bích Linh, thuyền hàng cũng không tránh khỏi việc bị chìm.

Mấy ngày trước, Lam Hi Thần bày trận giăng lưới ngay đây, vốn tưởng có thể bắt được một hai con, ai ngờ lại liên tục bắt được tận mười mấy con thuỷ quỷ. Rửa sạch mặt mũi thi thể mang về trấn gần đó hỏi thăm, lại có rất nhiều thi thể không ai nhận, cũng chẳng có ai ở bản địa quen biết. Hôm qua bày trận lần nữa, lại bắt được không ít. Tuy Lam Hi Thần nắm giữ tiêu ngọc "Liệt Băng", nhưng âm phá chướng của Lam gia lọt vào nước, uy lực đã suy yếu hơn nửa, e rằng khó mà đối phó được thuỷ tuý với số lượng đông đảo.

Ngụy Vô Tiện nói: "Nếu nói chết đuối ở nơi khác, xuôi dòng dạt đến đây, cũng không thể nào nhiều như thế. Thứ thuỷ tuý này phân biệt khu vực, thông thường chỉ nhận định một vùng nước, chính là nơi bọn họ chết đuối, cực ít rời đi."

Lam Hi Thần gật đầu: "Không sai. Vì lẽ đó nên ta có cảm giác việc này không phải chuyện nhỏ, bèn gọi Vong Cơ cùng đến đây, đề phòng bất trắc."

Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân, thủy quỷ đều thông minh cực kì.. Chèo thuyền chậm rãi tìm như thế, lỡ đâu chúng nó trốn luôn dưới đáy nước mãi không ra, chẳng lẽ định xuống dưới đó tìm? Không tìm được thì làm sao bây giờ?"

Lam Vong Cơ nói: "Tìm được mới thôi. Nằm trong chức trách."

Ngụy Vô Tiện: "Chả lẽ xài lưới bắt?"

Lam Hi Thần nói: "Không sai. Lẽ nào Vô Ưu các có phương pháp khác sao?"

Ngụy Vô Tiện móc một cái la bàn từ trong người ra, nói: "À, đây là Phong Tà bàn, chuyên dùng để chỉ hung tà yêu sát. Ta mới làm ra." Đây là bản thứ nhất đã được hắn cải tiến ở đời này.

Lam Hi Thần nói: "Ngụy công tử đại tài!"

Ngụy Vô Tiện vừa tính nói gì đó, cúi đầu xuống, vừa khéo có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ ngồi nơi đuôi chiếc thuyền nọ, ý tưởng chợt loé, kêu lên: "Lam Trạm, xem ta."

Lam Trạm đang ngưng thần đề phòng, nghe vậy bất giác nhìn về phía hắn, đã thấy sào trúc trong tay Ngụy Vô Tiện khua đi, một sào bọt nước rào rào rào bắn tới tung toé. Lam Vong Cơ đạp chân, nhẹ nhàng nhảy lên một con thuyền khác, tránh thoát bọt nước hắt sang.

Ngụy Vô Tiện lại đứng lên đạp một phát vào mạn thuyền, sào trúc vẩy một cái, lật luôn mặt thuyền xuống dưới, để lộ đáy thuyền. Mà trên tấm ván gỗ nơi đáy thuyền, có ba con thủy quỷ mặt mũi sưng phù, da dẻ trắng bệch đang bấu chặt vào đó!

Môn sinh gần đó lập tức chế trụ ba con này. Lam Hi Thần cười nói: "Ngụy công tử, sao người biết chúng nó ở đáy thuyền?"

Ngụy Vô Tiện gõ gõ mạn thuyền: "Mức ngậm nước không đúng. Vừa nãy trên thuyền chỉ có một mình y đứng, nhưng mực nước lại còn nặng hơn ở thuyền có hai người, chắc chắn có thứ gì đó bám ở đáy thuyền."

Lam Hi Thần khen: "Quả nhiên già dặn kinh nghiệm."

Sào trúc của Ngụy Vô Tiện khẽ quạt nước, thuyền nhỏ bơi nhanh, lướt đến ngang chỗ Lam Vong Cơ. Hai thuyền liền nhau, hắn nói: "Lam Trạm, vừa nãy không phải ta cố ý hắt nước ngươi đâu. Nếu như ta nói ra, chúng nó nghe thấy sẽ chạy. Ngươi đừng có giận nha!"

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, nói: "Không có."

Ngụy Vô Tiện chân thành nói: "Phong Tà bàn này tặng cho ngươi nè, xem như ta nhận lỗi với ngươi đi." Dứt lời là cứ thế đưa cho Lam Vong Cơ chả thèm ngó ngàng.

Vành tai Lam Vong Cơ dần ngả đỏ, đáp: "Cảm ơn!" Tuy y không muốn Ngụy Anh xin lỗi, nhưng đồ mà Ngụy Anh tặng thì y muốn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play